Tình Yêu Của Chúng Ta - Nguyễn Chi

Chương 6: Chúng ta của ngày đó 6



Hiện nay, sau nửa học kì đầu tiên của năm học lớp 10, lớp Phương Linh có một bạn học sinh mới chuyển tới. Khi Lão Triệu nói: "Sau nửa học kì, lớp chúng ta đón chào một bạn học sinh mới đó là bạn Kiều Tuyết Phi. Cả lớp chào mừng bạn nào!". Trong khi mọi người đang vỗ tay chào mừng thì Phương Linh và Thiên Tuấn tự nhiên trầm mặc. Nam Khởi cũng phát hiện ra điều lạ nên cũng bảo cả lớp yên tĩnh lại. Thầy lại nói: "Tuyết Phi, em giới thiệu về bản thân mình đi!"

"Dạ vâng ạ! Chào mọi người tôi là Kiều Tuyết Phi, tôi là em gái của chị Kiều Phương Linh. Mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn." Tuyết Phi đắc ý nói.

Nghe xong cả lớp cũng ồn ào hơn. Phương Linh thì coi như chưa nghe thấy, cô suýt thì khóc nhưng có Thiên Tuấn an ủi cô. Cô nghĩ nếu Tuyết Phi ở đây thì bố mình chắc chắn cũng về rồi. Thấy thầy ra ngoài nghe điện thoại, Tuyết Phi nói thêm với cả lớp: "Mọi người à, tôi về đây cũng là để theo đuổi anh Vũ Thiên Tuấn để chúng tôi có tình cảm với nhau bởi tôi là hôn thê sắp tới của cậu ấy. Mong chị có thể nhường chỗ ngồi hiện tại cho em được chứ chị Phương Linh?"

Phương Linh nghe xong thì ngạc nhiên rồi lập tức đứng lên rồi cười một cái nói: "Em nghĩ chị có nhường không em gái yêu dấu? Em nghĩ mình sẽ được lấy cậu ấy thật sao? Đừng mộng tưởng nữa chị chỉ thấy tội cho em thôi cô bé à!"



Tuyết Phi nghe xong suýt thì không kiềm chế được, cô nói: "Chị cứ đợi mà xem!"

Phương Linh thật sự không thể nhịn thêm, may có Thiên Tuấn, cậu nói với Phương Linh: "Cậu yên tâm đi, mình sau này sẽ chỉ lấy cậu thôi! Lúc đó mình đã nói rõ rồi mà. Nhất định mình sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Cậu bớt giận để về nhà hỏi gia đình xem sao nhé!"

Phương Linh vẫn còn giận Tuyết Phi nên mới nói vu vơ đồng ý với cậu. Khi thầy quay lại lớp, thầy hỏi Tuyết Phi muốn ngồi gần Phương Linh không vì có lẽ hai người họ là chị em thì sẽ tốt hơn. Phương Linh nghe xong thì lập tức từ chối và nói: "Thầy à, tuy bọn em có danh nghĩa là chị em nhưng vốn mới gặp nhau có 2 lần, sẽ không tốt đẹp gì đâu thầy"

Lão Triệu nghe xong liền nói: "Vậy thì giờ hai em bắt đầu hàn gắn tình cảm với nhau được không?" Tuyết Phi thì đồng ý luôn vì không muốn Phương Linh ngồi gần Thiên Tuấn. Còn Phương Linh cũng đột nhiên đồng ý vì cô cũng không muốn Tuyết Phi được đà đòi ngồi gần lớp trưởng cũng là Thiên Tuấn để được chỉ giáo. Hai người họ ngồi với nhau mà cứ như nước với lửa vậy. Lúc tan học, Tuyết Phi được Kiều Thiên đích thân lái xe đến đón về. Thấy bố, Phương Linh liền định chạy tới ôm ông vì quá nhớ bố mình và cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi ông. Nhưng mà khi gần chạy đến chỗ ông, Thiên Tuấn bỗng kéo Phương Linh lại và ôm cô, không để cô nhìn thấy cảnh Kiều Thiên đang ôm Tuyết Phi vào lòng. Có lẽ cô con gái nào nhìn thấy cảnh này cũng sẽ đau lòng, Thiên Tuấn thì không muốn Phương Linh đau lòng nên chọn cách không cho cô nhìn thấy cảnh này. Phương Linh đương nhiên không biết chuyện này, giữa dòng người đông đúc sau khi chiếc xe của Kiều Thiên đi thì Thiên Tuấn mới bỏ Phương Linh ra. Cô lập tức hỏi Thiên Tuấn tại sao. Anh nói lúc nãy là cô nhìn nhầm khiến cô có đôi chút thất vọng.

