Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 32: Đi câu cá



Mùa hạ là mùa của cái nóng, mùa của lá vàng rụng, mùa thay lá mới.

Cả khu rừng của dinh thự nhà Sakurai đều được chăm sóc bằng loại phân cao cấp, nên khu rừng khi nào cũng xanh tươi tốt.

Vừa quét dọn sân trước, vừa nhìn ngắm vườn nhà xung quanh dinh thự, Riko hít một hơi hưởng thụ không gian sáng sớm, sau đó hắn đi tưới cây và lau nhẹ mồ hôi trán, làm việc ngoài vườn xong Riko lặn vào trong nhà dọn dẹp việc nhà.

Đi ngang qua một số phòng khóa cửa, Riko lau dọn bên ngoài sạch bong, sáng bóng, nhìn lấp lánh lấp lánh.

“Oa… xong rồi, mệt thật đấy!”

Riko lau mồ hôi đứng ngắm nhìn thành quả mình vừa đạt được.

Chuông cửa kêu… “tinh”hắn ra mở cửa, ngạc nhiên tột độ khi người xuất hiện là Umeko.

“Riko, chào buổi sáng, cậu đang quét dọn à?”

Umeko được ngày nghỉ muốn qua nhà nó chơi, tiện thể học vẽ tranh, cô muốn tạo bất ngờ nên không có gọi nó trước để thông báo, hôm nay cô tới có một mình mà không có hầu gái.

“Vâng, chào Umeko tiểu thư. Tôi cũng vừa mới dọn dẹp xong vài việc”

Riko cười tươi gãi đầu, hôm nay Umeko tới đối với hắn mà nói là rất vui, vì tiểu thư lần đầu tiên có bạn tới chơi.

“Ồ… vài việc của cậu ít quá nhỉ?”

Umeko bước vào trong nhà, mắt phải mở to hết cỡ, mọi đồ vật trong nhà đều bóng loáng, thật không ngờ Riko lại giỏi như vậy, cô thầm ước một ngày nào đó được Riko tới dinh thự dọn dẹp, nấu cơm pha trà cho mình.

“Vâng, Rumi tiểu thư trên phòng đọc sách đấy, mời cô đi theo tôi”

Riko chỉ tay và cúi đầu theo bên trái của mình, hướng lên phòng sách.

Umeko đi theo phía sau lưng Riko, ánh mắt của cô không rời khỏi người hắn, cái dáng cao ngút trời, mái tóc màu bạch kim, nước da trắng, mặc dù là trang phục quản gia cao cấp, nhưng lại tôn lên được cóc dáng chuẩn không cần chỉnh của mình, cô thầm ao ước người mà cô thương cũng được như Riko.

Bất quá Umeko đỏ mặt và mơ mộng về bạch mã hoàng tử chính là hắn, có lẽ không nói ra nhưng cô đã thích hắn… ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.

“Umeko đợi ở đây, tôi gọi tiểu thư Rumi”

Tới phòng đọc manga, Riko nói vọng vào bên trong.

“Rumi tiểu thư, có tiểu thư Umeko tới chơi”

Cánh cửa phòng mở một nửa, nhưng vì nó ngồi bên phía cánh cửa đóng nên từ ngoài vào không nhìn thấy nó.

Rumi đang đọc manga về tuyển thủ câu cá giỏi nhất Nhật bản, trong đó có một vài bí kíp câu cá, nó đang dự định trong đầu cái gì đó thì giọng Riko cất lên, và còn có Umeko.

Nghĩ lại từ mấy hôm trước, nó ít nói với Umeko hẳn, ngay cả đi học, giờ giải lao, hay ăn trưa, cũng chỉ ậm ừ cho qua, tuyệt đối nó không nói thêm câu nào dài hơn.

“Ừm… đợi tôi một lát!”

Nó nhanh chóng gấp quyển manga lại và đi ra cửa, đã là bạn thân nhưng cảm giác của nó là không thể thân thiết với Umeko được.

