Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 67: Nghiện



Sau khi nhận được sự cho phép của Lộ Bái, Lộ An Thuần lái xe đưa Ninh Nặc đến khu nghỉ dưỡng biệt thự thác nước trải qua cuối tuần.

Từ sau lễ khởi động, Ninh Nặc vẫn luôn muốn đi biệt thự thác nước tắm suối nước nóng, nhưng bởi vì sơn trang nghỉ dưỡng này quá hot trên mạng, phòng đặt trước lúc nào cũng đầy, hơn nữa còn để duy trì chất lượng nên không phải tất cả các phòng đều mở cổng đặt trước, cho nên một vé khó cầu.

Ninh Nặc vẫn chỉ có thể quay đầu xin Lộ An Thuần giúp đỡ, bảo vị thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Lộ thị này đưa cô ấy đi.

“Cậu biết không, vì thỏa mãn tâm nguyện của cậu, tớ đã đóng vai cô gái ngoan ngoãn trước mặt người đàn ông đó hai tuần mới khiến ông ta miễn cưỡng đồng ý cho tớ đi đó.”

“Vất vả cho cậu rồi, chờ đến khách sạn, tớ sẽ đền bù cho cậu.”

Ninh Nặc hạnh phúc ôm cánh tay Lộ An Thuần, không ngừng làm nũng với cô, cô vội vàng rút tay ra: “Tớ đang lái xe đấy!”

“Sao không bảo tài xế đưa chúng ta đi, còn tự lái xe nữa chứ.”

“Tớ không thích dùng tài xế của Lộ Bái.”

Ninh Nặc biết quan hệ của Lộ An Thuần và bố cô cực kỳ tệ, thậm chí cũng sẽ không gọi ông ta là bố, không gọi thẳng tên thì chính là “người đàn ông đó”.

Có điều cô ấy có thể hiểu được, bố của Lộ An Thuần hình như quả thật rất quá đáng với cô, có đôi khi cũng sẽ không cho cô thể diện ở những trường hợp công khai, tiện tay là tát.

Tình hình trong nhà thế nào… Ninh Nặc càng không biết. Nhưng điều duy nhất cô ấy biết chính là, mấy năm nay Lộ An Thuần thật sự cực kỳ không vui vẻ.

“Đừng nghĩ những chuyện này nữa, ra ngoài chơi thì phải vui vẻ một chút, hai ngày nay chúng ta cố gắng hưởng thụ đi!” Cảm xúc của Ninh Nặc tăng vọt: “Tớ đã mang theo bikini siêu bạo đi tắm suối nước nóng đó nha.”

Lộ An Thuần cười nói: “Bây giờ đã là tháng sáu rồi, còn tắm suối nước nóng nữa, không sợ nóng à?”

“Cái này thì cậu không biết đúng không, biệt thự thác nước chọn địa điểm cực kỳ đặc biệt, xung quanh toàn núi và nước, mát mẻ lắm!” Ninh Nặc thuộc như lòng bàn tay, giải thích với Lộ An Thuần: “Mùa hè vào núi chơi toàn là gió mát vù vù, còn phải mặc áo khoác nữa, cho nên tắm suối nước nóng vào nhiệt độ này là hoàn toàn phù hợp.”

“Cậu hiểu rõ thật đó.”

“Đương nhiên, tớ là blogger chuyên du lịch mà!”

Nói về thiết kế địa điểm của biệt thự thác nước, Ninh Nặc nói đến Ngụy Phong một cách tự nhiên, hóng hớt truy hỏi: “Này này! Mau nói cho tớ nghe chút chuyện đêm đó đi.”

“Đêm nào?”

“Thì đêm đó đó? Cậu nói lần đầu tiên cậu có cảm giác lên đỉnh, cái này được thật nha!” Ninh Nặc cảm khái nói: “Lần đầu tiên làm là đã có thể khiến cậu lên rồi.”

“Không phải, tụi tớ không có làm.”

“Hả? Vậy thì thế nào?” Đương nhiên Ninh Nặc không chịu buông tha, níu lấy cánh tay cô truy hỏi không ngừng: “Mau nói đi, nói đi nói đi nói đi, tớ muốn nghe!! Tớ phải nghe!!!”

