*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ở trong xưởng Phí Nghê vẫn luôn kiềm chế sự hưng phấn của mình, nhưng trông thấy Phương Mục Dương thì không thể nào nén nổi nữa.
Bình thường Phí Nghê cứ thấy Phương Mục Dương là sẽ lập tức ngồi lên đằng sau xe anh, nhưng hôm nay dường như cô đã quên mình còn phải về nhà, cứ đứng ở cổng nhà máy ríu ra ríu rít với anh về hành trình tinh thần của mình khi nhận được thư trúng tuyển. Lúc nói chuyện, cô vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Phương Mục Dương. Lúc trước cô vốn đã thấy anh khôi khô tuấn tú, hôm nay nhìn anh lại càng là cảnh đẹp ý vui, thấy anh rồi, sẽ không thể nào quan tâm sắc trời là cái màu gì, dáng mây trông ra sao nữa. Mỗi câu nói của cô đều rất nhẹ nhàng, hồn nhiên đến chẳng giống cô.
Đồng nghiệp trong xưởng thấy người ở đối diện Phí Nghê, cho dù có không quen biết thì cũng có thể đoán được là chồng của cô. Dù là những người chậm tiêu cũng có thể nhìn ra được tình cảm dạt dào trong mắt Phí Nghê, giống như người đứng đó không phải là chồng, mà là người yêu của cô, mà trong cái thế giới trắng đen rõ ràng này, chẳng có ai dám công khai ngắm người yêu như thế cả. Ánh mắt kia nếu như đặt trên người khác thì sẽ có phần buồn nôn, nhưng Phí Nghê còn trẻ tuổi, lại mang vẻ đẹp đoan trang xinh xắn, mà người cô ngắm cũng là một thanh niên tuấn tú trẻ trung, người không quen họ nhìn vào có khi còn tưởng đoàn phim đang lấy cảnh ngoài cổng xưởng.
Nếu không phải đồng nghiệp trong phân xưởng chào hỏi cô, Phí Nghê suýt chút đã quên mất cô vẫn đang đứng ở cổng. Cô cười cười chào đồng nghiệp rồi ngồi lên sau xe đạp. Dọc đường, Phí Nghê nhớ lại những hành động của mình ở ngoài cổng xưởng, bất giác có chút thẹn thùng, chỉ nghĩ thôi cũng đủ ngượng. Cô vốn định ôm lấy Phương Mục Dương, chỉ tiếc trời chưa tối hẳn, tay chỉ có thể nghiêm chỉnh mà giữ lấy gác baga.
Hai người bọn họ đi ăn cơm tiệm, Phí Nghê bỗng nhiên hào phóng hiếm thấy, cô gọi quá nhiều đồ ăn, Phương Mục Dương đành phải ngăn cô lại, nói đã đủ rồi. Đến khi đồ được mang lên, Phí Nghê lại không ăn mà chỉ ngắm Phương Mục Dương. Phương Mục Dương cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng ngẩng đầu nhìn cô. Hai người bọn họ cứ đối diện nhau như vậy, Phí Nghê không kìm được nụ cười, niềm hân hoan tràn ra từ đôi mắt. Quanh họ vẫn có nhiều người, Phí Nghê cảm thấy gọi đồ ăn nhưng không ăn mà chỉ nhìn thì đúng là đần độn, nếu để người ta phát hiện thì sẽ xấu hổ chết mất. Cô cúi đầu, giục Phương Mục Dương ăn nhanh lên, liên tiếp gắp cho anh mấy đũa thức ă, gắp xong lại nhịn không được mà nhìn anh tiếp.
Phương Mục Dương ngẩng đầu, nhìn Phí Nghê cười: “Anh đẹp trai đến thế cơ à?”
Phí Nghê lại cúi đầu, gắp một ít thức ăn, bỏ vào miệng mình.
Khi nhai trong miệng, cô mới ý thức được mình vừa gắp một miếng ớt. Ớt rất cay, cay đến mức khiến cho cô trào nước mắt. Phương Mục Dương hỏi cô làm sao vậy.
Phí Nghê không nói lời nào, đôi mắt vẫn hoe hoe đỏ.
