Mục Tĩnh tắm rất nhanh, cô cúi đầu bước ra ngoài: “Anh cũng mau đi tắm đi.” Khi nói cô cũng không nhìn Cù Hoa mà chỉ cầm khăn bông lau tóc.
Cù Hoa cầm lấy chiếc khăn bông lau tóc cho cô, lau rất dịu dàng, rất tỉ mẩn. Khuôn mặt của hai người cách nhau ngày càng gần, theo lý thuyết mà nói thì ở khoảng cách này bọn họ có thể thấy nhau rất rõ, nhưng chẳng có ai nhìn vào đôi mắt của đối phương. Bọt nước trên tóc Mục Tĩnh trượt xuóng ngón tay Cù Hoa. Hai người đứng gần nhau như vậy, Mục Tĩnh cho rằng Cù Hoa sẽ nghiêng đầu xuống hôn cô, song anh không hề. Mục Tĩnh vài lần nói tự cô lau là được, Cù Hoa chỉ bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục lau tóc cho cô. Phải rất lâu sau thì anh mới ngửi tóc cô, nói cũng được rồi.
Mục Tĩnh chỉ về phía phòng tắm, lại nói: “Anh mau đi tắm đi.”
“Ăn cơm trước đã.”
Tóc anh ban nãy cũng bị dính mưa nên trước khi ra khỏi phòng Mục Tĩnh lại cầm khăn bông lau qua cho anh một chút. Bị Cù Hoa nhìn đến mất tự nhiên, cô đành phải nhét khăn bông vào trong tay anh: “Anh lau thêm một tí đi.” Cù Hoa nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô. Mục Tĩnh nhắm mắt lại, kiếm tìm cảm giác dịu dàng mới nãy, nhưng mà Cù Hoa lại không phối hợp, anh hôn cô rất dữ dội. Anh dùng nụ hôn mãnh liệt này nói cho cô biết, cô đừng hòng dùng cách thức thân mật với bạn trai cũ để qua loa đối phó với anh. Anh không bao giờ thôi nhắc nhở cho cô người cô đang phải đối diện là người nào.
Mục Tĩnh cũng không có thời gian để nhớ tới bạn trai cũ, cái người mà cả hôn môi cũng phải xin ý kiến của cô kia. Cô cho rằng bọn họ sẽ mãi mãi tốt đẹp như thế, nhưng đến cuối cùng thì ngay cả việc chia tay cô, cô cũng phải ra quyết định. Cậu ấy yêu cô, nhưng cậu ấy muốn sống một cuộc sống tương đối dễ dàng. Cuối cùng, cô đã đưa ra quyết định thay cho cậu ấy.
Cù Hoa không cần cô quyết định bất cứ chuyện gì, cô không thích anh ở điểm này, nhưng nếu anh không phải người như vậy thì sẽ thể không chống đỡ được áp lực khi cưới cô.
Những ngón tay của Cù Hoa ôn tập lại một lần nữa bài tập về nhà mà anh từng làm mỗi đêm, đồng thời cũng khơi gợi lại ký ức cơ thể nào đó sâu trong Mục Tĩnh.
Những lúc không thấy mặt, Mục Tĩnh không mấy khi nhớ Cù Hoa, cũng chẳng nhớ tới cảnh tượng mỗi khi hai người chung đụng. Nhưng một khi thấy mặt rồi, tất cả những cảnh tượng đó đều ập tới trước mắt cô. Cô không hề ghét bỏ việc tiếp xúc thể xác với Cù Hoa, thậm chí phần lớn thời gian còn có thể nói là thích. Có lẽ chính bản thân Cù Hoa cũng không phát hiện, những lúc làm chuyện đó, anh thường xuyên ra sức lấy lòng cô. Đương nhiên Cù Hoa hẳn là không nhìn nhận vấn đề như vậy, anh chắc hẳn coi sự vui sướng của cô là một biểu hiện của việc đã chinh phục cô thành công. Nhưng mà đối với Mục Tĩnh mà nói, phần lớn thời gian anh thật sự đã lấy lòng được cô hoàn toàn. Cô thích những ngón tay anh, thích cách mà anh nỗ lực. Mỗi lúc như thế, những lời mỉa mai anh dành cho cô đều có vẻ hết sức buồn cười. Anh ở bệnh viện đã phải đứng mổ nhiều giờ như vậy, về nhà còn phải lấy lòng cô ở trên giường. Cô đôi khi cô dùng tay vuốt v e tấm lưng trần đầy mồ hôi của anh, cũng sẽ nghĩ xem anh rốt cuộc đổ mồ hôi ở bên bàn mổ nhiều hơn, hay là trên giường nhiều hơn một chút.
