Phí Nghê kiên trì khuyên Phương Mục Dương thử thi vào đại học trước.
“Thế nếu như anh thi đỗ thì có đi học không đây?”
“Nhưng em đâu có thấy tin tức tuyển sinh cao học trên báo.”
“Đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, đã khôi phục tuyển sinh đại học thì không thể không khôi phục giáo dục cao học được.”
“Nhưng anh có chắc anh đủ điều kiện đăng ký thi tuyển sinh cao học không?” Phí Nghê chưa đọc được những thông tin liên quan trên báo, hơn nữa thi cao học dù sao cũng khác với thi đại học, mà Phương Mục Dương thì ngay cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp.
Phương Mục Dương đưa tay gãi gãi vành tai Phí Nghê: “Có phải em chê anh chưa tốt nghiệp cấp ba không?”
“Anh nghĩ đi đâu thế? Ý em là…”
Phương Mục Dương không cho Phí Nghê cơ hội giải thích, vẫn tiếp tục nói: “Thật ra em vẫn luôn chê anh, nhưng vì sợ tổn thương lòng tự trọng của anh cho nên không nói thẳng ra, chuyện này thì anh hiểu được, dù sao so sánh với em thì anh chẳng có…”
Lời buộc tội này quá mức trầm trọng, khiến Phí Nghê quên bẵng mất Phương Mục Dương vốn là người như thế nào. Cô phủ nhận theo bản năng: “Sao em có thể chê anh được chứ?”
“Em chê anh cũng là chuyện bình thường mà, nếu không phải vì kỳ thi đại học này thì anh cũng không phát hiện thì ra sự chênh lệch giữa hai chúng ta lại lớn đến thế, em chỉ cần liếc mắt một cái là giải được bài, còn anh thì đọc năm lần vẫn chưa hiểu…” Thực ra cũng không tới mức phóng đại như thế, sự kiên nhẫn của anh không ủng hộ anh đọc đề tới tận năm lần. Phương Mục Dương không phải người giỏi diễn kịch, nói xong câu này liền đi pha sữa cho Phí Nghê.
Anh để lại cho Phí Nghê một bóng lưng, nhìn vào rất dễ hiểu lầm rằng lòng anh đang rất buồn.
Phương Mục Dương vừa định xoay người cười với Phí Nghê, bảo cô uống sữa anh pha thì Phí Nghê đã vòng tay ôm lấy anh từ sau lưng, ôm rất chặt.
“Từ trước đến nay em chưa bao giờ chê anh, dù là thời gian anh đang nằm viện cũng không.” Lúc Phương Mục Dương chưa tỉnh lại, anh chính là hi vọng của Phí Nghê, Phí Nghê chờ mong anh tỉnh, chỉ cần anh tỉnh là cô sẽ có khả năng được bình bầu tiên tiến, được vào đại học. Đến khi anh tỉnh lại rồi, Phí Nghê lại chờ mong anh khôi phục trí nhớ, chỉ cần anh khôi phục trí nhớ, cô sẽ lại có khả năng được bình bầu tiên tiến, được vào đại học. Anh mãi vẫn chưa nhớ lại, Phí Nghê không chê anh phiền phức, song cô cũng không có tư cách để thương hại anh. Tình cảnh của cô tuy tốt hơn anh một chút, nhưng chỉ cần đi sai một bước thôi là tương lai sẽ càng ngày càng tệ hại… Một người con trai không có công dụng thực tế mà chỉ mang đến cảm giác an ủi là một thứ rất xa xỉ, còn xa xỉ hơn dương cầm rất nhiều, người bình thường căn bản không thể mua nổi, trước khi cân nhắc xem có nên lấy hay không thì cũng phải có tiền đồ xán lạn, nhà cửa khang trang, tiền nong dư dả, song cô lại chẳng có gì. Đã không có thì thôi, ngay cả suy nghĩ cũng không cần suy nghĩ nữa, trực tiếp quyết định không lấy là được.
“Anh biết.” Anh chẳng qua chỉ là đang đùa với cô chút thôi.
Phí Nghê nghi là anh không hiểu rõ lắm.
“Em thích tranh của anh, từ trước khi anh vẽ tranh liên hoàn em đã thích rồi.” Cô thích ngay cả khi anh chưa kiếm được nhuận bút và trở nên nổi tiếng nhờ việc vẽ tranh liên hoàn, cô cũng hi vọng sẽ có nhiều người nhìn được tài năng của anh. Cho dù cô không kết hôn với anh, cô cũng mong anh tiền đồ rộng mở, bởi vì anh xứng đáng được như thế. Việc cô tán thưởng anh, không liên quan gì tới chuyện anh có phải là chồng cô hay không.
“Trước bao lâu cơ?”