“Này này! Tớ đang lái xe đó!”

“Muốn nghe muốn nghe!”

Lộ An Thuần bất đắc dĩ nói: “Thì như thế đó.”

“Như nào?”

Cô liếc mắt nhìn đôi môi anh đào bôi son màu đỏ nhung của cô gái: “Như thế ấy.”

Ninh Nặc nhanh chóng hiểu ra, một mình hứng thú, cười ha ha ha ha: “Lần đầu tiên mà anh ta chỉ làm cái này với cậu, anh ta ổn quá nha.”

“Anh ấy muốn thể hiện trước mặt tớ.” Lộ An Thuần nhìn qua đường núi trước mắt, trong mắt lướt qua chút vui vẻ: “Giống như con công xòe đuôi ấy, ra vẻ lắm, vẫn không thể để lộ hết vốn liếng trong một lần được, phải từ từ.”

“Mẹ nó, anh ta chơi rành quá đó.”

Ninh Nặc nghe lời cô nói, người lõi đời nào đó cũng không chịu được mà mặt đỏ tới mang tai: “Còn gì khác không?”

“Nhiều lắm, tay gì đó nữa, nhưng tớ không nhớ gì cả, tớ thật sự buồn ngủ quá.”

“Chậc chậc chậc chậc.” Ninh Nặc cảm khái: “Thật sự không nghĩ ra đó, Ngụy Phong vậy mà lại vào công ty của bố cậu, hơn nữa còn trở thành kỹ sư đứng đầu. Trước đó tất cả tụi tớ đều không coi trọng các cậu, cảm thấy chắc chắn không có cách nào đi đến cuối được, không nói cái khác, chênh lệch nhau xa như vậy, sẽ không qua được ải của bố cậu đâu. Không nghĩ tới, anh ta lại thật sự làm được, còn được bố cậu coi trọng như thế… giỏi thật!”

Lộ An Thuần trầm giọng nói: “Là việc anh ấy muốn làm thì nhất định sẽ làm được.”

“Ban đầu, tớ còn tưởng rằng bố cậu sẽ để cậu kết hôn thương mại chứ.”

Ánh mắt Lộ An Thuần bình tĩnh nhìn qua con đường núi trước mắt: “Tuyệt đối không đâu.”

Nếu như thông qua hôn nhân thương mại có thể khiến cô chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta, đối với Lộ An Thuần ngược lại là chuyện tốt. Nhưng rất đáng tiếc, Lộ Bái sẽ không để cô rời khỏi ông ta một cách thoải mái, người chồng ông ta chọn cho cô nhất định là người ông ta có thể khống chế được.

Bây giờ xem ra, Ngụy Phong chính là người thích hợp nhất.

Thật ra muốn nói đến ngoan ngoãn nghe theo, Liễu Lịch Hàn ở bên cạnh Lộ Bái lâu như vậy, cũng ngoan ngoãn phục tùng ông ta, nói gì nghe nấu, nhưng trong lòng Lộ Bái lại coi thường Liễu Lịch Hàn, chưa bao giờ ủy thác trách nhiệm cho gã.

Ngụy Phong có thể lấy được sự tín nhiệm của ông ta trong thời gian ngắn như vậy, rất rõ ràng, anh đã làm không ít bài tập.

Anh biểu hiện ra dã tâm và sự can đảm, ngông cuồng và phách lối, tạo thành sự tương phản mãnh liệt với vẻ kính cẩn nghe theo và phục tùng trước mặt Lộ Bái, hoàn toàn thỏa mãn tâm lý biến thái của Lộ Bái.

Thứ ông ta muốn không chỉ là phục tùng, quan trọng hơn là… đủ ưu tú.



Nửa tiếng sau, xe của hai người chạy tới biệt thự thác nước.

Nơi sâu nhất trong núi rừng, hơi nóng lượn lờ, giống như một nơi thần tiên hẻo lánh.