Bên ngoài mưa chỉ còn đang tí tách rơi. Mục Tĩnh nằm trên giường th ở dốc, khuôn mặt còn đỏ hơn cả ban nãy vừa mới tắm nước nóng xong. Song Cù Hoa lại không tiến thêm bước nữa, anh giúp cô cài lại cúc áo một lượt từ dưới lên trên: “Đi ăn cơm thôi.”
Trên giường vẫn còn lưu lại ít dấu vết. Mục Tĩnh soi gương, vuốt thẳng mái tóc bù xù của mình. Tóc của cô đã bị những nụ hôn của anh làm cho rối tung, khuôn mặt đỏ bừng vẫn mãi chưa bình ổn lại. Cái dáng vẻ này của cô, căn bản không thể nào đi ra ngoài được.
“Em vẫn chưa đói lắm, hay anh đi ăn trước đi.”
“Nếu em không muốn ra cửa thì để anh mang về cho em.”
Mục Tĩnh ngồi ăn ở phía đối diện Cù Hoa. Tay của anh vừa mới rửa bằng xà phòng, có lẽ là do thói quen nghề nghiệp nên dù rửa tay thường ngày thì anh vẫn rửa rất kỹ. Mục Tĩnh hiện tại vẫn có thể ngửi được mùi xà phòng thơm trên tay anh.
Mục Tĩnh cố gắng lờ những ngón tay của anh đi, chúng luôn có thể khơi dậy trong cô một số liên tưởng nào đó. So với lúc trên xe buýt thì Mục Tĩnh nói nhiều hơn, cô hỏi sức khỏe bà nội dạo này thế nào, tình hình cha mẹ có tốt hay không. Cù Hoa trả lời cũng rất đơn giản, đều là “tốt” hoặc “vẫn ổn”.
Cù Hoa gắp thịt cá đã lọc xương tới trước mặt Mục Tĩnh, Mục Tĩnh nhẹ giọng cám ơn theo bản năng rồi cúi đầu ăn. Cù Hoa cũng không ăn cơm, chỉ nhìn cô mãi.
Mục Tĩnh đẩy đ ĩa cá về phía anh: “Anh cũng ăn một chút đi.”
“Anh không thích ăn cá.”
Mục Tĩnh áy náy cười cười.
Cù Hoa lại gắp một miếng cá đã bỏ xương cho cô: “Bây giờ em biết vẫn chưa muộn.” Bữa cơm nào cô cũng phải bận rộn ứng phó với người nhà anh, làm gì có tâm sức để chú ý xem anh có ăn cá hay không. Song khi cô đang bận bịu chu toàn trên dưới, anh lại có tương đối đầy đủ thời gian để quan sát cô. Anh phát hiện cô không thích gỡ xương cá, gặp được món cá nào hơi ít xương trên bàn thì cô còn ăn một chút, chứ nếu là cá nhiều xương thì cô sẽ hoàn toàn không động đến luôn. Vậy nên lần này anh đã chọn riêng cho cô một món cá ít xương.
Mục Tĩnh bảo Cù Hoa ăn thêm một chút.
“Anh đã ăn trên đường rồi.”
Cù Hoa gọi một chai rượu, anh lấy nước nóng ngâm chai cho ấm, hỏi Cù Tĩnh có muốn uống một ly không. Mục Tĩnh từ chối, đáp án này cũng nằm trong dự liệu của Cù Hoa. Một người cẩn thận như cô nhất định sẽ không uống rượu trước mặt người mà mình không tin tưởng. Anh tự rót cho mình một ly rồi vừa uống rượu vừa nhìn Mục Tĩnh: “Mấy năm nay có không ít người theo đuổi em đúng không?”
“Ngoài anh ra em không muốn kết hôn với bất cứ người nào cả.”
Lời này của Mục Tĩnh nói quá dễ nghe, dễ nghe đến mức Cù Hoa nhất thời nghi ngờ nó là giả dối. Nhưng quả thực cô đã cưới anh chứ không phải là ai khác.
