Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 72: Vết Đỏ Mờ Ám



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ba ba cũng không thể biết, hai người chúng ta lén gặp nhau thôi" Kiều Phương Hạ cười híp mắt, cố nén giọng cực nhỏ, dáng vẻ vô cùng thần bí.

"Vâng!" Đình Trung cảm thấy, nhất định là Kiều Phương Hạ muốn cho cậu một món quà bất ngờ, cho nên mới tỏ ra vẻ thần bí như thế.

Cho dù như thế nào, chỉ cần là Kiều Phương Hạ đi cùng, cậu đều cảm thấy rất vui vẻ!
Một cậu bạn nhỏ có mẹ cùng trải qua ngày sinh nhật, cậu bạn nhỏ đó chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

"Ngoéo tay điểm chi!" Cậu chìa ngón út phải ra, ngoe nguẩy về phía của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ không nhịn được bật cười: "Được, ngoéo tay điểm chỉ.

Trăm năm không được nói dối, ai nói dối thì chính là con chó con."
Tần Lục Dương đi tới gần, vừa vặn nhìn thấy Vô Nhật Huy đi ra bèn lập tức đứng phía sau rừng cây.

Anh ta chợt nhớ tới người tối hôm đó ngắt dầu camera của bọn chó săn cũng là người đàn ông này.

Hai người này nhìn có vẻ giống như vệ sĩ đi theo bên người, buổi tối ngày hôm đó đứng ra lo nhiều chuyện như thế, có lẽ không phải là vì Kiều Phương Hạ đó chứ?

Anh ta chưa kịp nghĩ sâu hơn, lại nhìn thấy Kiều Phương Hạ từ trong xe bước ra.

Lúc xuống xe, Nguyên Khiết Đan chỉ về phía nút buộc chỗ cổ áo của cô Kiều Phương Hạ, người kia lúc này mới vô thức cúi đầu xuống nhìn, lập tức đưa tay che lại chỗ nút buộc.

Tân Lục Dương liếc cái liền nhìn thấy bên dưới cổ áo mà Kiều Phương Hạ che đậy lại kia chính là mấy dấu vết đỏ mờ ám ở xương quai xanh.

Anh ta hỏi sửng sốt, lại nhìn về phía chiếc xe kia.

Cho nên, những gì mà mấy nữ diễn viên kia nói đều là thật, sau lưng Kiều Phương Hạ quả nhiên là có kim chủ lớn.

Đến cả cô đi đóng phim cũng không nỡ rời xa, lén lút gặp mặt thân thiết.

Anh ta vốn cho rằng những người kia chỉ là mê tít mắt mà nói xằng bậy vậy thôi.

Kiều Phương Hạ lại gửi mấy tin nhắn, gọi mấy cuộc cho King, người kia chỉ trả lời một câu: "Tôi không sao, trẻ con không hiểu chuyện."
"Vậy anh chấp nhận cuộc gọi video của tôi, để tôi nhìn anh thử" Tin nhắn tới lại vừa khéo ngay lúc Kiều Phương Hạ vừa cầm điện thoại, cô lập tức nhắn phản hồi lại.

Anh ấy càng không chịu nhận cuộc gọi của cô, trong lòng cô càng sốt sắng.


King thành lập "Truth", đó là tập đoàn bảo vệ lớn nhất trên toàn thế giới, bởi vì nhân tài dồi dào, thành lập được hơn mười năm thì danh tiếng đã vang xa.

King có bản lĩnh, có thủ đoạn mời gọi những đại lão xuất ngũ mà mấy công ty bảo vệ không mời gọi được, cung cấp dịch vụ bảo vệ theo nhu cầu của chỗ có tiếng tăm trên toàn thế giới
Cũng là vì nguyên nhân đó, Truth vừa là nơi an toàn nhất ở trên thế giới, cũng lại là nơi nguy hiểm nhất.

Thân làm ông chủ hậu đài như King lúc nào cũng là ở trong trạng thái nguy hiểm.

Ba năm nay có Kiều Phương Hạ theo sau King, anh ấy đã bị tổ chức ám sát qua hai lần rồi, lần nào cũng là chấn động lòng người.

Kiều Phương Hạ lại lần nữa gọi video thỉnh cầu qua tới, mấy giây sau đó, lại vẫn là quản gia của King tiếp nhận.

"Vậy là, vừa nãy là ông trả lời tin nhắn của tôi chứ không phải King sao" Kiều Phương Hạ im lặng vài giây mới nhỏ giọng nói.

"Cậu chủ..." Quản gia thời gian, khó xử đáp: "Đầu của cậu ấy bị thương nặng, cho nên hôn mê còn chưa tỉnh lại.

Nhưng chuyên gia chẩn đoán cũng không phải là quá nghiêm trọng, làm một cuộc phẫu thuật là được rồi".

"Hôn mê nhiều ngày rồi chưa tỉnh vậy mà nói là không nghiêm trọng?" Kiều Phương Hạ đứng bật dậy.


Đứa trẻ này từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, không có ai ở bên cạnh, cô bé sẽ sợ hãi tới cuống cuồng lên, còn sẽ phát bệnh..