Nhưng mà Lệ Đình Tuấn đã sớm nói với anh ta là anh đã có vợ rồi.
Lúc đầu anh ta còn tưởng rằng Lệ Đình Tuấn chỉ là đang lấy cớ, hôm nay tận mắt nhìn thấy Kiều Phương Hạ, anh ta mới biết được Lệ Đình Tuấn thực sự không có lừa người.
Những chuyện xấu liên quan đến phụ nữ trước kia của Lệ Đình Tuấn, anh ta đã sớm nhìn ra được anh chỉ là gặp dịp thì chơi.
Nhưng hôm nay thì không giống như vậy, ảnh mắt sẽ không gạt người.
Ánh mắt Lệ Đình Tuấn nhìn người phụ nữ này có sự ôn nhu, cưng chiều, còn có cả mấy phần bất đắc dĩ, động tác bế cô ấy đi cũng rất dịu dàng, tựa như sợ sẽ làm cô ấy đau.
Lệ Đình Tuấn nghe đối phương nói như vậy, liền nhìn về phía Kiều Phương Hạ, sau đó mới trả lời: “Không có! Cô ấy rất ít khi dính tôi.
Hôm nay là ngoại lệ.
Đây là do anh mặt dày, dùng hết tâm cơ mới đổi lấy được.
“Vậy cậu cứ để chuyện làm ăn sang một bên đi.
Đừng lãng phí tâm ý của cô ấy.
Thì ra là cậu bị sốt nên mới gọi cho tôi muộn như vậy”
Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ, rồi bưng chén cháo lên ăn một miếng.
Kiều Phương Hạ cảm thấy có chút mất mặt, vội vàng ăn xong phần của mình.
Chờ Lệ Đình Tuấn ăn xong, cô sẽ ngay lập tức thu dọn đi ra ngoài.
Lệ Đình Tuấn uống thuốc xong, cân nhắc một chút rồi nói với đối phương: “Bản vẽ thiết kế xảy ra chút vấn đề, có thể sẽ cần thêm thời gian.
Nếu vợ của tôi đồng ý giúp đỡ thì việc này sẽ xong nhanh hơn một chút.
“Vợ của cậu cũng là nhà thiết kế sao?” Đối phương kinh ngạc.
Lệ Đình Tuấn khẽ cười, nhìn phòng đối diện đã đóng chặt cửa lại rồi, nhỏ giọng trả lời: “Đúng vậy! Cô ấy rất giỏi”
“Có thể được cậu khen vậy chứng tỏ cô ấy rất giỏi.
Đối phương trả lời.
“Chỉ là cô ấy rất bận… nhưng tôi sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy.” Lệ Đình Tuấn dừng một chút, rồi lại nói tiếp.
Lần trước anh đã từng nói qua với cô, nhưng lúc đó, Kiều Phương Hạ không muốn vào làm ở tập đoàn.
Có thể là bởi vì khi đó hai người đang chiến tranh lạnh với nhau.
Anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp, hỏi lại ý của cô.
Chờ anh thương lượng, xử lý xong công việc thì trời cũng đã rất muộn rồi.
Khi về phòng, Kiều Phương Hạ đang tựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh cô, cúi người ôm cô vào ngực, cố gắng thả nhẹ tay chân, bế cô về giường nằm.
Kiều Phương Hạ vừa nằm lên giường thì tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Lệ Đình Tuấn, khàn giọng hỏi: “Xong rồi sao?”
“Ừm.” Lệ Đình Tuấn hôn lên môi của cô, dịu dàng đáp.
“Anh cũng đi ngủ đi” Kiều Phương Hạ một tay giữ chặt tay của anh, một tay chỉ vào vị trí bên cạnh.
“Anh đi ngủ đây” Lệ Đình Tuấn lại hôn xuống môi của cô.
Kiều Phương Hạ rất buồn ngủ, đầu óc có một chút choáng váng, cổ họng cũng hơi ngứa.
Cô miễn cưỡng nhắm mắt lại chờ anh lên giường.
Chỉ một lát sau, cô đã nghe được âm thanh anh trở về phòng.
Anh tắt đèn, nằm lên giường, rồi nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.
Kiều Phương Hạ bỗng có cảm giác hình như anh vừa bỏ thứ gì đó vào tay của cô.
Cô mơ hồ cúi đầu nhìn, mượn ánh đèn đường ở ngoài kia liền phát hiện ra chiếc nhẫn lần trước cô đã ném đi ở vòng quay.
Kích thước vừa vặn, không nhỏ cũng không rộng..