Mục Tĩnh cũng rót cho bản thân nửa ly rượu. Cô nhấp một ngụm, cụt hứng mà nói tiếp: “Thật ra thì ngoài anh ra, chẳng có ai muốn kết hôn cùng em hết.” Vì thể diện của hai bên, Mục Tĩnh hẳn nên đồng ý với anh rằng người theo đuổi cô rất nhiều, trong đó không thiếu những người đàn ông ưu tú, như vậy thì việc anh thành công có được cô mới có thể tương đối thỏa mãn lòng kiêu hãnh của anh, cũng phần nào thể hiện cô coi trọng anh biết mấy.
Nhưng sự thật là trong số những người muốn hẹn hò cùng cô, chẳng có ai muốn kết hôn với cô cả. Mục Tĩnh nhìn ra mục đích của bọn họ, ngay cả gặp mặt cũng lười. Còn những người muốn kết hôn với cô thì lại càng không theo đuổi cô, bọn họ luôn đi thẳng vào vấn đề rằng sau khi kết hôn cô cần thế này thế nọ. So với những yêu cầu mà họ đưa ra, điều kiện của bọn họ quả thực quá mức ảm đạm, ảm đạm đến mức Mục Tĩnh không thể không nghi ngờ bọn họ có phải mắc bệnh tâm thần hay không. Tuy nhiên cô cũng chỉ im lặng từ chối, nói rằng cô không xứng với bọn họ. Cô nói như vậy, họ liền cho rằng cô thật sự tự biết xấu hổ. Trong số những người trông đàng hoàng tử tế như anh, người hẹn cô đi xem phim, kiên quyết cầu hôn cô, lại còn nhìn hợp mắt cô và không đưa ra yêu cầu gì quá đáng thì chỉ có mỗi mình anh. Cho dù anh có thiếu sót thì anh cũng vẫn là người tốt nhất trong số họ.
Mục Tĩnh lại nhấp một ngụm rượu, cũng may là lúc này cô đã có việc làm. Cô có thể nhận ra được sự thay đổi trên nét mặt của Cù Hoa. Thật ra cô không cần phải nói đúng sự thật, nhưng mà lúc ấy cô lại không kiềm lòng được. Cô cho rằng tự bản thân Cù Hoa cũng có thể đoán được bảy tám phần, nếu như ngay cả mấy chuyện thế này mà cũng phải nói dối để nâng giá trị của bản thân lên thì chỉ tổ khiến người ta coi thường hơn thôi. Chỉ là cô không ngờ anh lại coi trọng cô như vậy, nghĩ cô có cả đống người trong tay để mà tha hồ tuyển chọn. Cô vừa nói ra sự thật, cả hai bên đều khó xử. Cô chọn anh không phải là bởi anh đặc biệt tài hoa xuất chúng, mà chỉ bởi cô chẳng còn lựa chọn nào khác nữa thôi.
Thực ra Mục Tĩnh cũng không để tâm cho lắm, cho dù những người đó có định kết hôn cùng cô thì cô cũng không muốn. Nhưng người vợ lý tưởng trong mắt đàn ông lại là người có vô số kẻ theo đuổi, song chỉ mình anh ta là lọt được vào mắt xanh của cô ấy. Số người theo đuổi càng nhiều, giá trị anh ta càng lớn. Thời thiếu nữ cũng từng có không ít người theo đuổi cô, trong đó có cả những người vừa chẳng hiểu gì về cô, lại vừa chẳng hề thích cô, họ chỉ đơn giản cảm thấy theo đuổi được cô là chuyện rất có thể diện mà thôi. Còn hiện tại thì hiển nhiên, cái giá trị đó đã mất từ lâu lắm rồi.
Trước kia khi ở cùng với Cù Hoa, tuy phần lớn thời gian cô vẫn bị mất tự nhiên, nhưng xấu hổ như thế này thì đây vẫn là lần đầu.
