Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 858



Chương 858

Trước đây thái độ của Phó Minh Tuyết đối với Kiều Phương Hạ có chút mập mờ, không nói đồng ý cũng không nói phản đối.

Nhưng khi nghe thấy Kiều Phương Hạ sảy thai, Phó Minh Tuyết cũng là một người phụ nữ, cũng trải qua giai đoạn sảy thai, làm sao không biết sự đau khổ khi mất đi một đứa con chứ?

Nhà họ Kiều chắc chắn không có ai chăm sóc Kiều Phương Hạ, Phó Minh Tuyết thì lo lắng cho Kiều Phương Hạ. Ngày hôm qua sau khi nhận điện thoại của Phó Viễn Hạo, bà ấy lập tức buông bỏ chuyện trong tay, vội vàng chạy từ nước ngoài về.

Nhất là khi nghe tin Lê Đình Tuấn trách lầm Kiều Phương Hạ, khiến Kiều Phương Hạ sốt ruột quá mức dẫn đến sảy thai, bà ấy càng cảm thấy đau lòng cho Kiều Phương Hạ.

Hai đứa đã đi đến tình trạng này, con cũng đã mang thai hai lần, muốn Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn tách xa nhau cũng không thực tế, Phó Minh Tuyết biết rằng sự phản đối của mình cũng không có ý nghĩa gì.

Một khi đã như vậy thì chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận.

“Con biết rồi, mẹ” Lê Đình Tuấn trả lời bà ấy.

“Ông ngoại con mắng con, con cũng đáng bị như vậy? Phó Minh Tuyết cau mày nói.

Lệ Đình Tuấn dừng lại vài giây, sau đó trả lời: “Ai nói không đáng đầu chứ”.

“Được rồi, đi lên đi” Phó Minh Tuyết liếc nhìn anh và thúc giục nói: “Lúc này con bé chắc cũng sắp thức rồi đấy”

Lệ Đình Tuấn xem thời gian, bảy giờ rồi, hôm qua Kiều Phương Hạ đã tắt đèn rất sớm hẳn cũng đi ngủ sớm.

Anh cầm lấy bàn chải đánh răng mà Phó Minh Tuyết đưa cho rồi đi lên lầu, anh yên lặng không một tiếng động và mở cửa ra. Anh nhìn lên giường, dường như Kiều Phương Hạ chưa thức.

Sau khi đắn đo, anh xoay người ngồi xuống ghế sô pha bên cửa sổ sát đất, im lặng chờ cô tỉnh dậy.

Kiều Phương Hạ loáng thoáng nghe thấy có giọng nói của con nít ở dưới lầu, đột nhiên cô tỉnh dậy.

Cô khẽ nhúc nhích, cơ thể vẫn còn hơi đau nhức. Cô vừa quay người lại đã nhìn thấy Lê Đình Tuấn ngồi ở trước cửa sổ sát đất, anh cũng đang quay đầu lại im lặng nhìn cô.

Ánh nắng sớm bên ngoài xuyên thấu qua tấm rèm voan mỏng chiếu vào vẽ đường nét của anh thành một đường viền sáng tối.

Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó Lê Đình Tuần mới đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Thức rồi sao?”