Sau khi đưa Phương Linh về nhà, cô thấy xe của bố ở nhà và một đôi giày lạ ở trên giá giày. Cô lập tức vào nhà và đúng như cô nghĩ bố cô đã về cùng Tuyết Phi. Khi ấy cô sụp đổ và bỏ lên phòng, khi vừa mở cửa bước vào cô thấy Tuyết Phi đang dọn đồ của mình hơn nữa còn để đồ của cô ta vào. Phương Linh mới tức giận hỏi: "Này Kiều Tuyết Phi cô làm cái gì đấy?"



Thấy Phương Linh, Tuyết Phi cũng đắc ý nói: "Từ này hoặc là chúng ta sẽ sống chung hoặc là chị biến đi."

"Ý cô là sao? Đây là phòng của tôi sao cô có thể dọn vào trắng trợn như vậy?" Phương Linh hoang mang hỏi lại.

Tuyết Phi chỉ im lặng và không đáp lại. Phương Linh thà chuyển đi chứ không thèm ở lại với cô ta. Phương Linh nhanh chóng dọn tất cả đồ sau đó đi qua người bố mà cô mong nhớ bao ngày. Cô cứ thế lướt qua và dòng nước mắt vẫn cứ rơi. Khi đi qua mẹ, cô thấy mẹ đang khóc rất nhiều cô chạy đến ôm mẹ và bảo mẹ phải chịu khổ rồi. Cô cũng nói: "Mẹ à con đi đây con không muốn ở lại đây nữa đâu". Nói xong cô chạy ra khỏi nhà và ngồi ở hàng ghế đá ôm mặt khóc, hội của Thiên Tuấn, Nam Khởi, Lục Phong và Lý Thắng đi qua nhìn thấy cảnh này. Thiên Tuấn chạy đến và ôm cô hỏi cô: "Phương Linh à sao thế? Sao cậu lại khóc? Còn cái vali này là thế nào?"

"Mình bị Tuyết Phi độc chiếm phòng. Mình không muốn sống chung với cô ta nên lựa chọn ra khỏi nhà. Bố mình thật quá đáng, mình ghét ông ấy" Vừa nói Phương Linh vừa khóc.

Thiên Tuấn biết cô không muốn ghét ông nên cậu mới bảo mọi người về trước. Lục Phong thấy em họ mình bị như vậy, cậu cũng biết mà bảo hai người còn lại mau về. Tuy Nam Khởi không muốn nhưng đột nhiên mẹ cậu gọi cậu về nên cậu cũng đành bỏ về. Lúc này Phương Linh cũng rất mệt và tinh thần suy sụp nên đã ngất đi vào lòng Thiên Tuấn. Thấy vậy cậu cõng Phương Linh về nhà và tay kéo vali cho cô. Vừa về đến nhà, cậu thấy gia đình Phương Linh đang ở nhà mình bàn chuyện hôn ước. Thấy Thiên Tuấn cõng Phương Linh về mà sau đó cậu đặt vali của Phương Linh ở bên cầu thang rồi đặt cô xuống chiếc ghế bên cạnh và đánh thức cô dậy. Cô dậy thì lơ mơ thấy Tuyết Phi cô liền hỏi đây là đâu thì Thiên Tuấn cũng nói đây là nhà cậu. Thiên Tuấn chào mọi người trong nhà rồi nói: "Con xin phép đưa Phương Linh đi nghỉ ngơi trước đây, hơn nữa nếu mọi người bàn về hôn ước của hai gia đình thì con chỉ lấy Kiều Phương Linh thôi."

Không nói hai lời cậu lập tức bế Phương Linh lên phòng mình. Phương Linh bất ngờ hỏi: "Sao.. sao lại là mình chứ? Khoan từ từ đã đây không phải phòng cậu sao? Vũ Thiên Tuấn cậu đừng có mà đắc ý."

Thiên Tuấn chỉ cười và nói: "Cậu ngây thơ quá! Hơn nữa những phòng khác đều đang sửa rồi. Để cậu ở ngoài mình cũng không yên tâm lắm đâu" Nghe xong Phương Linh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng của Thiên Tuấn.