Hôm đó Tề Minh và các bạn đã uống chút rượu, đi ra khỏi quán bar, ngồi lên chiếc xe Lamborghini vừa mua của cậu ta, xe chạy đến bên đường Tân Giang, giật mình phát hiện ra trong kính chiếu hậu có một bóng dáng màu đen, điều khiển mô tô chạy nhanh đến.
Xuyên qua kính chiếu hậu, cậu ta thấy rõ mặt của người đó.
Ngụy Phong đội mũ bảo hiểm che mắt màu đen, đôi mắt đen nhánh giống như con thú ẩn nấp trong đêm tối.
Tề Minh thầm mắng một tiếng mẹ nó, giẫm chết chân ga, chạy điên cuồng về phía con đường đằng trước, bố đã giục cậu ta về nhà, tối nay không muốn gây chuyện.
Lại không ngờ rằng, Ngụy Phong bỗng nhiên tăng tốc, một tiếng oành vang lên, anh đã bắt kịp chiếc Lamborghini của Tề Minh.
Tề Minh cắn chặt răng, nhìn anh.
Ngụy Phong cũng dựng thẳng ngón tay giữa để đáp lễ cậu ta, đồng thời tăng tốc vượt qua cậu ta, chạy nhanh về phía bóng đêm tối tăm phía trước.
Vào lúc Tề Minh cho rằng anh sắp rời đi thì đột nhiên, chiếc mô tô lượn một vòng ở giao lộ phía trước, sau đó dừng lại, chặn đường đi của chiếc Lamborghini.
Anh không hề sợ hãi mà chặn ngang trước mặt cậu ta, như con quỷ đòi mạng trong đêm tối.
Mắt thấy chiếc Lamborghini xông mạnh đến, sắp đụng vào, Tề Minh bỗng nhiên đạp phanh lại, chiếc xe thể thao ầm ầm dừng lại, ở vị trí cách anh không quá nửa mét.
Quán tính đã khiến cơ thể Tề Minh nhào mạnh về phía trước, đâm vào vô lăng, trái tim của cậu ta cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhìn người đàn ông không cần mạng ở trước mặt, cậu ta không đè nén được cảm xúc phẫn nộ, chửi ầm lên: “Con mẹ nó mày điên rồi sao! Mày muốn chết à! Mày không muốn sống nhưng tao vẫn muốn đấy!”
Ngụy Phong chậm rãi châm điếu thuốc, bên miệng nở ra một nụ hoa màu cam, chợt sáng chợt tắt, khói trắng lượn lờ tan ra trong đêm.
“Ông đây đi chân trần, mày muốn liều mạng với tao, có chơi nổi không?”
Dứt lời, anh rút ra cây gậy từ phía sau, chậm rãi đi về phía cậu ta.
Tề Minh vội vàng khóa cửa xe lại, hoảng hốt lo sợ nhìn anh: “Mày, mày muốn làm gì!”
“Đây là xe thể thao, mày khóa cửa có tác dụng à?”
Ngụy Phong dùng cây gậy chống lên cổ cậu ta, nâng cằm lên, thong dong mà khinh bỉ nhìn qua khuôn mặt vì kinh hoảng mà trở nên vặn vẹo —
“Mày đừng làm loạn, tao… tao đền tiền là được mà.”
“Chuyện này dừng ở đây! Thế, thế nào.”
Rất rõ ràng, Tề Minh đã bị dọa đến mức có chút hoảng hồn.
Ngụy Phong đánh giá khuôn mặt nhã nhặn dưới cặp kính gọng trong suốt của cậu ta, kiểu đóa hoa nở trong nhà kính như cậu ta chưa từng thấy bão tố chân chính, hoàn toàn không chịu được hù dọa.
Chính như anh nói, người đi chân trần thì sợ gì người đi giày.
Nếu như Ngụy Nhiên chưa quay về, nếu như anh vẫn một mình, nếu như anh chưa từng đồng ý với cô phải bảo vệ bản thân. Có lẽ Ngụy Phong sẽ gõ thẳng một gậy vỡ đầu cậu ta.