Cù Hoa lại gắp cho Mục Tĩnh một miếng cá: “Đó là do bọn họ có mắt mà không biết nhìn.” Tuy anh biết về tình cảnh của Mục Tĩnh, nhưng Mục Tĩnh ở trong ấn tượng của anh vẫn là người mà cậu bạn học dù phải dùng tên người khác cũng muốn kết giao qua thư, thậm chí giảng viên đại học đi tuyển sinh còn lấy tên cô ra làm mồi nhử. Có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô chẳng hề để mắt tới bất cứ ai, cô thỏa hiệp khi gặp anh chẳng qua là bởi vừa lúc em trai cô đang cần nơi nương tựa. Thật không ngờ, hiện thực lại u ám hơn cả những gì anh tưởng.
Mục Tĩnh lúc này hẳn là nên cảm ơn Cù Hoa đã có con mắt tinh đời, nhưng cô lại chẳng nói được gì cả. Cô tiếp tục cúi đầu ăn, ăn rất nhanh, nhai kỹ thức ăn trong miệng.
Cù Hoa dùng đũa chặn lại một miếng cá Mục Tĩnh vừa mới gắp: “Cẩn thận xương.”
Mục Tĩnh không cho bản thân không gian nói chuyện mà vẫn luôn cắm cúi ăn. Tóc cô rủ xuống phía trước, Cù Hoa vươn tay vén tóc ra sau tai cô, để lộ cả khuôn mặt cô. Mục Tĩnh quay mặt đi bỏ đũa xuống, bước vào trong nhà tắm. Cù Hoa nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, anh đoán là cô đang rửa mặt. Âm thanh đó tách biệt với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Khoảng chừng năm phút sau, tiếng nước chảy không còn nữa.
Mục Tĩnh lại trở về với vẻ ung dung thản nhiên, khuôn mặt của cô từ trước tới giờ vẫn luôn từ chối biểu lộ cảm xúc.
Cù Hoa lại hôn Mục Tĩnh, cô đáp lại rất nhiệt tình. Mục Tĩnh nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn ngọn đèn trên trần nhà. Khi Cù Hoa vùi đầu xuống hõm cổ cô, Mục Tĩnh vươn tay toan đặt lên trên tóc anh, nhưng còn chưa chạm được đến thì cô đã rút tay về, siết chặt lấy ga trải giường.
Cù Hoa cởi từng chiếc cúc trên áo của Mục Tĩnh, rút bỏ quần áo cho cô, dùng chăn bọc lấy cả người cô lại: “Em cứ yên tâm ngủ một giấc đi, em có thể ngủ đến giữa trưa mai.”
Mục Tĩnh vốn tưởng rằng mục đích Cù Hoa tới đây là để mây mưa với cô, nhưng anh lại không làm tới bước đó.
Mục Tĩnh quấn chăn, tiếng nước chảy trong nhà tắm và tiếng mưa rơi hòa vào nhau.
Buổi đêm hôm ấy Cù Hoa ngủ trên một cái giường khác. Lúc anh tới thì nhà khách chỉ còn mỗi căn phòng hai giường này, song khi đó anh không định ngủ riêng với Mục Tĩnh. Nhưng mà hiện tại, anh muốn để Mục Tĩnh biết, giữa hai người họ lúc trước không chỉ có mỗi chuyện giường chiếu mà còn có thể nảy sinh một số mối quan hệ khác.
Anh nằm ở trên giường hỏi Mục Tĩnh: “Em đã ngủ chưa?”
Hình như đây là một câu hỏi rất khó trả lời, qua một hồi lâu Mục Tĩnh mới đáp: “Em chưa.”
Mưa đêm vẫn không ngừng rơi. Anh nói về cuốn giáo trình mà cô để lại cho anh, hai người một hỏi một đáp, chẳng có ai lên tiếng bảo mau ngủ đi, muộn rồi cả. Nhưng mà nói chuyện một hồi, Cù Hoa thấy môi Mục Tĩnh có hơi khô. Anh đứng dậy, đến bên cửa sổ rót cho cô một cốc nước. Mục Tĩnh quấn chăn ngồi dậy để uống nước, Cù Hoa thấy khuôn mặt cô hơi ửng đỏ. Anh không cho rằng cô có thể thẹn thùng tới mức ấy. Cù Hoa đặt một tay lên trán cô, sau đó mới đưa cốc nước cho cô rồi đi lấy chiếc nhiệt kế để trong vali của mình. Bởi vì ở đây không tiện đi bệnh viện khám nên lần này tới, anh đã thuận tiện chuẩn bị sẵn một hòm thuốc cho cô.
