*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu trai kia khinh thường liếc nhìn Phương Mục Dương cao hơn cậu ta không ít: “Với trình độ này của anh mà cũng đòi dạy cho người ta hả? Cứ ở yên một chỗ đi.” Cậu ta ngang ngược với Phương Mục Dương là thế, vậy mà khi quay sang nhìn Phí Nghê thì lại có chút ngượng ngùng, khuôn mặt còn hơi đỏ lên, dùng một giọng điệu ngả ngớn nhưng không thuần thục cho lắm mà nói: “Tôi tên là Tô Cảnh. Em… em học trường nào?”
Tô Cảnh sang năm sẽ tốt nghiệp cấp ba, từ khi chào đời tới giờ đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động tiếp cận một cô gái. Cậu ta biết uýnh lộn, cha lại có địa vị cao, trong đám con trai rất có tiếng nói, hơn nữa ngoại hình cũng không tệ, cho nên bạn bè cậu ta có khá nhiều người tưởng rằng cậu ta vốn nhiều kinh nghiệm trong chuyện gái trai. Tô Cảnh cũng bằng lòng phối hợp với những tin đồn này, cậu ta cảm thấy đàn ông con trai phải thế mới có khí khái.
Hôm nay Tô Cảnh và mấy người bạn tới đây trượt băng, đầu tiên thấy Phí Nghê trước, sau đó lại thấy người cùng trượt băng với cô. Cả đám đều nhất trí rằng cô đang bị tên đàn ông kia lừa dối, một lòng nói muốn cứu cô, nhưng hỏi ai đứng ra cứu thì tất cả đều chùn bước. Trông Phí Nghê không giống như một nữ sinh trung học, nếu không phải là sinh viên đại học thì cũng đã đi làm rồi, tuy nhìn cô rất dịu dàng nhưng vì vấn đề tuổi tác nên bọn họ không thể không liên tưởng đến người chị dữ dằn ở nhà. Hơn nữa họ cũng sợ con gái lớn tuổi sẽ không thèm để ý tới bọn nít ranh, lúc ấy mình lại mất mặt, thế nên đồng lòng đề cử người có kinh nghiệm tình trường phong phú nhất là Tô Cảnh ra mặt. Tô Cảnh bị đẩy lên phía trước, nhưng cũng thật sự tò mò nên đã tiến tới chỗ cô. Chiếc khăn quàng cổ dài của Phí Nghê bị kéo xuống dưới cằm, để lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo thanh tú. Bởi vì chị gái của Tô Cảnh quá hung dữ nên khi thấy một khuôn mặt dịu hiền như vậy, cậu ta lại đột nhiên cảm giác thân thiết lạ thường, giữa thân thiết còn đan xen chút hưng phấn khó hiểu. Cậu ta đoán cô đang học đại học hoặc đã đi làm, nhưng vẫn hỏi cô học trường nào giống như hội bạn khi bắt chuyện với con gái. Vì đây là lần đầu tiên, cậu ta thậm chí còn hơi nói lắp.
Nếu gặp loại con trai này khi còn học trung học thì Phí Nghê hẳn sẽ sợ hãi, hồi ấy vì tránh né mấy tên đần độn thế này mà cô còn đeo khẩu trang che kín hết gần nửa mặt. Thế nhưng hiện tại cô đã đi làm và kết hôn, lại còn có Phương Mục Dương bên cạnh, bị một cậu trai nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi tiếp cận thì chỉ cảm thấy ấu trĩ.
Cô cười nói: “Tôi đã đi làm lâu rồi. Cậu còn chưa tốt nghiệp cấp ba phải không?”
Đối phương không coi mình là người lớn, lòng tự trọng của Tô Cảnh vẫn có chút bị tổn thương.
“Chuyện ấy không quan trọng. Tôi đã trượt băng từ tiểu học rồi, tôi có thể dạy tốt hơn người bên cạnh em nhiều.” Tô Cảnh bỏ qua chuyện cậu ta chưa tốt nghiệp cấp ba, kiên trì hỏi tên Phí Nghê: “Em vẫn còn chưa nói cho tôi biết em tên là gì.”
