Và ưu điểm lớn nhất của cơ chế này đó chính là nó có thể bảo vệ các bí mật cho các thành viên của Truth ở mức độ tuyệt đối.
Mỗi người khi trở lại công ty sẽ phải đeo khẩu trang và mặc đồng phục, và họ chỉ có thể phân biệt với nhau bằng tên trên huy hiệu của mỗi người.
Bao gồm cả King, không một ai trong công ty có thể nhìn thấy khuôn mặt thực sự của anh ấy.
Tuy nhiên những ai tiếp xúc gần gũi với King, thì sẽ luôn biết được lịch trình của anh ấy.
Ngay cả khi King không nói ra, thì Kiều Phương Hạ cũng sẽ nghĩ tới, điều đầu tiên mà cô nghi ngờ đó chính là nhân sự quản lý nội bộ.
“Tôi nghĩ rằng người đó là một trong tám người quản lý của công ty” Kiều Phương Hạ nghĩ đến đó, liền nói thầm: “Chú Thiên và người nhà thì không thể, vì suy cho cùng, thì họ đều là những người già mà anh đã đưa đến từ trong nước, và cũng đã sống nương tựa vào nhau rất nhiều năm”
King cũng gật đầu, rồi nhẹ nhàng trả lời cô: “Vì vậy, tôi muốn sau hai ngày nữa cô hãy quay trở lại công ty, và giúp tôi điều tra một vài thứ”
“Được, tôi cũng đã tính đến điều này rồi” Kiều Phương Hạ trả lời ngay lập tức.
Trong khi cả hai nói chuyện, thì họ đã đi đến hành lang ở tầng một.
“Cũng đúng lúc, nếu như hôm nay cô không trở về, thì tôi dự định sẽ nhờ ai đó đến chỗ của Bất Niệm và thăm thằng bé” King nhìn mấy đứa trẻ con đang nô đùa ở bên ngoài hành lang của bệnh viện, im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói nhỏ về phía của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ liền đứng hình, lúc này cô mới nhận ra rằng hôm nay là ngày tám tháng Tám.
Hôm đó là ngày mà cô bị sẩy thai, và cũng chính là ngày mà cô mất Bất Niệm.
Vì chuyện này mà King lo lắng đến chóng mặt, vậy mà cô lại không hề quan tâm gì.
Vừa rồi ở trên máy bay cô cũng đã nằm mơ thấy thằng bé, cũng chính là ngày này ba năm trước cô đã mất thằng bé, có lẽ là vì ở dưới đó Bất Niệm cũng đang nhớ cô, cho nên mới có chuyện trùng hợp như vậy.
“Tôi sẽ tự mình đi đến đó và đưa Ninh Nguyệt đi.” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng trả lời: “Sau đó, tôi sẽ giúp anh giải quyết vấn đề này, xong việc thì tôi sẽ về nước, tôi chỉ mới tham gia đoàn phim, nên không thể để ảnh hưởng đến tiến độ của những người khác được.”
King nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt có chút lấp lánh.
Thực ra, Đường Minh Kỷ cũng đã nói với anh ấy về chuyện Kiều Phương Hạ gặp Lê Đình Tuấn.
Anh ấy hy vọng rằng sau khi ông cụ của nhà họ Kiều qua đời, thì cô có thể trở về ngay mà không cần tiếp tục ở lại nước Anh Phương nữa.
Đó là nơi khiến cô đau buồn nhất, người nhà họ Lệ cũng chỉ mang lại tổn thương cho cô thôi.
“Cô và anh ấy.”
“Kiều?” Trước khi anh ấy kịp nói gì thì ở cách đó không xa, một y tá đã nhận ra Kiều Phương Hạ, và đã lập tức hét to tên của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ cũng định đi qua đó, nhưng cô y tá đó đã nhanh chóng chạy đến trước mặt và hỏi cô một cách cẩn thận: “Kiều, tôi rất thích nét diễn của cô ở trên phim! Cô có thể cho tôi xin chữ ký không? Cô cứ ký lên quần áo của tôi đi!”
Kiều Phương Hạ mỉm cười, ngay lập tức cầm lấy cây bút trong tay của cô y tá, và để lại một nét chữ rồng bay phượng múa trên vạt áo của cô ta.
Hai năm trước, Kiều Phương Hạ có tham gia đóng một bộ phim truyền hình về học đường ở Nước Nguyệt Chi, mặc dù không phải là diễn viên chính nhưng cô cũng đã nhanh chóng thu hút được sự chú ý của một số người hâm mộ ở Nước Nguyệt Chi nhờ vào vẻ ngoài xinh xắn đậm chất phương Đông và kỹ năng diễn xuất linh hoạt của mình.
Do đó, vào đầu năm nay, dựa vào dư luận cô đã nhận được vị trí diễn viên chính của một bộ phim điện ảnh ít được phổ biến, mặc dù doanh thu tại phòng vé bị hạn chế do tính chất của thể loại phim nghệ thuật, thế nhưng bộ phim này đã được đánh giá rất cao trên Internet, đặc biệt là mọi người đều hết lời khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Kiều Phương Hạ.
Vào cuối năm, một liên hoan phim nổi tiếng sắp khai mạc, trong danh sách các bộ phim được đề cử ở nước Nguyệt Chi, có một bộ phim do Kiều Phương Hạ đảm nhận vị trí diễn viên chính, trong số các giải thưởng dành cho các đơn vị nhỏ thì bộ phim này nhận được mong đợi nhiều nhất.
.