Sau khi kiểm tra tổng quát cô lần cuối, Tuấn Vỹ khẳng định cô ổn thì Hàn Lịch mới đưa Khả Ái xuất viện ra về.
- Alex chạy thẳng đến nhà Lý Hân!
Khả Ái ngơ ngác hỏi:
- Ơ, sao lại đến đấy?
- Đương nhiên là cho cô nghĩ một ngày rồi, tôi không muốn đang bảo vệ tôi mà lại lăn ra ngất đi thêm lần nào nữa!
Khả Ái khẳng định chắc nịch:
- Sẽ không có chuyện đó đâu ạ! Cậu cho tôi đi làm đi.
- Tới nơi rồi chủ tịch!
- Còn không xuống xe vào nhà hay muốn tôi cho người khiêng vào trong!
Khả Ái tiếp tục nài nỉ vì cô chỉ mới đi làm được có mấy ngày thôi vả lại còn đang trong thời gian thử việc!
- Tôi ổn mà cậu Hàn! Tôi đi làm được không sao đâu cậu chủ!
Cũng vừa lúc Lý Hân dẫn An Nhi đi siêu thị vừa về tới, vừa nhìn thấy Hàn Lịch, Lý Hân đã nhanh chân đi đến đón chào niềm nở còn mời vào nhà nữa chứ! Khả Ái còn đang thắc mắc sau giờ này mà hai cô cháu vẫn còn ở nhà, chưa kịp hỏi thì câu trả lời đã được Hàn Lịch nói ra:
- Hôm nay là chủ nhật! Đừng hỏi tại sao tôi biết, đơn giản vì trên mặt cô đã viết sẵn rồi tôi chỉ đọc ra thôi!
Lý Hân hăng hái mời chủ tịch Hàn ở lại dùng cơm, vậy là họ tổ chức một bữa tiệc đồ nướng ở ngoài trời, An Nhi rất thích chơi cùng Alex, cô bé còn hỏi Alex là:
Cái chú đó là đang thích mẹ của cháu đúng không ạ?
- Sao cháu lại hỏi như vậy?
- Cháu nghe dì Lý Hân bảo là mẹ được chú kia thích!
Alex yêu chiều bế cô bé lên đi đến ngồi bên cạnh Hàn Lịch, rồi nói:
- Chủ tịch, có phóng viên nhí muốn phỏng vấn ngài. Cháu muốn hỏi gì thì hỏi chú ấy?
Cô bé nhìn Hàn Lịch rồi nhìn lại mẹ mình đang loay hoay nướng thịt cùng Lý Hân và giờ chú Alex cũng gia nhập hội, cô bé ngập ngừng nói:
- Chú... chú... ơi.... chú là đang thích mẹ cháu đúng không?
Hàn Lịch bỏ tờ báo đang xem xuống rồi ôm An Nhi lên đùi, ném cho Alex cái nhìn không mấy thiện cảm, cậu ta vừa vuốt tóc An Nhi vừa chưng chiều nói:
- Mẹ cháu là người tốt và được rất nhiều người yêu thích ở công ty không riêng gì chú!
- Vậy mà ba không thích mẹ nữa!
Nhìn ánh mắt cô bé đượm buồn, Hàn Lịch ôm cô bé vào lòng, giọng yêu thương:
- Tại ba cháu chưa nhìn ra được điểm tốt của mẹ cháu! Giờ chú đưa cháu ra đó ăn thịt nướng nhé! An Nhi ăn được bao nhiêu nè!
Cả hai chơi đùa vui vẻ, họ chụp với nhau rất nhiều ảnh và quay rất nhiều clip lại một chuyện mà từ trước tới giờ chưa từng xảy ra đối với chủ tịch của Alex.
Trời dần tối, Hàn Lịch cũng ra về, con bé An Nhi cứ đeo bám Hàn Lịch và cậu ta cũng rất thích cô bé, Lý Hân nhìn hai người bọn sau đó nói với Alex:
- Tôi nghĩ chiếc thuyền này cần tôi và cậu hợp lực đẩy mới mong về bến được!
Alex cười nói:
- Tôi hi vọng là vậy chứ tính cậu ấy thất thường quá tôi sắp không theo kịp rồi!
- Vậy cậu có thể viết đơn từ chức, có khối người đang muốn ngồi vào chỗ của cậu đấy Alex!
Hàn Lịch không biết đầu xuất hiện phá vỡ cuộc nói chuyện của họ, Alex mặt không còn giọt máu vội chạy vào trong xe trước, Hàn Lịch cũng nối bước theo sau, anh nhìn Alex cười nói:
- Cậu giỏi lắm còn không mở cửa cho tôi!
Alex giờ phút này muốn tàng hình khỏi nơi này, sếp cười mà như ác ma. Hàn Lịch nhẹ nhàng nói một câu mà Alex khóc không thành tiếng:
- Ngày nghĩ vui nhỉ, tôi không ngờ bấy lâu nay nuôi gián điệp, cậu đẩy thuyền chưa?
- Sếp ơi, em chưa có đẩy thuyền!
- Cũng còn may cho cậu nếu không thì tháng này chắc là không cần lương nhỉ?
Alex vừa lái xe vừa nài nỉ Hàn Lịch:
- Em vẫn chưa có chèo hay đẩy thuyền gì cả sếp ơi!