Chương 852
Nhưng theo lý mà nói, Kiều Phương Hạ cũng không nên đối với Đình Trung như vậy, Đình Trung là con trai của cô, cũng không phải là con của người khác. Nếu như đây là con của Lê Đình Tuấn và người khác sinh ra, vậy thì có thể.
Trừ phi… Có phải trước đó mọi người đều tung tin vịt Đình Trung là con của Tô Minh Nguyệt, khiến cho Kiều Phương Hạ hiểu lầm gì đó không?
Anh ta muốn nói nhưng lại thôi và nhìn Lê Đình Tuấn, vừa định nói gì đó, Lê Đình Tuấn lại nói nhỏ với anh: “Đi đi, nó khóc mệt rồi sẽ thôi.”
Vô Nhật Huy than thở, trả lời: “Được, vậy tôi đưa thằng bé trở về”
Lê Đình Tuấn nghe thấy tiếng khóc của Đình Trung xa dần, nghe thấy Phó Minh Tuyết cũng cùng ra ngoài, ở bên ngoài đau lòng mà dỗ dành. Một lúc sau, anh quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ ở trong phòng.
Kiều Phương Hạ cuộn tròn người lại ở trên giường, lặng lẽ nghe tiếng khóc của Đình Trung từ dưới lầu truyền lên, trước sau đều không lên tiếng.
Mãi cho đến khi dưới lầu không còn tiếng động, Kiều Phương Hạ mới mở mắt một cách mệt mỏi.
Một lúc sau, người giúp việc đem lên bữa cơm theo khẩu phần tháng cho cô.
Vừa muốn bước vào, Lê Đình Tuấn đã đưa tay về phía người giúp việc để lấy cơm.
Người giúp việc biết điều mà lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho hai người họ.
Lệ Đình Tuấn quay lại, bật đèn đầu giường, đặt cơm lên chiếc bàn nhỏ có thể di chuyển mà Phó Viễn Hạo đặc biệt kêu người làm cho Kiều Phương Hạ, anh ngồi xuống bên mép giường.
“Ăn chút gì đó không?” Anh nhỏ giọng hỏi Kiều Phương Нạ.
Trước khi ngủ thì Kiều Phương Hạ đã ăn vài muỗng chè bổ khí huyết, nên khi tỉnh dậy cũng không thấy đói.
“Tôi đói rồi tự biết ăn” Cô lạnh lùng trả lời.
Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhìn cô, cách vài giây sau, anh thấp giọng nói: “Những món này, là lúc gần tối ông ngoại đích thân đi đến siêu thị mua về. Ông đã mời chị Phương chuyên điều dưỡng sức khỏe đến để phối hợp cho em, bữa trưa em ăn chưa được mấy muỗng, ăn một ít đi?”.
“Dù có giận tôi đi chăng nữa, thì sức khỏe của bản thân mới là quan trọng nhất”
“Hơn nữa nếu tôi để còn nguyên đem xuống, trong lòng ông cụ sẽ không được thoải mái. Buổi tối mọi người không ăn, ông ngoại cũng không ăn, nói là đợi em tỉnh dậy rồi nói sau.”
Lệ Đình Tuấn thường dùng người lớn để ép cô.
Kiều Phương Hạ nghe nói cả nhà đợi cô đến tám chín giờ mà chưa ai ăn gì, cô không thể không cau mày.
Một lúc lâu sau, cô âm thầm điều chỉnh lại hơi thở, ngồi dậy và thẳng thừng đáp: “Tôi không nói là không ăn”.
“Vậy thì ăn nhân lúc còn nóng đi” Lê Đình Tuấn kéo chiếc bàn nhỏ lại và nhấc nắp úp trên đĩa: “Ông ngoại đã nói rồi, vì sức khỏe của em nên chút ít cơm này đều được chuẩn bị thành nhiều phần nhỏ”
“Chị Phương này, là trước đó mẹ vợ của anh cả nhà họ Hứa đã chọn hơn mười mấy trung tâm phục hồi sau sinh và chọn được một cái vừa ý nhất, ông ngoại đích thân đến nhà họ Hứa hỏi thăm rồi mới mời đến đấy”
Nhà họ Hứa cũng biết cô sảy thai sao?
Kiều Phương Hạ nhìn Lê Đình Tuấn, lông mày càng nhíu lại.