“Rumi… tớ tới học vẽ manga”

Umeko mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc màu vàng được cột nhẹ một bên, khuôn mặt ửng hồng, có một chút ngại, cảm xúc của Umeko mỗi lần nói chuyện với nó.

“Vẽ manga, để sau được không? Giờ tôi có trò này vui hơn!”

Trí óc hoạt động linh hoạt, muốn là phải thực hiện, cấm được nuốt lời, suy nghĩ sau khi đọc xong một bộ manga với nó… thì sẽ bị nó hút hồn ngay.

“Trò vui”

Umeko không hiểu nó nói gì, khuôn mặt của Rumi khác hẳn thường ngày, tay đặt lên vuốt cằm, đôi mắt liên tục đảo đảo để suy nghĩ.

Riko mỉm cười ái ngại, nghĩ thầm trong miệng “Không biết cô lại giở trò gì nữa đây.”

“Chúng ta sẽ đi câu cá!”

“Câu cá, giờ này sao?”

Umeko thường đi câu vào sáng sớm hoặc chiều tối, chứ không câu nửa buổi thế này.

“Cô có đi không? Riko mau chuẩn bị đi, câu tại hồ Sakurai!”

Miệng hỏi nhưng bước chân nó đã cách Umeko vài bước, miệng nói Riko chuẩn bị bản đồ câu tại hồ của dinh thự này.

“C… có chứ?”

Umeko chỉ cần được bên nó và Riko, đi đâu cô cũng đồng ý hết.

Riko lấy bản đồ ra và ba người ngồi tụm đầu lại cái bản đồ rộng lớn, trên đó có mộ vùng tròn màu xanh được xưng danh đó chính là hồ Sakurai, còn có đường chỉ dẫn tới đó, nằm ngay trong dinh thự, Riko ngạc nhiên hỏi.

“Cô có hơn một cái hồ cơ ạ?”

Hắn nghĩ rằng cái hồ câu cả chắc chắn không hề nhỏ, diện tích cũng phải gấp mấy lần những căn nhà khác, nhưng giọng nó vui vẻ cất lên, giải thích điều thắc mắc của hắn.

“Ừm, cũng khá nhỏ, rộng chừng 3km à!”

“N… nhỏ ghê… nhưng có thực là câu được cá trong cái hồ bị cô lập như thế không?”

Để biết được sự cực kỳ rộng lớn của dinh thự này, Riko quả là phải học hỏi cực nhiều.

“Tất nhiên là được, nước trong hồ sạch lắm vì là nước mùa xuân tự nhiên”

Lần này người cất giọng là Umeko, cô không ngạc nhiên về chuyện này, vì dinh thự Anzai cũng có, hơn nữa cô thi thoảng câu cá, còn được hầu gái dạy cách câu nữa, với nó thì đây là lần đầu tiên nên nó không biết việc này, cũng đang rất băn khoăn, Umeko giải thích thêm.

“Hơn nữa chắc chắn bà của cậu còn cho nuôi đủ các loại cá trên thế giới trong hồ nữa, nên môi trường sống trong đó khá cân bằng.”

“Giống như là một bản sao của hồ thế giới này rồi!”

Riko nghe thì chỉ muốn rớt hàm, vừa nói vừa muốn thấy nơi đó, đúng là nhà giàu, ngay cả khủng bố cũng phải cúi đầu kính nể, mà không có khi còn mua được cả một đội quân SP siêu cấp nhất chứ.

“Hồ đó tiện lợi lắm cơ, chúng ta có thể bắt gì ăn nấy, chẳng phải lo lắng gì!”

Umeko nhớ những bữa ăn có cá và giàu chất dinh dưỡng đều từ hầu gái Orochi-san ra hồ của dinh thự bắt về.

Và cả ba người đã có mặt tại hồ, nhìn nước trong hồ đúng là trong xanh, còn cảm giác hơi nước rất mát bốc lên, nó hào hứng tươi cười nói:

“Cái hồ này tuyệt ghê!”

