Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 820



Chương 820

Cùng lúc đó, Lê Đình Tuấn đang ngồi lên xe.

Vẻ mặt của Lê Đình Tuấn vô cùng ảm đạm, anh quay mặt nhìn An Dương đang ngồi ở ghế bên cạnh đung đưa đôi chân nhỏ bé của mình.

Sau vài giây, anh đang định thu hồi ánh mắt thì lại bắt gặp đôi mắt tròn như hoa mai của An Dương.

“Chú là Lê Đình Tuấn đúng không?” An Dương hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Lê Đình Tuấn không trả lời, anh quét ánh mắt quan sát ngũ quan của An Dương.

Nếu là một đứa trẻ bình thường thì đã sớm sợ đến phát khóc khi nhìn thấy ánh mắt của Lê Đình Tuấn rồi. Nhưng An Dương lại không giống những đứa trẻ bình thường khác.

“Chú có thuốc hen suyễn không?” Thấy anh không trả lời, mấy giây sau An Dương lại hỏi tiếp.

“Cháu bị hen suyễn à?” Lê Đình Tuấn liếc nhìn cô bé.

“Đúng vậy, cháu bị hen suyễn, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Nó chỉ tái phát khi gặp một trường hợp đặc biệt nào đó, cũng có thể là do sự biến đổi về cảm xúc hay tập thể dục quá mức mà thôi” An Dương vừa nói vừa đếm ngón tay.

“Chú đã từng nghe nói đến điều này chưa? Nếu như không có thuốc thì tốt nhất chứ không nên làm cho cháu phát bệnh”.

“Thật ra, cháu cũng thường mang theo thuốc bên mình, như vậy sẽ không làm phiền đến người khác, nhưng cháu lại để nó trong túi áo ở nhà hàng rồi”.

Lệ Đình Tuấn nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, trông giống hệt cái miệng của Kiều Phương Hạ.

Anh không thấy An Dương có điểm nào giống mình nhưng lại thấy cô bé giống Kiều Phương Hạ khoảng sáu đến bảy phần. Còn ba đến bốn phần còn lại thì anh không nhìn ra An Dương giống ai.

An Dương dường như không cảm nhận được áp suất không khí bên cạnh Lệ Đình Tuấn đang dần dần hạ xuống mà chỉ tò mò nhìn xung quanh: “Đây là lần đầu

tiên cháu ngồi trong một chiếc xe lâu như vậy”

An Dương ước chừng khoảng ba đến bốn tuổi, nhưng kỹ năng ngôn ngữ của cô bé lại rất rõ ràng. Đây không phải là trình độ mà một đứa trẻ ở độ tuổi này cần phải có.

Kiều Phương Hạ là một người không thích nói chuyện và Lê Đình Tuấn cũng vậy. Có lẽ An Dương giống như Cố Dương Hàn.

Nghĩ đến Cổ Dương Hàn, khuôn mặt của Lê Đình Tuấn bỗng chốc trở nên u ám, anh ném áo khoác của mình lên người An Dương và nói: “Chú không thích trẻ con ồn ào. Nếu cháu muốn giữ lại cái lưỡi của mình thì tốt nhất nên yên lặng một chút.”

An Dương có thể nhìn ra tâm tình của Lê Đình Tuấn không tốt, vừa rồi cô bé chỉ muốn chuyển hướng sự chú ý của anh mà thôi.

Nghe thấy Lê Đình Tuấn nói muốn cắt lưỡi mình, An Dương lập tức ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn lại, không dám phát ra tiếng động nào nữa.

Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến nơi.