Ông nội Hàn cũng đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Hàn Lịch, ông để Lê Dĩnh dọn đến biệt thự sống cùng cậu ấy, với lí do đơn giản vì cô ấy mới về nước sống một mình bên ngoài có nhiều khó khăn, và khi dọn vào biệt thự với thân phận là thiếu phu nhân tương lai của tập đoàn HLI nhằm để Khả Ái thấy khó mà lui, nhưng ông đã xem nhẹ cháu nội ông rất nhiều, đối với Hàn Lịch những chuyện như thế này thì có nhằm vào đâu, nếu Lê Dĩnh đã dọn vào thì anh cũng dọn ra chung cư gần nơi mẹ con Khả Ái sống.
Hơn hai tuần nay anh vẫn ở chung cư ngày nào cũng bắt Khả Ái phải đi chợ nấu cơm rồi ở lại dùng cơm tối cùng anh, có khi anh đón An Nhi đến cả ba cùng ngồi ăn cơm như một gia đình, Hàn Lịch rất thích những buổi tối như thế này, chính bản thân Khả Ái cô cũng không bày xích Hàn Lịch, cô cũng dần dần có cảm tình với cậu ấy nhưng vẫn còn e ngại nhiều thứ nên không dám bày tỏ tình cảm của mình.
Hôm nay về sớm nên Khả Ái đi siêu thị mua một vài thứ về làm bữa tối cho Hàn Lịch, còn đang lấy thêm vài khay thịt thì giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô:
- Mấy tháng không gặp, cô cũng không tiến bộ thêm chút nào cả!
Khả Ái từ từ xoay người nhìn lại là cái người cô mãi mãi cũng chẳng muốn gặp là Tuấn Anh chồng cũ của cô, cảm giác lúc này của Khả Ái rất lạ, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống gần như bằng 0, cô cố kiêm chế cảm giác bản thân lại đẩy xe hàng đi nhanh ra quầy tính tiền cũng chẳng quan tâm tới anh ta, giờ cũng chẳng có tâm trạng nào để mà mua sắm gì nữa, xem như cả buổi tối này của cô đã bị cái tên chồng khó ưa phá hủy.
Cô làm xong bữa tối cho Hàn Lịch cũng không ăn, nhanh chóng thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra về, vừa ra khỏi phòng bếp đã va phải bức tường thịt của Hàn Lịch mùi thơm của cơ thể cậu ta cứ phảng phất xung quanh khoang mũi của cô rất dễ chịu, hai má Khả Ái ửng hồng nhìn mà muốn phạm tội. Hàn Lịch ôm cô giọng yêu chiều nói:
- Hôm nay ai lại có đủ khả năng chọc giận tình yêu của anh! Ngoan, có chuyện gì nói anh nghe! Sao bỏ bữa tối còn định để anh ăn một mình! À anh biết rồi em tới ngày?
Khả Ái lắc đầu, cô chỉ thở dài rồi nói:
- Tôi không đói, hơi mệt tôi về trước đây cậu ăn đi!
Nếu Hàn Lịch dễ thỏa hiệp như vậy thì không được gọi là ác ma trên thương trường, tay anh giữ chặc lấy vai cô anh nhìn thẳng vào mắt Khả Ái nói:
- Em không ăn tối, mang đầy tâm sự, giờ lại còn bảo là mệt muốn về! Em nghĩ tôi sẽ để em về với tình trạng như thế này hay sao! Tôi muốn biết em là đang có chuyện gì dấu tôi!
- Cậu là cái gì của tôi mà muốn xen vào cuộc đời của tôi hả? Làm ơn để tôi yên được không! Tôi đang rất cần sự yên tĩnh, cậu tránh ra giùm tôi đi....um...thả....um
Hàn Lịch cũng chẳng chịu thua kém, anh ép cô sát vào tường cuồng bào ngấu nghiến môi cô, Khả Ái vừa giận, buồn, tủi bao nhiêu uất ức dâng trào, nước mắt không ngừng tuông rơi hòa vào nụ hôn. Hàn Lịch từ giận dữ rồi dịu dần dịu dần, anh bế cô ngồi lên bàn, đôi bàn tay ma thuật ôm lấy cả người cô mà vuốt ve khiến Khả Ái dần thả lỏng, lúc đầu chỉ muốn trút giận vì cô dám bảo anh không là gì của cô cả nhưng khi hôn cô rồi cứ như bị mê hoặc không thể ngừng đòi hỏi, nếu không sợ cô bỏ chạy mất thì anh đã "ăn thịt" cô ngay tại cái bàn này rồi! Hít một hơi thật sâu anh quyến luyến hôn nhẹ lên vành tai Khả Ái, giọng cưng chìu nói:
- Nói anh nghe được không?
Khả Ái lúc này mới nức nở vừa khóc, vừa đấm vào ngực anh thình thịch:
Tới cả cậu cũng muốn bắt nạt tôi, hic...hic.. tôi đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng phấn đấu để đi làm kiếm tiền nuôi sống hai mẹ con tôi, cứ nghĩ là mọi chuyện kết thúc rồi nhưng không khi tôi gặp anh ta trở về trái tim tôi lại không ngừng đau buốt, vừa hận lại vừa đau!Vậy em có còn yêu anh ta hay không?Con người tệ bạc đó tôi đã không còn muốn liên quan rồi!Ngốc quá, nhờ có họ trong quá khứ nên mới có được Khả Ái ở hiện tại để mà anh yêu đây! Nếu có dịp gặp được anh ta, Hàn Lịch này chắc chắn sẽ cám ơn anh ta!
Khả Ái đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Hàn Lịch, còn chưa kịp nói thì anh ta lại nói tiếp:
- Cám ơn vì anh ta đã đánh rơi mất em để anh nhặt được một bảo vật!
Tâm trạng đang tụt dốc nghe Hàn Lịch nói làm cô nghe cũng nhẹ lòng, Khả Ái vòng tay ôm lấy Hàn Lịch cô khóc thật nhiều thật nhiều, cô ấm ức nói:
- Tôi không còn yêu anh ta nhưng cứ gặp anh ta thì tôi đau ở đây, rất đau... huuu..huuu....
Nhìn người con gái anh yêu vừa khóc vừa vỗ vào ngực của mình mà lòng anh cũng xót xa. Anh thầm hạ quyết tâm nhất định sau này sẽ không để cô ấy phải rơi nước mắt nữa.