Riko cũng cùng chung cảm xúc như nó, ùa theo nó nhanh nói một câu mà trong lòng hắn suy nghĩ:

“Nó đẹp thật đấy nhỉ?”

“Chúng ta sẽ bắt tất cả những gì ta có thể. Trước tiên là câu cá bằng ruồi”

Trong manga mà nó đọc thì tuyệt chiêu câu cá giỏi là mồi phải bằng ruồi.

Riko và Umeko không biết nói gì hơn, câu cá bằng ruồi ư, cho dù là con người nhìn thấy ruồi còn không muốn ăn, huống hồ gì cá mà đòi ăn, lại còn cá trong hồ toàn là cá được ăn sơn hào, bọn chúng chẳng thèm ăn ruồi đâu.

“T-Tiểu thư à, tôi nghĩ câu bằng ruồi có khoai quá không? Hay chúng ta thử đổi qua câu bằng sâu bọ và vài thứ mồi ngon lành khác xem sao?”

Riko mở một va li nhựa bên trong đựng đồ ăn cho cá, có rất nhiều giun, và thịt hải sản khác.

“Đ-Đừng có ngốc thế! Câu cá bằng sâu sợ lắm”

Riko chưa hề biết là nó sợ sâu và những con bọ nhỏ khác, tuy là người có võ nhưng những con vật trơn tru dài ngoằng là nó sợ.

“Vậy ta thay bằng viên bột nhé! Cái gì cũng phải có trình tự, câu cá cũng phải câu từ cá chép đến cá tộ!”

Umeko nãy giờ im hơi lặng tiếng thì cũng phải cất giọng nói, Umeko lấy đâu ra bộ quần áo màu nâu, và cái mũ lưỡi trai vành rộng, cặp mắt kính màu nâu, nhìn rất giống một tuyển thủ câu cá chuyên nghiệp.

Hầu gái của Umeko đã dạy cô cách câu được cá, nên hôm nay được cơ hội trổ tài với nó, cô mỉm cười và bắt đầu cuộc đấu.

“Umeko… cô lấy đâu ra bộ quần áo đó vậy?”

Rumi nhìn nãy cô ta mặc đồ khác sao thay nhanh vậy, không lẽ… nó nhớ lại cái túi lúc Umeko xách vào, chắc bên trong đựng đồ.

Những cậu ấm, cô chiêu cứ làm việc gì đó xong là thay đồ một lần, để phù hợp với công việc, nó thì mặc áo thun màu hồng và quần lửng màu xanh, mái tóc búi lên nhìn rất tin.

“À hi hi, mình mới thay”

Umeko cười tươi giải thích, xong xuôi thì nó cũng không quan tâm nữa, bắt đầu vào việc câu cá, đầu tiên nó nhìn quanh hồ một lượt thấy sóng yên biển lặng, suy nghĩ của nó là rất dễ câu cá.

Nhưng vừa kịp lúc… con mắt nó dừng lại ở giữa hồ, một cuộn sóng lớn nhô lên và lấp xuống chưa đầy ba giây, nó như đứng hình.

Vội chạy ngược lại nói với Riko thứ mà mình mới nhìn thấy.

“Riko. Trong hồ có cái gì đó bự lắm!”

Riko đang mở hộp lấy mồi cho cá, thấy khuôn mặt nó hốt hoảng nói, mà hắn cảm thấy còn mập mờ nghi ngờ, nên hỏi lại:

“Hả? Cái gì là cái gì ạ!”

“Đó chắc chắn là Boss của cái hồ này! Chắc chắn là thế!”

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu nó là một con cá cực lớn.

Riko cười nhạt, giả vờ phẩy phẩy tay miệng cười nói:

“Gió mạnh thật!”

“Tôi không chém gió!”

Rumi lắc đầu ấm ức, tên đần này đang nghĩ gì không biết, dám không tin tưởng con mắt nhìn của mình à.

Riko quay qua hỏi Umeko, “Umeko, có thứ như vậy dưới hồ không?”