Ngoại trừ kiến trúc chính ra thì còn có mấy ngôi biệt thự, phân bố xen lẫn nhau ở xung quanh tòa nhà chính. Nhân viên phục vụ dẫn Lộ An Thuần và Ninh Nặc đến phòng riêng của mình. Đi theo nhân viên phục vụ xuyên qua khu vực công cộng lịch sự tao nhã, nơi này có phòng pha trà quanh lò, quán cà phê, quán ăn vặt nhã nhặn…

Ninh Nặc cầm máy ảnh chụp mãi, mỗi một nơi đều cho ra ảnh cực đẹp.

“An An, tớ thích nơi này quá, hu hu hu, tớ rất muốn ở lại đây! Cậu nói với bố cậu, để tớ ở lại đây đi.”

“Được, chúng ta đổi đi, cậu làm Lộ An Thuần, tớ làm Ninh Nặc, ngày nào cậu cũng có thể ở đây.”

“Hả vậy thôi, tớ sợ bố cậu lắm, nếu như bố tớ đánh tớ trước mặt nhiều người, chắc chắn tớ sẽ khóc lớn làm loạn…”

Còn chưa dứt lời, Ninh Nặc đã ý thức được mình lắm mồm, nhanh chóng chuyển chủ đề: “An An, chúng ta vào phòng xem chút đi.”

“Ừm.”

Cấu trúc bên trong căn phòng càng thêm độc đáo, bên ngoài cửa sổ có sân đình lớn như vậy, sân đình tạo cảnh tự nhiên kiểu Trung Quốc, cầu nhỏ nước chảy, cực kỳ thanh tịnh.

Nhân viên phục vụ giới thiệu cho hai người về các dịch vụ trong sơn trang nghỉ dưỡng —

Ngoại trừ tắm suối nước nóng ra, đương nhiên còn có bữa tối hải sản, mỗi một món ăn của nhà ăn đều cực kỳ tươi mới, được đầu bếp chính nghiên cứu chế biến tỉ mỉ, đương nhiên giá cả không rẻ, một người là bốn chữ số, có điều Lộ An Thuần mang theo bạn đi thì không cần trả tiền.

Ngoại trừ cái đó ra còn có phòng spa, nhà tắm hơi thảo dược Trung Hoa, giãn mạch thông máu, trị liệu thể xác và tinh thần.

Các combo dịch vụ khác cũng rất nhiều, ví dụ như đấu kiếm, chương trình học yoga, còn có pha trà quanh lò gần đây rất hot trên mạng, khúc thủy lưu thương [1], hái quả dại vân vân…

[1]曲水流觞: “Khúc thủy lưu thương” là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.

undefined

Ninh Nặc thật sự đã hoàn toàn yêu nơi này, không kịp chờ đợi mà lôi kéo Lộ An Thuần xuống lầu tắm suối nước nóng.

Khu suối nước nóng xây dựa lưng vào núi, quanh co khúc khuỷu, trăm ao nước nóng to nhỏ với hơi nước lượn lờ phân bố rải rác.

Buổi tối khu suối nước nóng có không ít khách, gần như không tìm được ao trống để có thể yên lặng tắm suối nước nóng, không phải nghe mấy ông chủ nói chuyện làm ăn thì chính là nghe mấy người phụ nữ bàn về ngôi sao giải trí, hoặc là chuyện trong nhà giàu, nếu không nữa thì… chính là nhìn mấy cặp đôi thân mật trong ao nước nóng.

Lộ An Thuần dứt khoát đi vào bể bơi suối nước nóng lớn nhất, bảo Ninh Nặc dạy cô bơi lội.

Ninh Nặc cũng thích lên mặt dạy đời, dẫn Lộ An Thuần đến khu nước sâu: “Cậu ở khu cạn thì mãi mãi không thể nào học bơi được đâu, chỉ có thể khu nước sâu mới có thể chân chính học bơi được.”

Thật ra khu nước sâu không sâu lắm, Lộ An Thuần nhón chân lên là có thể đứng vững hít thở, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi, ôm Ninh Nặc thật chặt: “Cậu chắc không? Thế này sao không giống huấn luyện viên môn bơi của tớ dạy vậy?”

