Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 947





“Hai người các anh thân thiết như vậy mà anh còn không biết thì chúng tôi làm sao mà biết được cơ chứ?” Những người khác cười mỉa đáp lại.

“Không phải anh thật sự đã kết hôn với cái cô Tô gì đó rồi chứ hả?” Trạm Khánh Minh không khỏi nhíu mày: “Tuấn, tôi đã nói với anh từ rất lâu rồi, người phụ nữ này không hề hiền lành gì đầu, cô ta không xứng với anh.”
Trạm Khánh Minh không nói thì Lê Đình Tuấn cũng biết điều này.


“Đương nhiên không phải là cô ta rồi” Lệ Đình Tuấn thờ ơ trả lời.

Nói xong, anh không muốn nhắc đến chuyện này nữa nên quay sang hỏi ngược lại Trạm Khánh Minh: “Anh có cao kiến gì về mấy phương án đã được thảo luận trong cuộc họp vừa rồi không?”
“Tôi nói rồi, chuyện này anh tự mình quyết định” Trạm Khánh Minh thờ ơ trả lời: “Nếu cảm thấy rằng người của tôi nói chuyện gì đó không đúng, hoặc là có chỗ nào đắc tội với anh, tôi cho nghỉ việc là xong.”
Lê Đình Tuấn khẽ nhếch môi lên, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Trạm Khánh Minh trông thì có vẻ chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề hợp đồng, chỉ có hứng thú với chuyện ăn uống và tự tập chơi bời, nhưng hai người bọn họ đã quen biết nhau bao nhiều năm như vậy rồi, Lê Đình Tuấn hiểu rõ hơn ai hết rằng Trạm Khánh Minh không phải là tên công tử bột ăn chơi lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì.

Anh ta không thèm can thiệp vào là vì đã yên tâm giao mọi chuyện lại cho Lê Đình Tuấn.

Thấy quân bài trong tay không còn tác dụng nữa, Trạm Khánh Minh ném đi ngay, ngưng lại một lúc rồi quay qua nói với Lệ Đình Tuấn: “Chúng ta cũng đã lâu lắm không gặp nhau rồi, chỉ nói về chuyện công việc thì nhàm chán vô vị biết bao nhỉ? Tôi nghe nói có một phần trong số cổ phiếu của ba mình anh vẫn chưa động đến đúng không?”
“Có gì cứ nói thẳng đi” Lê Đình Tuấn thờ ơ liếc nhìn anh ta một cái.


“Tôi nghe Phó Nhiên nói về chuyện của em gái anh rồi.” Trạm Khánh Minh mặt dày, không biết xấu hổ mà mỉm cười nhìn anh: “Số tiền đó của anh là định đưa cho em gái chúng ta à?
“Em gái của tôi, không phải là em gái của chúng ta” Lệ Đình Tuấn trả lời không chút nghĩ ngợi.

Nói xong, anh dừng lại một lúc rồi liếc nhìn Trạm Khánh Minh đầy nghi hoặc: “Đừng nói là chỉ vì số tiền ít ỏi này của tôi mà anh định làm gì với một đứa trẻ bốn, năm tuổi đó nha?”
Trạm Khánh Minh nhếch miệng: “Anh nói chuyện thật là khó nghe…”
Trong lúc hai bọn họ đang nói chuyện, người giúp việc dẫn theo mấy người phụ nữ đi vào.

Trạm Khánh Minh liếc mắt nhìn mấy người đó vài lần, rồi tiếp tục quay sang nói với Lệ Đình Tuấn: “Tôi là một con người đê hèn, bỉ ổi như vậy hay sao? Chỉ là tôi tò mò không biết phiên bản nữ của Lê Đình Tuấn trông như thế nào mà thôi.”
“Có đê hèn, bỉ ổi hay không thì tự bản thân anh biết rõ nhất” Lê Đình Tuấn lạnh lùng khịt mũi một cái.


Nhân phẩm của người anh em này anh biết rõ như lòng bàn tay, cho dù Trạm Khánh Minh có thể lực lớn đến đâu thì Lệ Đình Tuấn cũng không thể để An Dương có quan hệ gì với một người như vậy được.

“Haiz… đồ đàn ông nhàm chán” Trạm Khánh Minh khẽ thở dài thườn thượt.

Nói xong, anh ta lại nhìn lướt qua những người phụ nữ vừa đi vào và nói: “Đứng ngây người ra ở cửa làm gì? Đi vào đây?
Khoảnh khắc Kiều Phương Hạ bước chân vào căn phòng đó, cô nghe thấy giọng nói của Lê Đình Tuấn.

Ngay lúc này đây, đầu óc của cô vô cùng choáng váng, thậm chí có ý muốn bỏ trốn..