Chương 37: Phập phồng
Chờ tới khi hai người lại một lần nữa bắn ra, tuy rằng thoải mái vui thích, nhưng bởi vì trước đó Hạ Thiệu Nhiên đã bắn hai lần, hơn nữa lần này khi làm tình vẫn luôn giữ nguyên tư thế đứng, lúc bắn tinh xong cả người đều mệt tới hư thoát, hai chân mềm nhũn như bông không còn một chút sức lực nào, run rẩy đứng không vững nổi. Nhưng khi Hạ Thiệu Nhiên nghĩ tới hôm nay hai người làm tình không phải vì chuyện của Hạ Thị, lại còn không kiềm chế nổi làm tới hai lần, thân thể tuy rằng rất mệt, nhưng trong lòng lại đặc biệt cao hứng.
Nghiêm Cẩn lại một lần nữa giúp Hạ Thiệu Nhiên rửa sạch sẽ phía sau, hai người sau khi tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, Nghiêm Cẩn nhìn khuôn mặt Hạ Thiệu Nhiên có chút mệt mỏi thì không một mình rời khỏi khách sạn mà lái xe đưa cậu về nhà nghỉ ngơi.
Khi tới nhà Hạ Thiệu Nhiên rồi, Hạ Thiệu Nhiên nhìn Nghiêm Cẩn lại lưu luyến không muốn xuống xe.
"Ngủ ngon, nhanh trở về nghỉ ngơi đi" Nghiêm Cẩn ngữ khí ôn nhu dặn dò một tiếng, nghiêng đầu qua hôn lên môi Hạ Thiệu Nhiên.
"Ừ, ngủ ngon" Nhìn thấy Nghiêm Cẩn chủ động hôn mình, Hạ Thiệu Nhiên trong lòng cao hứng, hôn lại Nghiêm Cẩn một cái rồi ngoan ngoãn xuống xe trở về nhà.
Sau khi Nghiêm Cẩn về tới nhà thì đã khuya, nhưng Nghiêm Luân vẫn còn chưa ngủ, Nghiêm Cẩn giả vờ tỏ ra tức giận răn dạy vài câu, Nghiêm Luân làm nũng nói dù sao hiện tại đang trong kỳ nghỉ nên không cần phải dậy sớm, muốn chờ tới khi Cẩn ca ca trở về mới đi ngủ. Nghiêm Cẩn nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn đánh yêu của Nghiêm Luân, trong lòng cũng mềm ra, đang chuẩn bị thúc giục Nghiêm Luân mau đi ngủ sớm thì di động đột nhiên vang lên.
Nghiêm Cẩn lấy di động ra xe thì thấy là Hạ Thiệu Nhiên gọi tới, khóe miệng không tự giác cong lên, rời khỏi Nghiêm Luân đi ra một chỗ nhận điện thoại.
"Thiệu Nhiên" Nghiêm Cẩn nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Về tới nhà chưa?" Đầu bên kia điện thoại là thanh âm Hạ Thiệu Nhiên mềm mại ôn hòa truyền vào tai Nghiêm Cẩn.
"Vừa tới nhà. Hôm nay... rất mệt, cậu đi ngủ sớm một chút đi." Thanh âm Nghiêm Cẩn cũng trở nên đặc biệt ôn nhu, nhẹ giọng dặn dò một câu.
"Ừ, cậu cũng đi ngủ sớm một chút nha, à.... ngủ ngon." Hạ Thiệu Nhiên có chút lưu luyến nói ngủ ngon.
"Ngủ ngon, cúp máy nhanh đi ngủ đi." Nghiêm Cẩn chờ tới khi đầu bên kia Hạ Thiệu Nhiên cúp máy trước cất điện thoại đi.
"Cẩn ca ca, trễ như vậy rồi còn ai gọi tới vậy?" Nhìn thấy Nghiêm Cẩn cất điện thoại rồi, Nghiêm Luân mới đi tới dò hỏi.
"Thiệu Nhiên" Nghiêm Cẩn đáp lời, trên mặt vẫn còn lưu lại biểu tình ôn nhu sau khi nghe điện thoại.
"Thiệu Nhiên ca có chuyện gì sao?" Nghiêm Luân nhìn vẻ mặt Nghiêm Cẩn, cố hỏi dò.
"Không, anh ấy chỉ nói chúc ngủ ngon với anh thôi" Nghiêm Cẩn không nghi ngờ gì mà trả lời Nghiêm Luân theo sự thực.
"Cẩn ca ca với Thiệu Nhiên ca tình cảm tốt thật đó." Ngữ khí Nghiêm Luân mang theo vị chua nồng nặc.
"Em ghen tị à? Được rồi, Tiểu Luân, ngày mai anh gọi Thiệu Nhiên ca đến nhà ăn cơm, em có thể được gặp biểu ca của em rồi. Giờ đã khuya lắm rồi, em mau đi ngủ đi." Nghiêm Cẩn lại hiểu lầm rằng Nghiêm Luân đang ghen tỵ với mình, tự trách mình quá thân thiết với Hạ Thiệu Nhiên, liền hứa rằng ngày mai sẽ đem Hạ Thiệu Nhiên đến nhà gặp Nghiêm Luân. Hôm nay Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên đã làm hai lần, trong lòng tuy rằng cực kỳ thỏa mãn, nhưng thân thể thì ít nhiều cũng cảm thấy có chút mỏi mệt, không có tinh lực tiếp tục cùng Nghiêm Luân nói chuyện, liền đốc thúc cậu lập tức đi ngủ sớm.
