Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 40: Trận đấu



Buổi sáng, sau khi Lộ An Thuần thức dậy cảm thấy có chút nghẹt mũi, nhưng đo nhiệt độ cơ thể thì không có vấn đề gì, hẳn là dầm mưa nên bị cảm nhẹ.

Tố chất cơ thể của cô luôn không tệ, không hay bị bệnh, đa số liên quan đến cảm xúc, bị giam trong phòng tối sợ hãi quá, hoặc là quá lo lắng sẽ dễ bị bệnh.

Để đề phòng lỡ như, cô vẫn uống một gói thuốc cảm.

Cơn mưa to đã tạnh, ngoài cửa sổ tràn ngập một loại hơi thở đìu hiu sau cơn mưa thu đông, mặt lá cây chuối ướt sũng ngã trái ngã phải, bãi cỏ cũng dần dần biến thành màu khô héo.

Lúc đi xuống lầu, Lộ An Thuần nhìn thấy Lộ Bái ngồi ở cuối bàn ăn dài, sắc mặt khó coi ăn bữa sáng, còn mặc chiếc áo khoác công sở màu đen hôm qua khi ra khỏi nhà, hẳn là cả đêm không về, buổi sáng mới về.

Chú chó nhỏ Cầu Cầu vẫy vẫy đuôi đi qua, thân mật cọ vào Lộ Bái.

Ông ta lại bực bội đá nó một cái.

Chú chó con đau đớn kêu lên một tiếng sợ hãi, chạy khập khiễng ra ngoài.

Rõ ràng, tâm trạng của Lộ Bái cực kỳ tệ.

Lộ An Thuần cũng không dám nói gì, cô đi đến bên tường, ngồi xổm xuống an ủi Cầu Cầu.

Điện thoại của Lộ Bái vang lên, ông ta xoay người đi vào phòng sách.

Sau khi Lộ An Thuần ăn sáng xong thì đến trường học.

Hôm nay có trận thi đấu bóng rổ giữa các trường trong khu vực, dưới sự dẫn dắt của Ngụy Phong đội bóng rổ của trường lấy thế như chẻ tre tiến vào trận chung kết, đối đầu với đội được chọn ra từ trường Trung học Thực Nghiệm.

Tháng tư năm sau Ngụy Phong phải tham gia kiểm tra đo lường thể chất của trường Hàng không, mỗi buổi sáng anh kiên trì vận động hai tiếng, đã duy trì rất nhiều năm, thành tích các môn thể dục còn làm cho các giáo viên của đội trường kinh ngạc hơn cả thành tích thi Toán của anh.

Sân bóng rổ được các học sinh từ lớp 10 đến lớp 12 lấp đầy, thành viên của đội trường Trung học Nam Gia và đội bóng rổ của Trung học Thực Nghiệm đều ra sân, tiến hành làm nóng người và huấn luyện dưới bảng rổ của đội mình.

Đa số ánh mắt của các bạn nữ đều đảo xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Phong, nhưng mãi anh vẫn không xuất hiện.

Lộ An Thuần cũng chưa đến, cô đang nói chuyện điện thoại với Liễu Như Yên trong dãy phòng học trống vắng không người.

“Tình hình của Cầu Cầu không đúng lắm, cả ngày tinh thần mệt mỏi, cũng không ăn gì cả, thịt gà khô mà bình thường nó thích ăn nhất ấy, vừa rồi cũng chỉ ngửi thôi, không ăn.” Liễu Như Yên lo âu nói: “Có phải là bị bệnh không?”

Lộ An Thuần nghĩ, có thể là buổi sáng bị Lộ Bái đá một cái làm bị thương, cô trầm giọng nói: “Chị Liễu, làm phiền chị giúp dẫn Cầu Cầu đến bệnh viện thú y kiểm tra tổng quát.”

“Được, bây giờ chị dẫn nó đi ngay, em đừng lo.”

“Cảm ơn chị.”

Lộ An Thuần cúp điện thoại xoay người, nhìn thấy Ngụy Phong đứng ở góc cua hành lang, tay trái ôm một quả bóng rổ màu đỏ thẫm, anh lười biếng dựa vào lan can, trên người mặc áo bóng rổ màu đỏ, nóng bỏng tựa như nắng gắt, nổi bật lại mạnh mẽ.

Cô hiếm khi thấy anh mặc quần áo màu khác ngoại trừ màu đen, nhất là màu đỏ tươi như vậy, tựa như sinh mệnh của anh vốn nên rực cháy như vậy, được nắng gắt mùa hè và ngọn gió ấm áp nuông chiều.