Bất chấp hậu quả, bất chấp cái giá phải trả, anh vốn là người có thù tất báo…
Nhưng mà, cuối cùng anh lại dời cây gậy khỏi cái đầu yếu ớt của cậu ta, chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”, kính chiếu hậu bên trái xe bị đập vỡ vụn.
Ngụy Phong lấy điện thoại ra báo cảnh sát: “Số 32 đường Tân Giang có một chiếc Lamborghini biển số Du ALx403, uống rượu lái xe.”
…
Sau tối hôm đó, Tề Minh bị bệnh một trận, bằng lái còn bị thu hồi hủy bỏ.
Liễu Lịch Hàn biết được chuyện mà Tề Minh làm, chỉ thầm mắng cậu ta quá xúc động không có đầu óc. Cậu ta có gì, không phải cậu ta có người bố quyền thế làm chỗ dựa cho mình sao, không tiến hành lợi dụng đi, ngược lại còn lấy cứng chọi cứng với Ngụy Phong, khiến bản thân rơi vào thế bị động.
Ngụy Phong từ nhỏ đã lần mò lớn lên từ tầng lớp thấp nhất, ba ngày bị thương hai ngày thấy máu, loại người này… không sợ nhất là mạnh bạo.
…
Sau khi bắt đầu vào đông, thân thể và tinh thần của chó con Cầu Cầu càng ngày càng không xong.
Lộ An Thuần đã đi thăm Cầu Cầu mấy lần.
Cho dù Ngụy Phong chăm sóc nó cực kỳ cẩn thận, mua thức ăn nhập khẩu tốt nhất, đệm ổ lông nhung mềm mại, các loại thuốc dùng cho thú cưng cũng được sắp xếp thỏa đáng đầy đủ.
Nhưng bởi vì chú chó lớn tuổi lắm rồi, sau lần đó bị gãy xương sườn, cơ thể của nó càng ngày càng tệ, đa số thời gian đều yếu ớt co rúc trong ổ.
Ngụy Phong bảo Lộ An Thuần chuẩn bị tâm lý, chú chó này đoán chừng sẽ không sống qua được mùa đông này.
Có đôi khi, Lộ An Thuần thích nghe anh nói chuyện, có đôi khi… lại cảm thấy anh nói chuyện thật sự quá thẳng thắn.
Đúng vậy, lời nói thật đều không dễ nghe, đây chính là nguyên nhân cô thích dùng lời nói dối để che đậy, đối với mỗi một người bên cạnh, cô đều mở miệng nói lời lừa mình dối người.
Nhưng lừa mình dối người mới là bức tường phòng ngự tốt nhất của phần lớn người đối với thế giới tàn nhẫn này.
Duy chỉ có Ngụy Phong không muốn sự tốt đẹp dễ vỡ như bọt nước này, anh đối mặt với hiện thực, đối mặt với nhân gian xấu xí, thậm chí là máu me đầm đìa.
Cho nên anh luôn nói thật với cô.
Vào ngày lễ Giáng Sinh, Ngụy Phong nói cho Lộ An Thuần biết, Cầu Cầu đi rồi.
Nó đau đớn nức nở suốt cả đêm, sau nửa đêm anh và Ngụy Nhiên đã đưa chú chó đến bệnh viện thú y 24 giờ cấp cứu, nhưng bác sĩ nói cho dù có cứu được thì cũng chỉ là kéo dài nỗi đau đớn của nó, hỏi anh có lựa chọn cái chết thanh thản hay không.
Ngụy Phong lắc đầu, anh không làm như vậy, nó không muốn chết, vẫn đang giãy giụa đến cùng, chống lại Tử Thần đến phút cuối cùng.
Anh và Ngụy Nhiên ngồi bên cạnh chú chó ở bệnh viện suốt cả đêm.
Trong khoảnh khắc ánh mặt trời xuyên thủng bình minh, chú chó cuối cùng cũng tắt thở.
Vào lúc hoàng hôn, ban cán sự lớp đã tổ chức một bữa tiệc Giáng Sinh, nhưng Lộ An Thuần rất muốn đeo mặt nạ hạnh phúc, gia nhập không khí vui vẻ của mọi người, thế nhưng cô phát hiện ra cho dù mình cố gắng mỉm cười thế nào, mãi đến khi khóe miệng cũng bắt đầu chuột rút…
Khóe mắt cô vẫn chua xót, cô vẫn muốn khóc.