Cù Hoa luồn tay vào trong chăn của Mục Tĩnh, lấy nhiệt kế ra: “Đã bao lâu rồi?”
Anh cho Mục Tĩnh uống thuốc: “Nếu sáng mai vẫn không hết sốt, anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Mục Tĩnh còn định nói tiếp, Cù Hoa đã dém chăn lại cho cô: “Em mau ngủ đi.”
Ban đêm, Cù Hoa nghe thấy Mục Tĩnh nói mớ, cái người này đến trong mơ cũng phải làm việc mới chịu được. Anh bước đến bên cạnh cô, đặt tay lên trán cô, cảm nhận nhiệt độ của cô. Dưới một nguồn sáng mỏng manh, anh nhìn vào khuôn mặt cô từ chính diện, nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau cô ngủ trên giường của anh, ngay cả lúc ngủ mày cũng cau chặt.
Sáng sớm hôm sau Cù Hoa đưa Mục Tĩnh về xưởng máy móc, nửa ngày nghỉ cô Ngô duyệt cho cô hoàn toàn không có tác dụng. Khi đến Cù Hoa xách theo một chiếc vali cồng kềnh, nhưng khi trở về chỉ còn mỗi vali rỗng.
Buổi trưa, Mục Tĩnh đến nhà ăn sau khi công việc kết thúc, lại trông thấy Cù Hoa đứng ngoài cửa. Cô gật đầu với những người khác rồi dừng chân tại nơi đó. Tốc độ nói của Cù Hoa nhanh hơn bình thường rất nhiều, anh nói với cô, anh đã đặt sữa bò cho cô, hàng ngày họ sẽ giao tới, trong túi có hoa quả và chân giò hun khói anh mua cho cô ở gần đây, anh đều đã để bên ký túc xá hết rồi. Nói xong, anh nhìn đồng hồ: “Em mau đi ăn trưa đi, lát nữa không phải còn có một cuộc họp sao?”
Mục Tĩnh nhìn theo bóng Cù Hoa rời đi, càng đi càng xa. Đồng nghiệp của Mục Tĩnh rất ngạc nhiên vì cô về sớm như vậy, đang định hỏi cô sao không ở ngoài thêm một lát nữa thì lại phát hiện ánh mắt cô vẫn đau đáu nhìn về một hướng, căn bản không hề chú ý tới cô ấy. Cô ấy nhìn theo tầm mắt của cô, trông thấy bóng hình một người đàn ông. Dáng người kia cô ấy có ấn tượng rất sâu sắc, biết được đó chính là chồng của Mục Tĩnh.
Cô đồng nghiệp gọi Mục Tĩnh một tiếng, Mục Tĩnh sực tỉnh, vội vàng chạy về ký túc xá lấy tiền và phiếu công nghiệp. Cù Hoa đi rất nhanh, đợi đến khi Mục Tĩnh quay về lấy được tiền xong mới đuổi theo anh thì căn bản là không kịp nữa. Khi chuyến buýt thông tới ga xe lửa xuất hiện trong tầm mắt của Mục Tĩnh, cô vẫn còn cách Cù Hoa một đoạn xa.
Cô chỉ có thể gọi tên của anh, mới đầu tiếng cô cũng chỉ có cô nghe thấy. Đến khi xe buýt mở cửa, Mục Tĩnh rốt cuộc cũng đã hét lên thật to.
Cô thấy bóng lưng Cù Hoa vẫn đứng nguyên không nhúc nhích. Đợi đến khi Mục Tĩnh chạy được tới trước mặt anh thì chóp mũi cô đã túa mồ hôi.
Cù Hoa dùng ngón tay lau đi mồ hôi trên mũi Mục Tĩnh: “Anh vẫn đứng đợi ở đây mà, em vội gì chứ?”
“Em không kịp mua gì cho mọi người ở nhà, anh giúp em mua một ít mang về nhé.”
“Anh biết rồi. Tiền em không cần đưa cho anh đâu.”
Mục Tĩnh nắm lấy cổ tay Cù Hoa, cứng rắn nhét tiền vào trong tay anh, sau đó tức khắc rụt tay về sau lưng mình.
Hai người cùng đứng tại trạm, chờ chuyến xe buýt tiếp theo đến ga xe lửa.