Sinh mệnh của anh tuyệt đối không chỉ có màu đen đơn điệu.

Cô cười hỏi: “Anh ở đây làm gì vậy, không phải trận đấu sắp bắt đầu rồi à?”

Ngụy Phong đặt bóng rổ bên chân, đối diện trực tiếp với cô.

Khuôn mặt hoàn mỹ ngày càng góc cạnh dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ trên mái nhà, đôi mắt xinh đẹp ẩn náu trong cái bóng của xương lông mày thẳng tắp —

“Em không ở đó, đi tìm em.”

“Tìm em làm gì chứ?”

“Em không ở đó thì anh chơi cho ai xem.” Giọng điệu của anh phách lối lại hùng hồn.

“Trên sân bóng rổ có nhiều bạn nữ tới xem anh thi đấu như vậy mà, em nghe Ninh Nặc nói, xung quanh cậu ấy toàn là người ủng hộ anh thôi, gọi tên của anh, tiếng hoan hô sắp bật nóc sân bóng rổ rồi.”

Ngụy Phong đi hai ba bước lên lầu, đến bên cạnh cô: “Anh chỉ muốn nghe em gọi tên anh thôi.”

Cô gái nhỏ ngửa ra sau theo bản năng, dựa lưng vào lan can cầu thang, đón lấy khí chất hung hăng của người đàn ông.

Cô đã sớm quen với hình thức chung đụng thẳng thắn của anh, sau tối hôm qua, Ngụy Phong càng thêm không kiêng nể gì cả, nắm lấy lan can sau lưng cô, nhốt cả người cô vào không gian chật hẹp của cánh tay anh.

Trên người anh có mùi bạc hà rất nhạt, Lộ An Thuần không xác định được là từ bột giặt hay là mùi thuốc lá, nhưng cô rất thích mùi hương trong trẻo lạnh lùng này.

“Bớt đi.”

Cô cố gắng đẩy anh ra.

Ngụy Phong không để cô đi, kéo cô lại đặt bên lan can, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào cô: “Giọng mũi nặng quá, bị cảm à?”

“Hơi nghẹt mũi thôi, nơi này ẩm ướt quá.”

Ngụy Phong lấy ra một viên kẹo bạc hà từ trong túi, mở túi đóng gói rồi đút vào miệng cô.

Hương vị mát lạnh, hô hấp cũng thông thuận hơn một chút.

“Ngụy Phong, anh thích mùi bạc hà lắm sao, trên người toàn là mùi này.”

Ngụy Phong cũng mở một viên kẹo bạc hà rồi cúi đầu nhai: “Em thích không?”

“Cũng được.”

“Nếu như cũng được thì có muốn cùng anh có một nụ hôn vị bạc hà không?”

“Anh biến đi.”

Lộ An Thuần quả thật không biết nói gì với anh mới được.

Ngụy Phong và cô cùng nhau đứng dựa vào lan can, anh đứng thấp hơn cô hai bậc thang, đứng như vậy thì chiều cao của hai người cũng không chênh lệch nhiều lắm.

“Vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

“Chị Liễu, nói hình như Cầu Cầu bị bệnh rồi, đưa nó đi bệnh viện thú y, lát nữa tan học em cũng qua đó xem sao.”

“Cùng đi nhé?”

“Đến lúc đó rồi nói sau, anh nhanh đi thi đấu đi, cũng sắp bắt đầu rồi!”

“Muốn anh thắng không?”

“Anh chắc chắn sẽ thắng mà.”

Nghe lời giọng điệu tin chắc không nghi ngờ này của cô, Ngụy Phong cười, tháo dây cột tóc từ đuôi ngựa của cô rồi đeo lên cổ tay thon gầy của mình, sau đó vuốt mái tóc dài xõa tung của cô: “Cho anh mượn chút vận may, lát nữa trả lại cho em.”

Lộ An Thuần cúi đầu nhìn sợi dây thun màu đen trên cổ tay anh, phía sau nó là chuỗi hạt gỗ kia, anh vẫn luôn mang theo chưa từng tháo ra.

“Em đã cho anh hết vận may lớn nhất rồi.”



Lộ An Thuần vừa sửa sang lại mái tóc, vội vàng đi đến bên cạnh Ninh Nặc, cô ấy đã chiếm vị trí đầu tiên có tầm mắt tuyệt hảo của khán đài sân bóng rổ —

“Vừa rồi Hứa Sơ Mạt muốn ngồi đây, tớ không cho, vị trí này tốt biết bao nhiêu chứ.” Ninh Nặc trừng mắt: “Đó, cậu ta ngồi thẳng vào khu nghỉ ngơi phía dưới luôn rồi.”