Nếu không phải môi Phí Nghê còn đỏ hơn cả mắt cô thì Phương Mục Dương đã cho rằng cô đang vui đến bật khóc, anh vội vàng đưa nước cho cô uống.
Phí Nghê há cái miệng nhỏ, hớp một chút nước. Phương Mục Dương nhìn môi cô, phì cười. Phí Nghê ngượng nghịu cúi đầu.
Phương Mục Dương chưa bao giờ thấy Phí Nghê vui thế này, cứ như là mấy đứa bé con ăn Tết vậy.
Anh đạp xe đưa Phí Nghê về nhà, đạp rất nhanh, nhanh như thể sau lưng có người đuổi theo bọn họ. Buổi tối trên đường không một bóng người, Phí Nghê không e dè gì mà ôm lấy Phương Mục Dương. Cô ôm rất chặt, gần như chặt tới mức làm đau anh, giống như một cô bé nhỏ lần đầu nhìn thấy búp bê Tây Dương trong đời, không nỡ buông tay giây nào.
Cô cảm thấy thật may mắn vì Phương Mục Dương ở trước cô, như thế anh sẽ không thể nhìn thấy nụ cười ngây ngô của cô, chỉ có vầng trăng sáng trên cao kia mới thấy được.
Phí Nghê đặc biệt mua sô cô la ở cửa hàng hữu nghị để chia cho các đồng nghiệp trong phân xưởng. Nhóm đồng nghiệp đều nói Phí Nghê hào phóng, người khác kết hôn cũng chỉ đưa chút kẹo linh tinh mà thôi. Vì bình thường chị Lưu vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô, Phí Nghê cố ý đưa riêng cho chị một túi kẹo sô cô la.
Xưởng may mũ đổi lãnh đạo, lãnh đạo mới khuyến khích công nhân viên chức trong xưởng thi đại học, những người thi đỗ không chỉ được vinh danh trên bảng tin mà còn được lên cả đài phát thanh của xưởng, mà phát thanh viên lại chính là Uông Hiểu Mạn. Uông Hiểu Mạn tuy không quá thân thiết với Phí Nghê nhưng khi nói chuyện phiếm với người khác vẫn thường xuyên nhắc tên cô, nói chị ta từng có một người hàng xóm rất tốt, hiện tại đã thi đỗ đại học này đó, tựa như cùng chung vinh dự.
Cả xưởng may mũ đều biết Phí Nghê đã đỗ hại học, hơn nữa còn là một đại học rất tốt.
Bác đầu bếp trong nhà ăn luôn luôn múc cho cô nhiều hơn một muỗng mỗi khi Phí Nghê đi lấy đồ ăn, thậm chí còn bỏ bớt rau dưa, muỗng nào muỗng nấy đều đầy ắp thịt. Con gái nhà bác năm nay sẽ thi đại học, còn muốn mượn vở Phí Nghê xem thử.
Mẹ Phí rất vui mừng vì con trai cả, con gái và con rể út đều được vào đại học. Niềm vui của bà không thể nào diễn tả được, không chỉ treo ở trên mặt mà còn truyền tới tất cả những người bà cùng chào hỏi trên đường đi chợ hoặc là lúc đang nấu nướng, chỉ sợ cái tin tốt này vẫn chưa đủ nhiều người biết. Lúc trước Phí Nghê không tổ chức tiệc cưới, bà vẫn còn tiếc nuối mãi, hiện tại rốt cuộc đã tìm được một cơ hội để làm tiệc, bà phải mở tiệc ăn mừng bọn trẻ đi học đại học mới được. Sau khi nghe được tin này thì Phí Đình vội vàng rút bản thân ra, anh nói với mẹ không cần phải nhét anh vào làm bóng đèn làm gì, làm tiệc cưới cho em gái thì anh tham gia cũng được. Mẹ Phí vì thế quyết định sẽ đặt tiệc cưới cho con gái và con rể út trước khi nhập học.
Trong lòng Phí Nghê thực ra không tán thành lắm, đã kết hôn hơn một năm, giờ lại làm tiệc thì cũng có vẻ kỳ quặc. Nhưng mẹ cô đã nói thế thì chứng tỏ đây vẫn là một khúc mắc lớn với bà, cô cũng không thể vì vậy mà khiến mẹ mất vui được. Cô nói với Phương Mục Dương về ý định của mẹ, vậy mà Phương Mục Dương lại ủng hộ.