Cái chết của Cầu Cầu giống như một đám mây đen, âm u giăng kín trong lòng cô, nhưng đây không phải là nguyên nhân gốc rễ khiến cô khổ sở.
Cô nghĩ đến sinh mệnh của mình, có phải cũng giống như Cầu Cầu, trong sự ngột ngạt và ngụy trang ngày qua ngày, dần dần mệt mỏi, cuối cùng tàn lụi khô héo.
Cô rời khỏi bữa tiệc vui vẻ, một mình đi đến sân thượng trên lầu, ngồi trên cầu thang, nhìn qua bầu trời với rạng mây đỏ như lửa cháy, nổi bật giống như thanh xuân, giống như bữa tiệc thịnh soạn cuối cùng.
Không bao lâu sau, Ngụy Phong đi lên sân thượng, ngồi bên cạnh cô.
Cho dù đã vào mùa đông thì anh vẫn mặc áo sơ mi đồng phục, mặt trời lặn phủ một lớp lọc kính màu ánh sáng nhu hòa lên quần áo của anh, đường nét khuôn mặt bình thường sắc bén cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
“Vì sao không chọn cho nó chết thanh thản?” Lộ An Thuần đè nén giọng nói hỏi anh.
“Nó không biết nói, nhưng anh nghĩ, nó sẽ không muốn chủ động từ bỏ sinh mạng, càng không muốn để người khác kết thúc sinh mạng của nó.” Ngụy Phong không tỏ cảm xúc gì, giọng nói trầm thấp giống như giấy nhám: “Đau khổ là trạng thái bình thường của sinh mệnh, vui vẻ mới là điều xa xỉ.”
Lộ An Thuần nhìn qua sườn mặt anh tuấn của chàng trai, anh dùng một tay chống người, ngửa ra sau, thoải mái nhìn qua ánh nắng chiều dần buông nơi xa, đôi mắt đen nhánh không có bất cứ cảm xúc nào.
Thoải mái lại không thoải mái.
“Ngụy Phong, có thể cho em dựa vào một chút không.”
“Lúc nào cũng được.”
Anh ngồi gần cô hơn một chút, Lộ An Thuần nhẹ nhàng dựa đầu vào bờ vai rộng lớn an ổn của anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thuận theo cổ áo anh chảy trên làn da nơi ngực.
Nóng bỏng như đóng dấu, lăn lộn trái tim anh mà thiêu nướng.
Ngụy Phong không nói lời nào, cúi đầu châm thuốc, khói trắng lượn lờ quanh quẩn quanh hai người họ, Lộ An Thuần vùi mặt vào cổ anh, dựa vào anh một cách thân mật hơn.
Cô thích ngửi tất cả mùi hương trên người anh, mùi thuốc lá bạc hà, mùi bột giặt sạch sẽ thơm ngát, xen lẫn với mùi hương chỉ thuộc về anh…
Lúc này, trên bầu trời đã xuất hiện những bông tuyết nhỏ.
Ngụy Phong “Ồ” một tiếng kinh ngạc vui vẻ, đưa tay nhanh chóng bắt được một bông tuyết, muốn đưa cho cô xem, nhưng bông tuyết vừa chạm vào tay là đã bị nhiệt độ cơ thể của anh hòa tan.
Thử lại một lần nữa, anh cẩn thận nâng cánh hoa tuyết trong suốt không có quy tắc đưa tới trước mặt Lộ An Thuần: “An Thuần, tuyết rơi rồi!”
Lộ An Thuần cuối cùng cũng nín khóc cười lên, bất đắc dĩ nói: “Em là con gái phương Bắc, ngày nào cũng thấy tuyết đó nha.”
“Ồ.”
Anh cẩn thận quan sát bông tuyết trong suốt yếu ớt kia: “Nơi này rất ít khi có tuyết.”
“Anh có lạnh không?” Cô thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo khoác đồng phục: “Tuyết cũng rơi rồi, mặc áo len và áo lông vào đi chứ đồ ngốc.”
