Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 895



Chương 895

“Đình Trung có được thả một cái hoa đăng không ạ?” Đình Trung nhìn chiếc đèn kéo quân trong tay rồi lại nhìn những người đi thả đèn hoa đăng dọc bên bờ sông, cậu bé trông mà thèm được thả đèn: “Đình Trung muốn ước nguyện ạ.”

Lệ Đình Tuấn nhìn cậu bé rồi dựa vào mạn thuyền, anh nhẹ nhàng gạt nước, nhìn Kiều Phương Hạ đang ngắm mạn

thuyền lướt qua những chiếc đèn hoa, nói: “Đi thôi”

Vô Nhật Huy rời khỏi thuyền đi mua vài chiếc đèn hoa đăng trở về.

Đình Trung quấn lấy Kiều Phương Hạ chơi đèn với cậu, Kiều Phương Hạ kiên nhẫn thắp nến cho cậu bé, dịu dàng nói: “Mỗi cái đèn hoa đăng chỉ có thể ước nguyện được một nguyện vọng thôi, nếu không… thần tiên trên trời sẽ cảm thấy Đình Trung tham lam nên không hoàn thành nguyện vọng cho Đình Trung đâu”

“Được ạ!” Đình Trung ngoan ngoãn gật đầu, cậu bé vừa ghi nhớ kĩ rồi vừa quý trọng chiếc hoa đăng trong tay, sau đó đem nó cẩn thận thả vào trong nước.

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn khẩu hình miệng của Đình Trung thì biết là cậu bé đang ước nguyện điều gì.

Đình Trung đang hy vọng anh và Kiều Phương hại có thể hòa thuận, một nhà ba người bọn họ có thể vĩnh viễn sống bên nhau hạnh phúc.

Anh không nhìn cậu bé nữa, anh giúp Kiều Phương Hạ lấy một cái đèn hoa đăng rồi đưa cho Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ đưa tay nhận lấy. Cô lấy cây diêm mà được Vô Nhật Huy mua quẹt quẹt hai cái cũng không bật ra lửa.

Cô đang định đổi một cây diêm khác thì Lê Đình Tuấn đứng sau cô bỗng nhiên đưa tay ra, bắt lấy hai tay cô. Tay

phải của anh nắm lấy tay của cô, cầm ngón trỏ và ngón cái, đổi một góc khác, quét một cái lên hộp diêm để đốt.

Rồi anh lại cầm tay cô đột ngọn nến bên trong đèn hoa đăng của cô.

Hơi thở ấm áp của anh phả ở phía sau tai cô.

Kiều Phương Hạ cầm lấy hoa đăng, bất chợt trong lúc đó cô lại quên mất vừa nãy cô muốn ước nguyện vọng gì rồi.

Đôi mắt Lê Đình Tuấn nhìn cô rồi nhỏ nhỏ: “Sao em không thả đèn đi?”

Khi Kiều Phương Hạ còn bé cô rất thích chơi đèn hoa đăng, cứ hễ đến tết nguyên tiêu, nếu anh ấy có ở nhà thì đều sẽ đưa cô đi thả đèn hoa.

Nhưng cẩn thận nhớ lại thì anh ấy có mặt ở nhà ngay tết nguyên tiêu dường như chỉ có hai hay ba lần gì đó.

Kiều Phương Hạ lại im lặng một hồi, cô cúi người thả đèn hoa đăng vào trong nước rồi nhìn nó chầm chậm trôi đi xa.

Đình Trung lại cảm thấy rất thú vị nên cùng Vô Nhật Huy thả thêm một chiếc đèn nữa, bản thân Vô Nhật Huy cũng thả một chiếc đèn hoa đăng cho bản thân.

Kiều Phương Hạ vừa quay đầu lại nhìn Lê Đình Tuấn, anh chỉ bình thản đứng đó nhìn Vô Nhật Huy và Đình Trung, thấy Kiều Phương Hạ nhìn mình thì đôi mắt khẽ chuyển, hỏi cô: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Sao anh không thả đèn?” Kiều Phương Hạ khẽ hỏi anh.

Lệ Đình Tuấn mỉm cười với cô, dịu dàng trả lời: “Mong ước của Đình Trung chính là mong ước của tôi”

Lệ Đình Tuấn cũng đã nhìn thấy nguyện vọng thứ hai của Đình Trung, Đình Trung nói hy vọng Kiều Phương Hạ có thể sinh cho anh một đứa bé, như thế Kiều Phương Hạ sẽ không còn đau lòng khổ sở nữa.

Kiều Phương Hạ lại không có thấy được, cô bất giác quay sang liếc nhìn Đình Trung. Cô cảm thấy nếu như là bình thường chắc nguyện vọng của những đứa bé là những thứ như đồ chơi bản giới hạn các thứ, Lê Đình Trung qua loa như vậy sao?