“Anh chỉ muốn tất cả mọi người đều biết hai chúng ta đã kết hôn, cũng tiện thể làm quen với đồng nghiệp, người thân và bạn bè em một chút.” Anh đã chịu đựng đủ chuyện người ta gọi mình là trưởng phòng Diệp rồi, một lần cũng là quá đủ.
Phương Mục Dương chủ động nhận nhiệm vụ tổ chức tiệc cưới, anh liên hệ với một đầu bếp chuyên các món chính và đội phụ tá của ông. Vị đầu bếp này là người quen cũ của Phương Mục Dương, vừa mới về hưu, bình thường không nhận tiệc gia đình, nếu không phải Phương Mục Dương tìm ông thì ông chắc chắn sẽ không làm kiểu tiệc tự tổ chức như thế. Ông không chỉ cho Phương Mục Dương thể diện mà còn định để anh thực sự nở mày nở mặt, còn thêm cả món canh hoa cải thảo(1) vào thực đơn. Phương Mục Dương nói với đầu bếp những món ăn cầu kì kỹ thuật cao siêu như canh hoa cải thảo không cần thiết, những món ăn cần tỉa tót chạm trổ cũng không cần thiết, chẳng qua chỉ là một bữa cơm nhà mà thôi. Đầu bếp nhìn thực đơn, khinh bỉ nói, phong cách thế này mà cũng đòi mời tôi. Phương Mục Dương nói, càng là những món đơn giản lại càng thể hiện được trình độ của chú. Đầu bếp nghe vậy, liền nói với Phương Mục Dương, được, cậu cũng là người hiểu việc.
(1) Canh hoa cải thảo: Một món canh nổi tiếng của Tứ Xuyên với nguyên liệu chính là cải thảo và nước dùng gà trong vắt, được sáng tạo bởi một đầu bếp hoàng cung thời Thanh.
Sau khi lên xong danh sách khách mời, Phương Mục Dương liền bắt tay vào chuẩn bị thiệp. Trên mỗi tấm thiệp anh đều phác vài đường nét cơ bản vẽ hình anh và Phí Nghê, dáng vẻ của các bức vẽ ấy đều khác nhau, biểu hiện đầy đủ sự đa dạng trong sách tác. Vẽ thiệp mời xong, anh lại đưa Phí Nghê viết. Phí Nghê nhìn tranh Phương Mục Dương vẽ, nhịn không được mà cười khúc khích. Anh vẽ quá sinh động, sinh động tới mức có hơi chút thiếu đứng đắn. Để giảm bớt cảm giác thiếu đứng đắn này, Phí Nghê đành phải đề bút thật nghiêm chỉnh. Hình vẽ trên mỗi tấm thiệp đều khác nhau, song chữ viết thì lại y như khuôn đúc, thậm chí khoảng cách giữa các chữ cũng không đổi.
Phát xong thiệp mời, Phương Mục Dương lại bắt đầu trang trí nhà tân hôn. Anh mua giấy đỏ, còn Phí Nghê dựa theo nét vẽ của anh mà cắt chữ hỉ, sau đó lại theo nét anh vẽ để cắt hình hai người họ. Phương Mục Dương vốn định nhờ người cắt cùng, Phí Nghê lại nói cô có thể tự làm được. Phương Mục Dương biết trong việc cắt giấy cô không phải người khéo léo, cho nên hình vẽ cũng không tỉ mỉ, nhưng cái thần của bọn họ thì vẫn còn đó. Ba hình cắt không giống nhau, trong hình cuối cùng, tình yêu dành cho Phương Mục Dương trong ánh mắt của Phí Nghê thực sự không che giấu được, mà ngày thường, cô vẫn luôn giấu rất tốt.
Phí Nghê nói với Phương Mục Dương, tấm hình lộ liễu kia dán trong phòng ngủ là được, để người khác thấy thì xấu hổ lắm.