"Cảm ơn Cẩn ca ca, em đi ngủ đây, Cẩn ca ca ngủ ngon." Nghiêm Luân ngoan ngoãn đáp lời Nghiêm Cẩn, nhón mũi chân ở trên sườn mặt Nghiêm Cẩn hôn một cái.
"Ngủ ngon" Nghiêm Cẩn theo thói quen hôn lên trán Nghiêm Luân chúc ngủ ngon, sau khi nhìn cậu trở về phòng rồi chính mình mới đi về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Hạ Thiệu Nhiên đi làm, không lâu thì liền nhận được điện thoại Nghiêm Cẩn gọi tới. Hạ Thiệu Nhiên cho rằng Nghiêm Cẩn chủ động gọi điện thoại tới là gọi cậu đi giúp hắn đỡ rượu, trong lòng chợt nổi lên chút hụt hẫng. Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy hiện tại thái độ của Nghiêm Cẩn đối với cậu tốt lên hơn dường như chỉ là vì trong lòng áy náy khi biết cậu giúp hắn đỡ rượu.
"Nghiêm Cẩn" Hạ Thiệu Nhiên nhấn nút nhận cuộc gọi, thanh âm uể oải cất lên.
"Thiệu Nhiên, tối nay cậu có thời gian không?" Nghiêm Cẩn không giống như bình thường nói thẳng ra tên khách sạn.
"Có" Hạ Thiệu Nhiên trong lòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn là thành thật trả lời.
"Tối nay đến nhà ăn cơm được không?" Nghiêm Cẩn lần đầu tiên chủ động gọi Hạ Thiệu Nhiên đến nhà ăn cơm.
"Được! Được!" Nghe được Nghiêm Cẩn chủ động mời mình đến nhà ăn cơm, tâm trạng Hạ Thiệu Nhiên mới nãy còn đang chùng xuống trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ cao hứng, tuy rằng Nghiêm Cẩn không thể nhìn thấy, nhưng đầu bên này điện thoại, Hạ Thiệu Nhiên vẫn vô cùng hưng phấn gật đầu lia lịa.
"Vậy tối nay gặp, bên này tôi còn có chút việc, cúp điện thoại trước nhé." Nghiêm Cẩn đại khái có thể từ trong cậu trả lời lặp lại của Hạ Thiệu Nhiên nhận ra được rằng cậu rất kích động, vui vẻ, trong thanh âm còn mang theo ý cười nhẹ.
"Ừ" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng ngắt điện thoại của Nghiêm Cẩn, tươi cười trên mặt Hạ Thiệu Nhiên mãi một lúc lâu còn không biến mất.
Bởi vì chuyện Nghiêm Cẩn chủ động mời cậu đến nhà ăn cơm, Hạ Thiệu Nhiên quả thực hưng phấn kích động cả ngày, làm việc cũng không tập trung được, chỉ mong ngóng tới lúc tan tầm, có thể mau chóng được nhìn thấy Nghiêm Cẩn.
Chiều tối, Hạ Thiệu Nhiên đoán chừng lúc này Nghiêm Cẩn cũng đã tan tầm, liền rời khỏi công ty đi tới nhà Nghiêm Cẩn.
"Thiệu Nhiên ca" Lúc Hạ Thiệu Nhiên tới nhà Nghiêm Cẩn thì Nghiêm Luân là người ra đón cửa cậu.
"Tiểu Luân" Hạ Thiệu Nhiên cười nói. Bởi vì đã biết tình cảm của Nghiêm Cẩn đối với Nghiêm Luân nên Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy không được tự nhiên lắm với Nghiêm Luân. Nhưng dù sao hai người cũng là họ hàng thân thích, ngoài mặt vẫn phải duy trì quan hệ.
"Cẩn ca ca thật biết giữ lời hứa, biết em nhớ Thiệu Nhiên ca thì liền gọi anh tới nhà chơi. Thiệu Nhiên ca, mau vào nhà đi, Cẩn ca ca sẽ tới liền đó." Nghiêm Luân nhìn Hạ Thiệu Nhiên với vẻ mặt đáng yêu ngây thơ và nụ cười thật tươi sáng.
Hóa ra Nghiêm Cẩn chủ động gọi mình tới nhà ăn cơm là bởi vì Nghiêm Luân, mặc kệ có phải là do Nghiêm Luân thực sự muốn gặp mình hay không, tâm tình cao hứng của Hạ Thiệu Nhiên cả một ngày nay liền lập tức chùng xuống. Hạ Thiệu Nhiên chẳng hy vọng xa vời chính mình hiện tại có thể thay thế được vị trí của Nghiêm Luân ở trong lòng Nghiêm Cẩn, nhưng khi nghe nói như vậy trong lòng cậu vẫn là thấy rất khó chịu. Nghiêm Luân tựa như một cái hố thật sâu thật rộng mà Hạ Thiệu Nhiên có làm thế nào cũng chẳng thể vượt qua được để đến bên Nghiêm Cẩn.