Tình Yêu Của Cửu Vĩ Hồ

Chương 62: Cuộc chiến tay đôi



Nawata đang uống trà thảo mộc do Riko pha, ở cùng Rumi, Riko làm những việc gì thì ở bên cô cũng làm điều tương tự, tất nhiên là do Nawata nói hắn phải làm như thế.

Hầu gái của Nawata tức tốc chạy thật nhanh lên gọi cô chủ, vì được dặn dò và cũng biết chuyện trong cuộc, nên cảm giác run sợ khi Rumi tới.

“C… cô chủ? Cô chủ… có… có…”

Hầu gái chạy nhanh, kèm thêm sự sợ hãi nên vừa gặp Nawata là ngã nằm ra đất, Riko được Nawata dặn dò không cần quan tâm tới người hầu, nên hắn không tới đỡ hầu gái dậy.

Bộ dạng hoảng loạn của hầu gái làm Nawata có dự cảm không lành, xém chút sặc trà, nhưng trước mặt Riko vẫn phải tỏ ra không biết chuyện gì, từ tốn uống trà và hỏi:

“Có chuyện gì! Cứ từ từ nói”

“Dạ là… là R… Rumi tiểu thư tới.”

Giọng nói hầu gái sợ sệt, nói tên nó còn lắp bắp.

“Ngươi nói sao? Rumi tới... khụ… khụ.”

Nghiền ngẫm được câu nói vừa xong, Nawata liền sặc trà và Riko là người đưa giấy lau miệng cho cô.

Riko cảm thấy vui mừng khi nó tới, hắn thoáng nghĩ không lẽ nó đã hiểu ra chân tướng và muốn hắn về bên nó, hắn sẽ hoàn toàn đồng ý hai chân hai tay.

Niềm vui trong suy nghĩ của Riko, ngược lại Nawata bắt đầu rối trí, khi không nó lại tới đây, mà cô còn vừa lo vừa sợ, nhìn qua hầu gái hỏi lại.

“Thế cô ấy ở đâu! Đưa tôi tới đó.”

Ba người đi ra sân trước, vừa mở cánh cửa ra là đã nhìn thấy ngay Rumi và Hikaru đứng trước mặt.

Rumi mặc áo thun trắng ôm vào ngang bụng, quần đùi xanh ôm sát đôi chân, mái tóc nâu nó cột thấp, để phồng hai bên, một cái nơ màu đen cài nghiêng một bên đầu nó, đôi giày hiệu rosata màu trắng, nhìn thoáng qua là biết Rumi toát lên mùi của quý tộc.

Hikaru và Riko trang phục vẫn như mọi ngày là bộ vét đen của quản gia cao cấp.

Nawata ở nhà, cô mặc chiếc váy xòe hai dây màu hồng, có vài họa tiết hoa thêu cầu kỳ trên váy, mái tóc xoăn như sợi mì tôm được cột lệch một bên, đi đôi guốc gỗ cao ba phân.

“R… Rumi, sao hôm nay cô lại tới đây?”

“Hở! Tất nhiên là có chuyện thì tôi mới đến, chứ cô nghĩ tôi có nhiều thời gian tới thăm cô sao, nực cười.”

Rumi vừa thấy Nawata cất giọng, cũng đủ hiểu cô ta đang lo sợ chuyện lộ tẩy, nên nó cũng rất thích thú, vừa khỏi bệnh nhưng nó cũng muốn đấu với cô.

Nawata trong đầu óc cô cảm thấy sợ hãi rất nhiều, nghĩ những chuyện đã xảy ra, may sao Riko đang đứng ngẩn ngơ nhìn nó, nên không quan tâm tới suy nghĩ của cô.

“Vậy… có chuyện gì? Tôi giúp được gì cho cô thì tôi sẽ giúp.”

“Cũng không phải yêu cầu quá đáng gì? Chúng ta đấu một trận, cô thấy sao?”

Nó đoán là Nawata đã biết hắn là thần, nhưng cô cố tình không nói và chỉ biểu hiện mình là tiểu thư yếu đuối, thục nữ… hôm nay nó sẽ cho cô biết bản chất thật của cô, vừa hay nó đã nghĩ ra được cách dụ cho Shinoko đến.

Ở đây bây giờ có Riko và Hikaru, nó đoán chắc chắn họ sẽ phát hiện ra Shinoko.

“Chẳng phải cô mới khỏi bệnh sao? Đấu như vậy chẳng khác nào tôi thắng cũng không vinh dự.”

Nawata bỗng chốc thở dài một cái, cô cứ nghĩ nó đã phát hiện ra cái gì rồi, chỉ là đấu võ thôi thì không thành vấn đề, nhưng vẫn sợ vì nó mạnh hơn, suy nghĩ một lát sau đó cô mỉm cười.

“Nawata, cô nhìn trên người tôi còn vết thương nào nữa không? Cô đừng lo chuyện đó, tôi là người thách đấu trước cơ mà.”

Nó nhẹ vạch áo lên, để lộ ra là da trắng nõn, nó chỉ chỗ mấy ngày trước bị cứa sâu, nhưng giờ đã lành lại như bình thường rồi.

Riko nãy giờ chỉ đứng nhìn nó và khi thấy nó lật áo lên, hắn khẽ mỉm cười vì da thịt của nó thật thu hút người khác, còn lại vết thương thì hắn cũng chữa lành rồi, xem xét sơ qua thì sức lực hiện giờ của nó rất tốt, giống như ngày thường.