Lộ An Thuần biết, Hứa Sơ Mạt vẫn luôn có cảm giác với Ngụy Phong, chưa tỏ tình nhưng biểu hiện rất rõ ràng, khi anh đi ngang qua, cô ta sẽ cầm điện thoại chụp hình tanh tách.

Ngụy Phong lười so đo với con gái nên lựa chọn làm như không nhìn thấy.

“Cậu có muốn xuống đó ngồi luôn không?” Ninh Nặc nhắc nhở Lộ An Thuần.

“Tại sao tớ phải xuống đó ngồi chứ? Khu nghỉ ngơi là vị trí của các thành viên đội bóng mà.”

“Tình địch của cậu đã ngồi đó rồi.”

Lộ An Thuần liếc mắt nhìn Hứa Sơ Mạt mặc váy ngắn, để tóc mái gọn gàng ở dưới lầu.

Giờ phút này cô ta cũng đang dùng điện thoại chụp hình đội bóng.

“Cậu ta không phải tình địch của tớ.”

“Cho xin đi, cậu ta đối với Ngụy Phong… đã là lòng Tư Mã Chiêu ai cũng biết rồi, nhưng cậu ta lại không tỏ tình, không cho anh ta cơ hội từ chối, mỗi một trận bóng đều đi cổ vũ anh ta, giống như cao da chó vậy, không ném đi được.”

“Mỗi người đều có quyền yêu mến người khác mà.”

“Vậy cậu không thấy khó chịu sao! Cậu và Ngụy Phong…”

“Tớ và Ngụy Phong không có gì cả.” Lộ An Thuần cẩn thận nhấn mạnh: “Người trong lớp đồn lung tung là chuyện của bọn họ.”

“Được thôi…” Ninh Nặc biết tính cô luôn cẩn thận như vậy, không còn nói đùa lung tung với cô nữa.

Lộ An Thuần ngậm lấy viên kẹo bạc hà vẫn chưa tan hết trong miệng, lại hơi liếc nhìn Hứa Sơ Mạt ngồi ở khu nghỉ ngơi bên dưới.

Thật ra cô rất hâm mộ cô ra, trong độ tuổi sôi nổi nhất có thể thích một người lộ liễu mà không cố kỵ gì như thế.

Lộ An Thuần không làm được, sự yêu thích của cô chỉ có thể bị nén thật sâu trong lòng, lời thổ lộ ngoài ý muốn trong cơn mưa to tối hôm qua đã khiến cô hối hận không thôi.

Đối với người khác mà nói, hiện tại là độ tuổi có thể phạm sai lầm.

Nhưng Lộ An Thuần không được, cô không thể đi nửa bước sai lầm, nếu không sẽ chỉ hại người hại mình.

Thành viên hai đội nhanh chóng ra sân.

Sau khi Ngụy Phong làm nóng người thì giơ tay chạy ba bước ném bóng, đường cong cơ bắp cánh tay lưu loát được kéo giãn ra, quả bóng được anh ném vào rổ một cách dễ dàng.

Các bạn nam của đội Thực Nghiệm nhanh chóng xác định được chủ lực số một của đội trường Nam Gia chính là Ngụy Phong, toàn bộ hỏa lực được tập hợp lại, tập trung ngăn cản anh.

Ngụy Phong dẫn bóng phá vòng vây, thân hình nhanh nhẹn xuyên qua những thiếu niên cao lớn tiến lên ngăn cản, nhanh đến mức gần như khiến người ta không thấy rõ động tác.

Anh giằng co với chàng trai ngăn cản cuối cùng, động tác giả hoàn mỹ bỏ rơi cậu ta một cách dễ như trở bàn tay, anh nhếch miệng mỉm cười, khiêu khích lại làm càn, làm cho cả khán đài reo hò không thôi.

Cho dù là các cô gái ở bên ngoài trường tới xem thi đấu thì đều ríu rít thảo luận không ngừng.

Ngụy Phong luôn chói mắt như thế, giống như được ông trời ưu ái. Nhưng con đường sinh mệnh của anh vốn nhiều thăng trầm, tạo hóa trao cho anh tất cả, lại cướp đi mọi thứ của anh.

Lộ An Thuần ở trong đám người yên tĩnh nhìn anh, tiếng ồn ào náo động xung quanh không liên quan gì đến cô, cô không hoan hô hò hét, nhưng thế giới của cô đã vì anh mà nở rộ vô số bông hoa dành dành trắng thuần từ lâu, trong cơn gió nhẹ, chúng nhẹ nhàng run rẩy.