“Trai đẹp không mặc áo len.”
“...”
Lộ An Thuần cạn lời nói: “Trai đẹp thì mặc gì cũng đẹp đấy có được không.”
Ngụy Phong thấy cảm xúc của cô cuối cùng cũng tốt lên thì cười cười: “Lễ Giáng Sinh có tuyết rơi, anh lớn như vậy rồi nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy, con mẹ nó cái này lãng mạn quá, giống phim Hàn Quốc vậy.”
“Vậy thì chắc chắn anh chưa từng thấy đêm tuyết rơi lớn rồi, ra ngoài âm mười độ, gió lớn thổi vào mặt như dao cắt vậy.”
“Có thể anh sẽ chết cóng mất.”
“Sợ lạnh vậy mà còn mặc ít thế.”
“Vì đẹp trai.”
“Anh đủ rồi đó!”
Lộ An Thuần cười, ngồi gần anh thêm một chút, cơ thể của anh vẫn nóng như ngọn lửa, nhiệt độ cơ thể cực kỳ cao, dựa vào anh giống như dựa vào lò lửa.
“Ngụy Phong, sau này anh muốn làm phi hành gia à?”
“Nói đúng ra, là kỹ sư hàng không vũ trụ.” Ngụy Phong có nhận thức cực kỳ rõ ràng về phương hướng tương lai: “Anh sẽ chọn mục tiêu nghiên cứu kỹ thuật máy bay.”
Thấy Lộ An Thuần không biết tiếp lời như thế nào, anh lại bổ sung một câu: “Vẫn phải dựa vào đầu óc để ăn cơm, kiếm nhiều hơn một chút.”
“Chỉ vì kiếm tiền à.”
“Anh vẫn nói câu đó, Lộ An Thuần, đi theo anh, không chỉ khiến em có cuộc sống vẻ vang, anh sẽ khiến em kiêu ngạo, tuyệt đối không phải là kiểu kiêu ngạo vì có tiền, anh sẽ vì em mà giành lấy vinh quang.”
Ngọn gió lạnh như băng lướt qua khuôn mặt cô, tai của cô lại được lời nói tha thiết của anh sưởi đến mức ấm áp, hiện ra màu đỏ ửng.
“Anh thật là tự tin đó Ngụy Phong.”
“Vậy em tin anh không?” Chàng trai nghiêm túc nhìn cô.
“Tin chứ.” Khóe miệng Lộ An Thuần lướt qua một nụ cười khổ: “Nhưng Ngụy Phong à, em mới là người không nhìn thấy được tương lai.”
“Khỉ khô.”
“Anh đừng thô lỗ như vậy!”
Ngụy Phong cúi người, một lần nữa buộc lại dây giày, dây giày lỏng lẻo bị anh kéo một cái, lập tức siết chặt lại, đầu ngón tay linh hoạt của anh nhanh chóng thắt một cái nơ bướm: “Mao Mao chết rồi, Lộ An Thuần, em cũng muốn giống nó, im hơi lặng tiếng chết trong mùa đông sao?”
Câu nói này đã va mạnh vào trái tim của Lộ An Thuần.
Đúng vậy, so với né tránh, lo lắng sợ hãi nghênh đón cái chết, có thể vui vẻ một ngày thì cũng xem như không uổng phí.
“Nó tên là Cầu Cầu, không phải là Mao Mao.”
“Ồ.”
“Vậy anh không sợ sao, kỹ sư hàng không tương lai, anh không sợ cuối cùng không có gì cả sao?”
“Đương nhiên là sợ.” Ngụy Phong cúi đầu, nhìn từng bông tuyết hòa tan trên nền đất xi măng: “Anh lại không ngốc, bố em là người như vậy, anh có thể lấy trứng chọi đá à?”
Ánh mắt Lộ An Thuần tối đi: “Vậy mà anh còn không nhanh cách xa em một chút.”
“Nhưng chuyện thích em, ông đây không quay đầu được, cho dù cuối cùng bị đụng đến đầu rơi máu chảy thì cũng chỉ có thể chịu thôi.”