Phí Nghê ban đầu nói không muốn làm tiệc cưới, nhưng một khi đã quyết làm thì cô nghiêm túc chẳng khác nào chuẩn bị đi thi đại học, cho dù có chút cẩu thả cô cũng không chấp nhận được.
Tiệc cưới được tổ chức ở tiểu viện nhà họ, người lớn hai bên gia đình đều tới. Thời gian dành cho phụ huynh đôi bên trò chuyện vốn dĩ không nhiều, nhưng ông Phương lại kéo dài câu chuyện gấp đôi, khiến khách khứa phải chờ đợi lâu hơn hẳn.
Ông Phương hiện tại đã lấy lại địa vị trước kia, có rất nhiều người muốn lắng nghe ý kiến của ông, nhưng ông lại không muốn nói. Sự lấy lòng của người ngoài còn khiến ông Phương hiểu lầm, ông cứ tưởng rằng con trai cũng thích nghe lời ông nói như bọn họ.
Ông Phương hoàn toàn không đề cập tới những nhược điểm của nghịch tử, chỉ nói nghịch tử và con dâu xứng đôi tới mức độ nào, cũng thuận tiện nhắc tới triển vọng tương lai của hai người họ. Nói đến đoạn xúc động, ông Phương không khỏi đỏ mắt, cứ như thể hôm nay ông mới là người gả con trai cho người ta.
Mà đứa con trai bị ông gả đi thoạt nhìn chẳng có chút lưu luyến gì, cực kỳ nóng lòng chạy về phía cuộc sống mới.
Vừa mới tuyên bố thân phận trai đã có vợ với mọi người xong, Phương Mục Dương đã phải sống những tháng ngày không vợ.
Trường học của Phí Nghê cách nơi ở hiện tại khá xa, còn Phương Mục Dương lại học rất gần, muốn về nhà lúc nào cũng được.
Phương Mục Dương khuyên Phí Nghê nên ở lại nhà cha mẹ anh, nơi ấy cách trường học của cô không xa, anh lại có thể đến thăm cô bất cứ lúc nào anh muốn. Nếu cô ở lại ký túc xá của trường, phải đến cuối tuần họ mới có thể gặp mặt. Phí Nghê nghĩ ngợi một chút rồi đáp, ít nhất năm đầu tiên cô phải ở lại trong trường.
Phí Nghê kiên quyết như vậy, Phương Mục Dương cũng chỉ có thể chấp nhận, quay đầu đi giúp cô mua đồ đạc để sinh hoạt trong ký túc xá. Anh mua quá nhiều, xe đạp không chở hết được. Ông Phương bình thường đi làm vẫn không dùng xe chuyên dụng, nhưng lần này con dâu đến trường, ông lại kêu tài xế chở Phí Nghê đi. Song Phí Nghê cảm thấy như vậy thì quá phô trương, cuối cùng vẫn dùng xe đạp của Phương Mục Dương làm phương tiện di chuyển duy nhất của mình.
Trước hôm khai giảng một ngày, Phương Mục Dương chở Phí Nghê đến trường học báo danh.
Anh đưa Phí Nghê qua ký túc xá trước, bạn cùng phòng của cô đều đã đến cả, chỉ còn có mỗi mình cô. Trong ký túc xá của Phí Nghê cũng có bạn học nữ đã kết hôn, nhưng chỉ có mỗi cô là đưa chồng đến dọn giường đệm. Phương Mục Dương làm hết tất cả những việc Phí Nghê cần làm, Phí Nghê chỉ đành ngồi ở một bên nhìn anh. Nhớ ra trong túi mình vẫn còn có sô cô la, cô liền lấy ra chia cho các bạn.
Những người cùng ký túc xá đều đoán Phí Nghê khoảng chừng trên dưới hai mươi, còn Phương Mục Dương với cô cũng sêm sêm tuổi. Hai người tuy không giống nhau nhưng ngoại hình đều ưa nhìn, nếu đã kết hôn thì hơi nhỏ tuổi, hẳn là anh em hoặc là chị em. Nhìn anh săn sóc Phí Nghê như thế, có lẽ là anh trai cô.
Có một cô gái nói với Phí Nghê: “Cậu có một người anh trai như vậy đúng là đáng ngưỡng mộ đó.” Đã đẹp trai còn chu đáo.