Rất thích anh.

Rất thích, rất thích.

Nửa đầu trận đấu, Trung học Nam Gia dẫn trước hơn mười điểm, chơi cho trường Thực Nghiệm không còn sức đánh trả.

Tinh thần của các thành viên phấn chấn mạnh, cụng nắm đấm với nhau, cổ vũ ủng hộ nhau.

Lúc nghỉ ngơi giữa trận, không hề bất ngờ chút nào, Hứa Sơ Mạt đi qua, đưa cho Ngụy Phong một chai nước chanh.

Cũng không bất ngờ chút nào, Ngụy Phong đưa tay ngăn lại, không nhận lấy, lịch sự nói cảm ơn rồi nghiêng đầu nhìn về phía Lộ An Thuần trên khán đài, ánh mắt rất rõ ràng —

Không biểu hiện gì à?

Lộ An Thuần cười yếu ớt, lắc đầu, cô không có biểu hiện gì cả.

Ngụy Phong liếc mắt khó chịu, đi đến bên ghế nghỉ ngơi, tiện tay lấy ra một chai nước suối từ trong thùng, vặn nắp ra uống.

Được thôi, dù sao người hèn mọn vẫn luôn là anh, cô chủ nhỏ của anh cực kỳ thận trọng.

Nhưng mà, một phen tương tác lặng yên không tiếng động của hai người lại bị một ánh mắt đen nhánh ở trên ghế nghỉ ngơi phía đối diện bắt được.

Không chút biến sắc… quan sát.

Khi nửa sau trận đấu bắt đầu, Lộ An Thuần nhìn thấy một thành viên mới ra trận của đối thủ, thân hình cao gầy, mang theo mắt kính gọng trong suốt, mặc áo bóng rổ màu đen.

Đương nhiên là cô nhận ra người này…

Tề Minh!

Tề Minh đúng là học sinh của Trung học Thực Nghiệm, nhưng cô quả thật không nghĩ tới, cậu ta cũng là thành viên đội bóng rổ của trường.

Lần trước ở thành phố Kinh, Ngụy Phong đã đánh bay mắt kính của cậu ta, đoán chừng cậu ấm nhà họ Tề cả đời này đều chưa từng bị người ta đánh như vậy, chỉ là ngại sự uy hiếp sau đó của Lộ An Thuần nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng không có nghĩa là cậu ta sẽ nuốt cục tức này.

Lúc nửa đầu trận đấu diễn ra, Tề Minh ngồi ở khu nghỉ ngơi đã nhìn chằm chằm Ngụy Phong.

Cho dù tối đó kính của cậu ta bị đánh bay, không thấy rõ dáng vẻ của người đánh nhưng bóng dáng đường nét thì lại quen thuộc, lại nhìn thấy tương tác thận trọng của anh và Lộ An Thuần, trong lòng cậu ta càng chắc chắn hơn.

Sau đó nghe người xung quanh nói, Ngụy Phong lấy được huy chương vàng của cuộc thi Vật lý Stan Cup, cậu ta không lấy được giải thưởng này, ngọn lửa giận tích lũy trong lòng đã sắp không đè nén được nữa.

Nửa sau trận đấu, sau khi Tề Minh ra sân thì luôn đuổi theo Ngụy Phong, làm động tác nhỏ va chạm anh, cố gắng muốn chọc giận anh —

“Hôm đó là mày đánh tao?”

Đương nhiên Ngụy Phong cũng nhận ra cậu ta, nhưng anh đã đồng ý với Lộ An Thuần, né tránh cậu ta cho nên không trả lời, tập trung dẫn bóng, né tránh, ném quả ba điểm ngoài vạch, rơi vào rổ một cách ổn định.

Anh quay đầu liếc nhìn Tề Minh một cái, khinh thường nhún vai.

Tề Minh cắn một miếng da chết khô ráo trên khóe môi, khiêu khích anh một cách quá đáng hơn: “Con mẹ nó mày tưởng mày là ai, một tên nghèo mạt, đi giày nhái mà còn tưởng rằng mình ghê gớm lắm à.”

“Loại công chúa như Lộ An Thuần, dựa vào mày mà cũng muốn theo đuổi hả? Không nhìn xem bản thân có xứng không, rác rưởi.”

Ngụy Phong vẫn không bị lay động, lấy đi quả bóng trong tay cậu ta.