“Vậy thì huấn luyện viên bơi của cậu cũng đâu có dạy cậu bơi được.”

Nghe cũng có chút đạo lý.

Hai tay Lộ An Thuần nắm tay Ninh Nặc thật chặt, để cơ thể mình ổn định ở mặt nước.

“Nào, thả lỏng, thả lỏng…” Cô ấy dẫn dắt Lộ An Thuần: “Hai chân đạp nước giống như ếch ấy.”

Lộ An Thuần dùng sức nhảy lên, cuối cùng vẫn uống mấy ngụm nước: “Á không được không được, tớ cần phao!”

“Bạn Lộ An Thuần! Xin cậu hãy có tiến bộ một chút! Ôm phao thì mãi mãi không học bơi được đâu!”

Cô khó chịu che mũi: “Phao chính là mạng của tớ!”

“Được thôi được thôi, tớ đi tìm phao cho cậu.”

Nói xong, huấn luyện viên Ninh Nặc lặn vào nước giống như cá, vài phút thôi đã bơi xa.

“Này, cậu đừng bỏ tớ ở đây chứ!” Lộ An Thuần nhón mũi chân, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, không dám có một cử động nào, chỉ có thể ở tại chỗ chờ Ninh Nặc mang phao quay lại cứu cô.

Không nghĩ tới, một đứa trẻ lặn nước nhảy qua, đụng vào Lộ An Thuần một cái, trọng tâm của cô không ổn định, cả người chìm vào trong nước, lại không có cách nào duy trì cân bằng đứng dậy lần nữa, cô hốt hoảng đạp nước, càng kinh hoảng thì càng không thể giữ vững cơ thể, đã nuốt mấy ngụm nước.

Cô từng nghĩ tới cái chết mấy lần, nhưng cũng không muốn chết ở đây một cách chật vật như vậy!

Tin tức ngày mai viết thế nào đây, thiên kim của tập đoàn Lộ thị chết đuối ở bể bơi sâu hơn một mét à?

Má ơi, mất mặt quá.

Lúc này, một đôi bàn tay dày rộng ấm áp kéo eo của cô, nâng cô lên cao khỏi mặt nước, tiếp xúc với ngụm không khí đầu tiên, phổi của Lộ An Thuần phát ra tiếng hít thở khàn cả giọng.

Cô theo bản năng ôm chặt “miếng gỗ nổi” cứu mạng trước mắt, mở đôi mắt chua xót sưng lên mới nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông gần trong gang tấc.

Ngụy Phong trực tiếp mặc âu phục cao cấp nhảy xuống, quần áo dính nước kéo căng, mái tóc được định hình tỉ mỉ cũng bởi vì gặp nước mà tản ra hết, rũ xuống trán.

Mặc dù vậy nhưng cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến khuôn mặt anh tuấn của anh.

Lộ An Thuần mở miệng lớn hít thở: “Anh… sao anh lại ở đây?”

“Tham quan biệt thự thác nước với khách của bố em, thuận tiện bàn hợp đồng luôn.”

Lộ An Thuần ngước mắt, nhìn thấy ở nơi xa có mấy người đàn ông mặc âu phục giày da: “Anh… anh là kỹ sư, làm kỹ thuật, bàn hợp đồng gì chứ.”

Ngụy Phong cong khóe miệng lên: “Hiện tại anh là con rể chuẩn của ông ta, ông ta đã giao cho anh rất nhiều hạng mục.”

“Anh kiêu ngạo lắm đúng không.”

Ngụy Phong hơi buông lỏng tay, Lộ An Thuần lại suýt nữa ngã vào trong nước, cô hoảng đến mức vội vàng ôm cổ anh, ôm thật chặt, hai chân cũng quấn lấy eo anh: “Ngụy Phong, đừng đùa như vậy nữa!”

“Em được thật đấy.” Ngụy Phong ôm cô đi về phía bên bờ: “Hồ nước nông như vậy mà cũng có thể chìm được.”

“Với em thì rất sâu đó được không!”

“Nấm lùn.”

“Không được gọi em là nấm lùn!”