Phí Nghê đành phải tự mình chứng minh thân phận của Phương Mục Dương: “Anh ấy là chồng mình.”
Thế là còn chưa khai giảng, cả ký túc xá của Phí Nghê đã biết cô đã kết hôn, chồng tên là Phương Mục Dương, đối xử với cô rất tốt, ngay cả giường cũng dọn hộ.
Phương Mục Dương mua quá nhiều đồ cho Phí Nghê, sau khi thu xếp cho cô xong, anh lại về nhà lấy túi hành lý đang chứa những thứ còn sót. Vừa đạp xe quay lại cổng trường của Phí Nghê, Phương Mục Dương đã bị phóng viên chặn đứng.
Vị phóng viên nọ hiểu lầm Phương Mục Dương là sinh viên mới của trường này, hơn nữa anh còn trông rất có tinh thần, rất phù hợp với đối tượng phỏng vấn trong dự định của anh ta. Anh ta cản đường Phương Mục Dương khi anh đang định rẽ sang ký túc xá nữ, còn hỏi anh về cảm nghĩ khi trúng tuyển.
Phương Mục Dương nói với phóng viên, anh không phải sinh viên ở đây, vợ anh mới là sinh viên ở đây, anh chẳng qua chỉ đến để đưa đồ cho vợ thôi.
Anh chỉ về hướng sau lưng anh ta: “Vợ tôi ở đằng kia kìa.”
Phóng viên vừa quay lại thì đã trông thấy một cô gái xinh đẹp đang cười, khung cảnh đằng sau vừa lúc là cổng chính của trường học, mà nụ cười ấy trong mắt anh ta chính là một nụ cười ngập tràn hi vọng. Anh ta kịp thời cầm máy ảnh bắt giữ được nụ cười này. Hôm nay thật là may mắn, chưa gì đã có luôn ảnh bìa rồi, mà còn chẳng tốn tí công sức nào.
Phí Nghê ban nãy nói với bạn cùng phòng cô muốn xuống sân đi dạo, thực ra là xuống sân chờ Phương Mục Dương quay lại. Trông thấy có người chụp ảnh, Phí Nghê có hơi sửng sốt, nhưng sự sửng sốt của cô cũng không kéo dài lâu lắm. Khi Phương Mục Dương bước tới, nụ cười trên mặt cô đã trở về.
Người phóng viên kia giới thiệu bản thân với cô. Anh ta là phóng viên của một tờ báo lớn, muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với Phí Nghê.
Bài báo ra ngày hôm sau đã chứng minh anh ta không hề nói dối. Phí Nghê xuất hiện trên trang nhất tờ báo với hình tượng một nữ sinh viên năm nhất trẻ trung phấn chấn, tràn đầy hi vọng. Nụ cười của cô ở trên mặt báo rực rỡ lạ thường, mà trong báo còn nhắc tới cô có một người chồng học ở học viện Mỹ thuật. Chỉ có điều chồng cô chỉ chiếm có vài con chữ, còn phần còn lại đều là sự kỳ vọng vào kỳ thi đại học cũng như mong mỏi của cô về tương lai. Đọc bài báo đó, phần lớn mọi người sẽ không biết chồng của cô tên là gì, bọn họ chỉ có thể biết cô gái này ưu tú đến mức độ nào.
Tên tuổi của Phí Nghê thậm chí còn truyền tới cả học viện Mỹ thuật. Ngày Phương Mục Dương đến trường bao danh, anh đã không chỉ một lần nghe thấy sinh viên xung quanh suy đoán trong đám sinh viên mới này ai là chồng của Phí Nghê, lại còn đưa ra vô số phỏng đoán đa dạng. Cũng không biết ai lại thông minh như vậy, còn đưa cả anh vào danh sách ứng cử viên nữa.
Phương Mục Dương vừa đi trên đường nhỏ vừa lắng nghe mọi người xung quanh thảo luận. Hứa Tuệ chạy tới chỗ anh, vẫy vẫy phong thư trên tay: “Phương Mục Dương, tranh của cậu vượt qua vòng sơ tuyển của triển lãm mỹ thuật rồi!”Bonus