“Anh có còn nhớ hồi xưa anh từng vẽ một bức tranh người tuyết không? Chắc chắn là anh quên rồi, khi ấy chúng ta vẫn học tiểu học.” Người tuyết đó là cô và mấy bạn nhỏ khác trong trường cùng đắp, cô phụ trách mặt và cổ, còn dùng vải vụn trong nhà thắt một cái nơ cho nó. Có lẽ Phương Mục Dương không biết, cô cảm thấy anh vẽ rất đẹp, đẹp đến không gì sánh được. Những người khác đều không nhìn ra cô đắp một chú người tuyết trầm tư, bọn họ đều cảm thấy người tuyết này trông hơi ngốc. Duy chỉ có anh nhận ra, lại còn vẽ lại trên giấy, ngay cả máy ảnh cũng không thể làm được điều ấy, máy ảnh chỉ có thể lưu lại hình ảnh của một người tuyết ngốc nghếch mà thôi. Phí Nghê không hiểu sao anh có thể biết được, bởi vì không hiểu nên lại càng thấy anh thông minh. Cô rất muốn đem bức vẽ ấy về nhà để khoe với gia đình người tuyết mà mình đã đắp ở trường, nhưng vì không thân với anh cho nên cũng ngại không xin.
“Em thích… tranh của anh từ tận hồi đấy cơ à?”
“Ừm.” Khi ấy cô thích tranh của anh, còn bản thân anh thì chưa nói được có thích hay không. Bởi vì thích tranh của anh nên cho dù có nghi ngờ Phương Mục Dương bỏ túi ruồi chết vào bàn để bỡn cợt mình, cô vẫn không mách với thầy cô giáo, nhưng hảo cảm cũng vì vậy mà tụt dốc không phanh.
Phí Nghê áp má vào lưng Phương Mục Dương. Cô không nói cho Phương Mục Dương biết, lúc đó cô đã rất nghi ngờ câu nói “người như thế nào thì tranh thế ấy”, cô cảm thấy con người Phương Mục Dương còn lâu mới xứng với tranh của anh. Nếu không phải từng tận mắt thấy Phương Mục Dương vẽ tranh, cô thậm chí còn nghi ngờ bức tranh kia là có người thay anh vẽ.
“Khi thấy anh vẽ hải đường, em thực sự đã thấy mừng cho anh, bởi vì có trải qua bao gian nan thì anh cũng không từ bỏ hội họa.” Anh từ bệnh viện tới nhà tìm cô, Diệp Phong ngồi ở trên gác, Phương Mục Dương đứng dưới sân cho cô xem tranh hải đường. Anh vẽ còn đẹp hơn xưa. Thật ra khi đó cô đã rất khâm phục anh, anh không hề vì cuộc sống khó khăn mà từ bỏ sở thích của mình. Cô biết, chuyện ấy chẳng hề dễ dàng chút nào. Phương Mục Dương sẽ mãi mãi không biết, giờ phút đó, cô đã từng vì anh mà vừa tiếc nuối lại vừa cảm thấy may mắn. Mặc dù anh đã mất đi trí nhớ, nhưng chỉ cần anh vẫn còn vẽ tranh, anh sẽ vẫn có tương lai.
Song cảm giác nuối tiếc và may mắn ấy đều không liên quan gì đến tình cảm nam nữ cả.
Khi đó cô rất tán thưởng anh, mong anh sẽ càng lúc càng tốt lên, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không kết hôn với anh, bởi vì anh là một người con trai không có công dụng thực tế, lại còn có cả một cô bạn gái cũ nữa, cho dù sau này cô đã biết bạn gái cũ chỉ là cô tưởng tượng ra.
So với Phương Mục Dương, điều kiện của Diệp Phong càng thích hợp kết hôn hơn. Từ lâu cô đã biết trên thế giới này không bao giờ có chuyện đẹp cả đôi đường, có đánh đổi mới có được, nhưng đã có được thì cũng có mất. Thế nhưng Diệp Phong lớn tuổi hơn cô, kinh nghiệm sống cũng dày dặn hơn cô mà lại chẳng hiểu được chân lý này, anh ta đã muốn hưởng thụ sự thoải mái cha mẹ mang đến, lại không muốn cưới một người con dâu phù hợp với yêu cầu của cha mẹ mình. Phí Nghê biết, Diệp Phong sớm muộn gì cũng sẽ vì sự thoải mái của bản thân mà từng bước cải tạo cô, cải tạo không được thì sẽ đổ lỗi cho cô, gán ghép hoặc phát hiện ra đủ loại khuyết điểm trên người cô hòng chứng minh lúc trước mắt mình bị mù, cho nên mới không nghe lời của cha mẹ. Nếu đã như vậy, chẳng thà anh ta cưới một người vợ cha mẹ vừa ý ngay từ đầu còn hơn. Cô chia tay với Diệp Phong, đương nhiên là vì chính mình, nhưng khách quan mà nói thì cũng có lợi cho hạnh phúc của Diệp Phong.
Vậy mà bản thân Diệp Phong lại không hiểu được ý tốt của cô, còn viết cả một bức thư để nhục mạ cô.
Bức thư của Diệp Phong không làm tổn thương tình cảm của Phí Nghê, thứ bị thương chính là lòng tự trọng của cô. Thế cho nên khi nhà họ Phương ngày càng tốt lên, Phí Nghê lại nhớ tới bức thư đó. Cô không phải không hài lòng với bản thân, cô chỉ cảm thấy mình thiếu một cơ hội mà thôi. Khoảng thời gian ấy cô thực sự rất nhạy cảm, chỉ cần Phương Mục Dương thoáng lộ ra một xíu cảm giác ưu việt, cho dù chỉ là vô tình, thì Phí Nghê đều sẽ cảm nhận được. Thế nhưng chuyện đấy lại chưa từng xảy ra.
Nếu đổi lại là cô, cô chưa chắc đã làm được như vậy.