Ngụy Phong ôm cô lên bờ, lập tức có nhân viên phục vụ đưa khăn lông tới cho anh lau mặt, Ngụy Phong nhận lấy khăn, bao lấy đầu Lộ An Thuần lại xoa xoa, lại đổi chiếc khăn mới bọc người cô lại, dặn dò: “Không biết bơi thì đừng tới bể bơi kiểu này, sang ao nhỏ mà ngâm.”

“Em cứ muốn chỗ này đấy.” Lộ An Thuần tùy hứng nói: “Khu nước sâu mới có thể học bơi được.”

“Lên bờ rồi là em lớn lối đúng không.” Ngụy Phong gõ trán cô xem như trừng trị: “Còn sặc nước nữa là anh không cứu nữa đâu.”

“Anh nỡ sao.” Lộ An Thuần ôm cổ anh, cười nũng nịu: “Em hết rồi, tối nay anh đi đâu ngủ vậy.”

Ngụy Phong đánh giá cô gái đang cười xấu xa trong lòng: “Bà xã, em nghiện rồi.”

“Cũng được… thôi.”

“Được rồi, buổi tối anh tới tìm em, buông ra trước đã.”

Ngụy Phong quay đầu nhìn mấy người bạn hợp tác đang trợn mắt há mồm, biết hình tượng chuyên gia đàm phán cao ngạo lạnh lùng mà mình mới cố gắng xây dựng xem như sụp đổ hoàn toàn rồi.

Có điều, thôi.

Ngụy Phong đứng dậy, nói với nhân viên phục vụ: “Cậu đi theo cô Lộ, đừng để cô ấy đi đến khu nước sâu.”

“Được.”

“Đừng đi theo tôi, tôi tự chơi.”

Nhân viên phục vụ khó xử nhìn qua Ngụy Phong, anh cũng không thể để khách hàng đợi lâu, chỉ thấp giọng nói: “Đi theo từ xa.”

“Em có thể nghe thấy đấy, không được đi theo!”

Anh cầm khăn lau đầu, đi về phía phòng thay quần áo, đổi sang bộ âu phục cao cấp sạch sẽ, làm khô tóc sau đó anh dẫn nhóm khách hàng tới phòng trà, chọn lựa vị trí gần cửa sổ, vừa bàn chuyện làm ăn vừa dùng khóe mắt liếc nhìn cô.

Lộ An Thuần ngồi một mình bên bể bơi hóng gió, cúi đầu nhắn tin cho Ninh Nặc đã “bốc hơi khỏi nhân gian”.

Đột nhiên, tin nhắn của Ngụy Phong nhảy ra.

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Đừng hóng gió, sẽ bị cảm đấy.”

Lộ An Thuần ngước mắt nhìn về phía phòng trà có cửa kính sát đất, Ngụy Phong ngồi một bên chiếc ghế gỗ thoải mái, thái độ ung dung trò chuyện vui vẻ với khách hàng, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía cô, mang theo ý cảnh sáo.

Lộ An Thuần cúi đầu trả lời: “Quản nhiều quá!”

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Nghe lời.”

Thuần: “Cứ không đấy.”

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Bà xã.”

Thuần: “Được thôi. -3-”

Đang nói chuyện thì Ninh Nặc đi tới, ngồi bên cạnh Lộ An Thuần: “Này này này, cậu biết vừa rồi tớ nhìn thấy ai không.”

“Mặc kệ cậu thấy ai, phao của tớ đâu?”

“Á! Tớ quên mất rồi.” Ninh Nặc nhanh chóng bắt lấy một cái phao dưới nước đưa cho cô.

“Cảm ơn, bây giờ không cần nữa!” Lộ An Thuần tức giận cản chiếc phao lại: “Người bạn thân tốt nhất của cậu vừa rồi suýt chết đuối trong hồ một mét sáu đấy!”

“Xin lỗi mà, nhưng mà cậu thật sự không muốn biết tớ vừa nhìn thấy ai sao!”

Lộ An Thuần nhìn vẻ mặt không kịp chờ đợi muốn chia sẻ thông tin của cô ấy, ung dung nói: “Vậy cậu nói đi, gặp ai vậy?”