“Chỉ giỏi khua môi múa mép.” Khóe miệng anh cong lên một cách lạnh nhạt: “Chẳng trách không theo đuổi được.”

Tề Minh cực kỳ tức giận, vào thời khắc Ngụy Phong sắp ném rổ, cậu ta đánh lén từ phía sau, đẩy ngã anh xuống đất, hung hăng dùng chân đạp vào ngực anh: “Con mẹ nó mày tưởng mày là ai! Rác rưởi!”

Ngụy Phong ôm lấy chân cậu ta, dùng sức vặn một cái, lập tức ném cậu ta xuống đất.

Tề Minh ngã mạnh một cái, Ngụy Phong nhấc chân muốn đạp cậu ta.

Vừa ngẩng đầu, anh nhìn thấy Lộ An Thuần trên khán đài.

Cô gái nhỏ rõ ràng cũng bị cảnh này làm kinh hãi, bàn tay nắm lấy hàng rào trước mặt thật chặt, sợ hãi lắc đầu, dùng ánh mắt ngăn cản anh.

Nắm đấm siết chặt của Ngụy Phong thả lỏng, anh dùng tay áo lau đi khóe miệng, đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén, vẻ mặt tối tăm, như con thú bị nhốt đang nhẫn nại.

Cả sân bóng khiếp sợ không thôi, thành viên mỗi đội lập tức xông tới, nam sinh Thực Nghiệm kéo Tề Minh, thành viên đội Trung học Nam Gia thì la hét rùm beng, bao gồm của Từ Tư Triết, chủ động ngăn cản trước mặt Ngụy Phong, khó chịu nói với trọng tài: “Phạm quy rồi đúng không!”

“Đâu chỉ là phạm quy, con mẹ nó đây là có ý hại người mà!”

“Báo cảnh sát đi…”

Tề Minh vẫn phách lối, chỉ vào Ngụy Phong nói xằng nói bậy —

“Ông đây muốn chơi chết mày dễ dàng giống như nghiền chết côn trùng vậy.”

“Con mẹ nó mày chẳng là cái thá gì cả, mày chờ đó cho ông!”

Ngụy Phong không nhìn cậu ta thêm, che lấy bộ ngực vừa rồi bị đạp đến mức gần như sắp không thể thở được, quay người trở về khu nghỉ ngơi.

“Ngụy Phong, không sao chứ?” Lớp trưởng Từ Tư Triết tiến lên lo lắng hỏi thăm.

Anh giơ tay lên, biểu thị không sao.

Tề Minh kích động cũng bị giáo viên thể dục của Thực Nghiệm và mấy bạn học đỡ đi, một cuộc tranh chấp nho nhỏ cũng không ảnh hưởng đến trận đấu, Ngụy Phong không ra trận nữa, được thành viên dự bị thay thế, trận đấu lại bắt đầu.

Có rất nhiều bạn cùng lớp đều vây quanh khu nghỉ ngơi, lo lắng hỏi thăm vết thương của anh, có cần đi đến phòng y tế hay không.

Sự lo lắng của Hứa Sơ Mạt lộ rõ trên mặt, cô ta níu lấy góc áo của Ngụy Phong, nói cùng anh đi phòng y tế xem sao.

“Vây quanh làm lễ truy điệu cho tôi à, yên tâm, không chết được.”

“Vẫn là đi đến phòng y tế xem một chút đi.”

“Không cần.”

Ngụy Phong thận trọng kéo lại góc áo, đồng thời cũng giải tán mọi người, ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi, anh tiện tay vặn một chai nước suối ra rồi ngửa đầu uống.

Lúc nghiêng đầu, anh nhìn thấy Lộ An Thuần.

Cô gái nhỏ đã chạy xuống khỏi khán đài nhưng không đến gần, chỉ đứng yên lặng một mình ở đầu hành lang, căng thẳng nhìn qua anh, đôi mắt đỏ ngầu.

Ngụy Phong buông chai nước suối kia xuống, yết hầu nhô ra nhấp nhô rất nhỏ, anh nuốt ngụm nước đó, trong cổ họng giống như được trám dầu ô liu.

Trước kia luôn cảm thấy, khiến cô khóc vì anh một lần, có chết cũng đáng.

Nhưng bây giờ, Ngụy Phong không muốn thấy cô đỏ mắt, trái tim đều sắp bị bóp nát rồi.

Tiếng còi vang lên, tầm mắt của mọi người một lần nữa bị trận đấu trên sân hấp dẫn.

Ngụy Phong điều chỉnh biểu cảm, quay đầu, duỗi ngón tay xinh đẹp ra bắn tim với cô.