“Vậy thì… nếu tôi thắng thì sẽ thế nào?”

“Nếu cô thắng… từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền hai người, và chuyện tình yêu của cô, tôi sẽ không truy cứu.”

Rumi vừa mở miệng nói ra điều chắc nịch, bản thân nó cũng rất lo lắng nếu Nawata giở trò, nhưng mục đích nó tới đây đâu phải chỉ là thách đấu, nó nhìn biểu hiện của Nawata, cô ta hình như đang rất đăm chiêu, nó nhìn ra được điều đấy, sau đó nó lại nói ra câu sau.

“Ngược lại, nếu cô thua, Riko sẽ trở về bên tôi và hơn hết… đại gia đình Kindaichi sẽ rời khỏi tóp tỷ phú.”

Trước đây Nawata lo sợ và có chút ghen ghét, vì đại gia đình cô nằm ở tóp mười tỷ phú, cũng như suy đoán của cô, thì chỉ cần một câu nói của nó cũng có thể khiến cô rớt tóp, nhưng thật không ngờ, nó lại nói ra điều đó.

“Chuyện này…”

Nawata vẻ mặt lo lắng, giọng nói ngập ngừng, cô bắt đầu cảm thấy ớn lạnh với điều vừa nghe, hơn hết còn nhắc tới tình yêu của mình, không lẽ nó… nó nghe được mình nói chuyện hôm tới thăm bệnh sao.

Hốt hoảng nhìn lên Rumi, khuôn mặt ấy vẫn không có gì thay đổi, vẫn rất chăm chú nghe cô nói.

Rumi lên tiếng, cắt ngang cái suy nghĩ khó hiểu của Nawata.

“Cô cũng có thể không đấu với tôi, nhưng tôi sẽ không để yên cho những chuyện đó, tôi sẽ điều tra cặn kẽ, tìm ra tất cả mọi chứng cứ, đến lúc đó, cách mà tôi trả thù, không đơn giản là loại khỏi tóp đâu. Đều là những người có trọng trách bảo vệ gia tộc, chắc cô cũng biết được điều này.”

Rumi không muốn dài dòng và đôi co nhiều với Nawata, nghĩ lại những chuyện mà cô ta làm, càng khiến nó tức giận hơn, càng khiến nó muốn trả thù mãnh liệt hơn.

Trong lúc nó chịu đau đớn nhất, lúc nó đang nằm dưỡng bệnh thì Nawata như xát muối vào trái tim nó, càng làm vết thương trong lòng nó rỉ máu, nó hận và rất hận cô, lần này coi như nó cảnh cáo.

“Cô… Thôi được, tôi đồng ý đấu với cô”

Nawata dường như không còn sự lựa chọn nào khác, cô nghe rõ mồn một những lời nó nói, thật sự cô cảm thấy run sợ, cách trả thù của nó chắc chắn sẽ rất đau đớn.

Hikaru và Riko thì hiểu những điều nó nói, cả hai không nói gì, với Riko khi nào cũng vui mừng, còn vui hơn khi nó đề cập với Nawata, nếu thắng thì hắn sẽ về bên nó, vì chỉ cần có nó thì mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp.

Lập tức dưới sân và dưới chân mọi người nổi lên một vòng tròn, được gọi là vòng thi đấu cá nhân, ở mỗi dinh thự có một cách đấu khác nhau.

“Chỉ cần cô muốn dừng lại, lúc nào tôi cũng đáp ứng được cho cô.”

Nawata mạnh miệng nói, sau đó ba người không thi đấu thì đứng ra phía ngoài, Rumi cười nửa miệng đáp trả cô.

“Để tôi xem chúng ta ngang sức tới đâu?”

Sau đó hai cây gậy bóng chày dài hai mét, ngoi thẳng lên từ dưới đất, được Nawata và Rumi sử dụng làm vũ khí, nó nhẹ mỉm cười vì lần đầu tiên sử dụng vũ khí của kẻ địch, mà nếu không thì nó cũng không có vũ khí.

Hai người lao vào nhau bằng vận tốc ánh sáng, rồi cả hai quẹt qua nhau, nó đánh nhẹ vào bả vai của Nawata, bản thân mình thì không vấn đề gì cả.

“Cô cũng khá lắm, Rumi”

Nawata có chút đau nhẹ, nếu nói về việc học võ, thì cô cũng được học từ năm lên bảy tuổi, thế nhưng nói đúng thì lần đầu tiên cô sử dụng võ nghệ để chiến đấu thế này.

“Nawata, tôi thấy sức cô đang yếu dần thì phải, tốt hơn hết là cô nên tập trung đấu với tôi, hơn là suy nghĩ lung tung đi. Hay là cô mong muốn rời khỏi tóp tỷ phú tới vậy, để tôi lập tức đáp ứng cho cô.”

Vừa cất giọng lạnh nhạt và vô tâm, nó cầm gậy lao nhanh về Nawata, sau đó bất cẩn nên Nawata ngã nhào ra đất, nhưng hai tay cầm gậy giơ trước mặt đỡ lấy gậy của nó ở trên.

Nawata dùng chân đẩy nó lùi ra sau, nhưng nó cũng tự mình xoay một vòng lùi lại, Nawata liền lăn một vòng và ngồi dậy, tay cầm gậy lao về nó.