“Chính là người tớ thích hồi cấp 3… Từ Tư Triết!”

“Từ Tư Triết…” Trong đầu Lộ An Thuần hiện ra một khuôn mặt thanh tú.

Cô vẫn nhớ rõ Từ Tư Triết là lớp trưởng, Ninh Nặc vẫn luôn thầm mến anh ta, cũng bởi vì anh ta thích mập mờ với con gái mà âm thầm chết tâm.

Thật ra Lộ An Thuần luôn cảm thấy anh ta rất dối trá, nhưng bởi vì Ninh Nặc thích anh ta, cho nên cô cảm thấy mình không nên có thái độ như vậy.

“Cậu ta cũng ở đây chơi à?”

“Còn không phải à, bên cạnh có mấy thiếu gia nhà giàu đi theo, trong hồ còn có rất nhiều cô nàng xinh đẹp, trông giống như người mẫu vậy.” Ninh Nặc lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: “Nghe nói sau khi cậu ta du học về thì vào công ty của bố cậu ta, chuẩn bị thừa kế gia sản đó.”

Lộ An Thuần cười nói: “Thế nào, nhìn thấy đối tượng thầm mến hồi cấp 3, còn cảm giác không?”

“Hết cảm giác từ lâu rồi!” Ninh Nặc luôn xem câu chuyện trong giai đoạn yêu thầm hồi cấp 3 đó là lịch sử đen tối của mình, mỗi lần nhắc đến đều đấm ngực dậm chân: “Lúc đó tớ thật sự bị mù mà! Nói thật, Chúc Cảm Quả còn hơn cậu ta! Chúc Cảm Quả trước kia còn từng bày tỏ có cảm tình với tớ đấy.”

“Thật không vậy?’

“Thật mà, anh ấy từng tặng tớ bánh kem, nói vẫn luôn vụng trộm thích tớ, nhưng cũng biết là không xứng với tớ. Có điều lúc đó trong lòng tớ chỉ có Từ Tư Triết, hơn nữa khi ấy anh ấy là tên béo, trông… không đẹp trai lắm, cho nên đã từ chối anh ấy, anh ấy cũng không dây dưa, chuyện này tụi tớ không nói với ai cả, ngay cả Ngụy Phong anh ấy cũng không nói.”

Lộ An Thuần trợn mắt há mồm, thật sự không nghĩ tới Ninh Nặc và Chúc Cảm Quả vậy mà còn từng có một giai đoạn lén lút như vậy…

“Gần đây cậu có gặp anh ấy không?” Ninh Nặc hỏi Lộ An Thuần.

“Ồ, có.”

“Anh ấy thế nào rồi? Tớ nghe nói anh ấy gầy rồi, tập luyện mấy năm ở trường Thể thao, dáng người giống như huấn luyện viên thể hình vậy.”

“À phải, mỗi người mập đều có tiềm lực, lời này không sai.” Lộ An Thuần nhớ lại tình hình gặp mặt Chúc Cảm Quả vào tối hôm đó: “Bây giờ trông anh ấy rất men, cũng có chút đẹp trai.”

“Vậy sao? Có số liên lạc không?”

“Đừng, anh ấy có bạn gái rồi, hơn nữa hình như hai người họ còn rất ngọt ngào, đến mức độ nói chuyện cưới hỏi luôn rồi.”

“Vậy sao.” Ninh Nặc dường như có chút mất mát, nhún vai: “Vậy thì thôi.”

“Không phải chứ, sao bỗng dưng cậu lại muốn liên lạc với Chúc Cảm Quả, trước đó cũng không nghe cậu nhắc đến mà.”

Ninh Nặc ngồi bên hồ, mũi chân nhẹ nhàng rẽ nước: “Không phải là vì… vừa rồi nhìn thấy Từ Tư Triết thì nhớ đến anh ấy sao, lúc đó tớ non trẻ quá, không biết đàn ông thế nào mới được xem là đàn ông tốt, chỉ cảm thấy người biết đùa giỡn, hài hước, giỏi chọc gái là cực kỳ có sức hút, bây giờ nghĩ lại… mới không phải như vậy.”