Rất lâu sau, không biết bao nhiêu bông tuyết đã biến mất trên mặt đất, anh nghe thấy cô gái nhỏ thở một hơi nhẹ nhõm, dịu dàng hỏi anh: “Ngụy Phong, anh nghĩ kỹ chưa?”
“Chưa nghĩ kỹ thì anh sẽ không trêu chọc em.”
Cô nhanh chóng đứng dậy, đi về phía trước hai bước: “Anh nói đúng, em không muốn im hơi lặng tiếng chết đi trong mùa đông giống Mao Mao, Ngụy Phong, em quyết định rồi.”
“Hình như nó… tên là Cầu Cầu, không phải, em muốn làm gì?”
Lộ An Thuần quay đầu, nhẹ nhàng cười: “Bây giờ em muốn đi tìm chàng trai em thích nhất, tỏ tình với anh ấy, sau đó ở bên anh ấy mãi mãi không chia lìa.”
Nói xong, cô kéo cửa nhỏ của sân thượng rồi đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Ngụy Phong:???
Anh không nghĩ được nhiều, kéo cửa ra, đi hai ba bước đuổi theo: “Lộ An Thuần, con mẹ nó em trêu anh.”
Cô gái nhỏ đứng ở góc rẽ cầu thang trống trải không người, cười vui vẻ nhìn anh: “Ừm, chỉ trêu anh thôi, làm sao?”
Ngụy Phong dừng chân lại, lười biếng dựa vào lan can: “Đi đi, tìm chàng trai em thích nhất ấy, tỏ tình với nó, ở bên nó mãi mãi không chia lìa.”
“Bây giờ em đang chuẩn bị đi đây.”
“Con mẹ nó bớt nói nhảm lại, nhanh đi đi.”
Lộ An Thuần lấy ra một cây son môi từ trong túi lông thỏ xù, chậm rãi mở nắp ra: “Trang điểm đã, anh có gương không.”
“Sao anh có thể có món đồ đó được chứ.”
Lộ an Thuần cúi đầu suy nghĩ một chút: “Vậy có thể nhờ anh… giúp em một chuyện nhỏ không?”
Ngụy Phong lười biếng chạm mũi chân xuống bậc thang, nhận lấy son môi của Lộ An Thuần, dịu dàng cẩn thận bôi lên cánh môi hồng phấn của cô.
Không có kinh nghiệm, chỉ có thể nhìn theo dáng vẻ con gái bôi son mà bình thường anh tình cờ nhìn thấy, cẩn thận bôi xuôi theo vành môi.
“Cái màu này…” Anh bình luận: “Đỏ quá.”
“Dù sao con trai các anh cũng toàn trai thẳng, càng đỏ càng thích.”
“Anh lại không giống mấy người tầm thường đó.”
“Tùy anh, đâu phải cho anh xem đâu.”
“...”
Ngụy Phong thả tay xuống, không bôi nữa.
“Giận à?”
“Ừm.”
“Đừng nhỏ mọn vậy mà.” Cô níu lấy tay áo anh thúc giục: “Nhanh lên, nhanh làm cho xong đi, phải đẹp một chút.”
Ngụy Phong một lần nữa bôi son môi cho cô rồi đóng nắp lại, bỏ son môi vào túi của mình một cách tự nhiên.
Lộ An Thuần cướp lại son môi từ túi anh: “Cái người này, thuận tay quá nhỉ.”
“Đẹp rồi, bây giờ đi đi.” Anh dường như rất gấp gáp, thúc giục cô.
Một giây sau, Lộ An Thuần bước lên một bậc cầu thang, nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mềm mại lên đôi môi anh, như những bông tuyết lạnh buốt dịu dàng tô điểm trên làn da.
Lập tức hòa tan, thẩm thấu…
Trái tim đều không nhịn được mà run rẩy.
Ánh mắt anh rũ xuống, nhìn thấy làn da mịn màng của cô gái tựa như bông hoa dành dành mới nở sau cơn mưa, ánh mắt trong trẻo sáng long lanh, siết chặt tay áo của anh, từng câu từng chữ phát ra từ đáy lòng —
“Ngụy Phong, sau này em là của anh rồi, anh phải bảo vệ em đó.”