Lộ An Thuần nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, cùng cô ấy ngắm vầng trăng tròn treo trên cao: “Không cần nhắc lai chuyện cũ nữa, cậu sẽ gặp được chân mệnh thiên tử thôi.”

“Ừm.” Ninh Nặc quấn chặt khăn, cảm xúc hơi sa sút: “Tớ hơi lạnh, chuẩn bị về đây.”

“Cậu đi thay quần áo trước đi, tớ ngồi thêm một lúc, buổi tối tới ngủ chung với cậu.”

“Được.”

Sau khi Ninh Nặc đi về, Lộ An Thuần ngồi một mình ở mép nước một lúc, lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè chốc lát, không nghĩ tới tin đầu tiên chính là một dòng trạng thái mà Chúc Cảm Quả đăng vào ba phút trước.

Là hình tự sướng của anh ấy và Chu Tiểu Huệ bên ao suối nước nóng, Chu Tiểu Huệ đứng bên cạnh anh ấy giống như chim non nép vào người, cười rất ngọt ngào.

Lộ An Thuần phóng to ảnh chụp, nhìn thấy một biển gỗ nhắc nhở nhiệt độ cao bên cạnh ao suối nước nóng, kiểu dáng… hình như có chút quen thuộc.

Cô bình luận: “Anh cũng ở biệt thự thác nước à?”

Chúc Cảm Quả nhắn tin riêng cho Lộ An Thuần —

Chú dế dũng cảm: “Anh Phong đưa tụi anh tới, thế nào, tiểu thiên kim cũng ở đây à?”

Thuần: “Ừm, em và Ninh Nặc cũng ở đây chơi.”

Chú dế dũng cảm: “Cô ấy cũng ở đây à? [Hoảng sợ]”

Thuần: “Emoji của anh, có ý tứ sâu xa lắm nha.”

Chú dế dũng cảm: “Hả, đâu có! [Thấp thỏm].”

Thuần: “Chơi với bạn gái vui vẻ nha, có gì cần thì tìm em.”

Chú dế dũng cảm: “Cái đó… thật ra là có chút chuyện, chính là bạn gái anh muốn ngâm suối nước nóng xong thì đi ăn, nhân viên phục vụ nói là không có chỗ. Nhưng anh thấy bên trong rõ ràng có chỗ, không biết vì sao không cho vào, chuyện này tiểu thiên kim có thể giúp đỡ không?”

Thuần: “Em tùy tiện khách sáo một chút thôi mà anh còn tưởng là thật.”

Chú dế dũng cảm: “Hề hề, bạn gái anh lần đầu tiên tới, muốn cho cô ấy thử hết một chút.”

Thuần: “Được, em thử xem sao, anh gửi định vị cho em.”

Lộ An Thuần bọc khăn tắm đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua phòng trà thủy tinh sát đất, cô chú ý tới ánh mắt Ngụy Phong cũng đúng lúc nhìn theo cô.

Cô dứt khoát dừng chân lại, hà một hơi lên kính, dùng hơi nước vẽ hình một chú chó con thè lưỡi.

Ngụy Phong buồn cười.

Hai người đàn ông mặc âu phục giày da ở đối diện đồng thời nhìn về phía anh, anh lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, đẩy hợp đồng đến trước mặt bọn họ.

Lộ An Thuần dường như cố ý muốn chọc cười anh, thế là đứng bên cạnh cửa sổ sát đất bắt đầu biểu diễn, vừa làm mặt quỷ vừa làm mắt lác, cuối cùng còn nhảy điệu Hawaii.

Ngụy Phong cố gắng nhịn cười, nhưng vẻ cưng chiều trong mắt vẫn không giấu được mà tràn ra.

Cuối cùng, anh chỉ có thể làm bộ đứng dậy, muốn ra ngoài tìm cô tính sổ thì mới dọa cho cô gái nhỏ co cẳng chuồn mất, bỏ trốn mất dạng.
— QUẢNG CÁO —