Phương Mục Dương quan sát cậu nhóc trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi giày trượt trên chân vừa nhìn là biết đắt tiền. Tuy anh cũng mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng tên nhóc này với anh chỉ là một thằng con nít miệng còn hôi sữa. Một thằng con nít miệng còn hôi sữa mà cũng dám chơi trội trước mắt anh, còn muốn dạy vợ của anh, thay vì tức giận thì anh chỉ thấy buồn cười.
Anh thầm nghĩ, lúc anh đây làm mưa làm gió trên sân băng thì chú mày vẫn còn đang mặc quần hở đũng đấy, giả vờ uy phong trước mặt anh làm gì hở.
Nhưng có Phí Nghê ở cạnh, Phương Mục Dương vẫn phải tỏ ra lịch sự. Anh cười với tên nhóc trước mặt mình: “Trình độ của tôi kém cỏi, nhưng ít nhiều gì thì vẫn khá hơn cậu một chút.”
Tô Cảnh cười mỉa: “Anh mà đòi khá hơn tôi? Đừng có mà khoác lác. Chúng ta cứ thử thi xem.” Cậu ta lại khinh thường nhìn khắp người Phương Mục Dương một lượt, ánh mắt dừng ở đôi giày trượt mà anh thuê. Loại trang bị như vậy, còn lâu mới lọt được vào mắt Tô Cảnh. Con trai tầm tuổi Tô Cảnh đối với nam giới lớn tuổi hơn mình, đặc biệt là hơn có mỗi mấy tuổi thì chỉ có thể có hai loại cảm xúc, một là sùng bái, hai là khinh miệt, tuyệt đối không có khả năng thứ ba. Hiện giờ cậu ta với Phương Mục Dương chỉ có khinh miệt mà thôi, dáng vóc cao to, nhìn còn phong độ là thế mà lại cùng một cô gái đỡ nhau trên sân trượt băng, đúng là không biết xấu hổ.
So đo với một tên học sinh cấp ba thì dù thắng cũng mất mặt, nhưng đối phương đã khiêu khích, Phương Mục Dương cũng chẳng ngại gì mà không tiếp chiêu. Anh cười hỏi: “Cậu muốn thi kiểu gì? Tôi chơi với cậu.”
Phí Nghê cũng cười với Phương Mục Dương: “Anh đi đua với trẻ con thì thắng cũng có gì vẻ vang đâu.” Nói rồi, cô lại quay sang cậu trai kia: “Bạn học này, cậu cứ qua chỗ khác trượt băng đi, chúng tôi còn muốn luyện tập thêm một lát.”
Sự thân mật của hai người trước mắt khiến cho Tô Cảnh rất không thoải mái, cậu ta trách móc Phí Nghê: “Tôi đã không còn là trẻ con nữa rồi, sắp sửa thành niên sớm thôi, hơn nữa tôi còn cao hơn em nhiều. Với kỹ thuật đó của anh ta mà cũng đòi thắng tôi sao, cũng quá khinh người rồi đấy.”
Tuy từng học một ngôi trường trung học dành cho cả nam lẫn nữ nhưng Phí Nghê cũng không mấy hiểu về tâm lý của đám con trai tầm tuổi này. Cô vốn định khuyên can, nhưng cuối cùng lại khơi dậy [email protected] muốn chiến thắng của Tô Cảnh, khiến cho cậu ta một lòng muốn chứng tỏ khả năng trước mặt mình.
Cậu ta nói với Phương Mục Dương: “Những cái khác anh cũng chẳng biết, chúng ta cứ đua tốc độ đi, xem ai nhanh hơn. Nếu như anh thua thì phải lớn tiếng thừa nhận anh bại trận dưới tay tôi trước mặt tất cả mọi người trên sân băng này, sau đó anh có thể đi.”
Phương Mục Dương cong môi, cười nói: “Được. Vậy cậu thua thì sao?”
“Tôi thua á?” Tô Cảnh vẫn không tin mình sẽ thua. “Nếu như tôi thua thì anh muốn gì cũng được. Giày trượt của anh mòn rồi, tôi sẽ để anh trượt trước.” Cậu ta lại nói với Phí Nghê: “Em làm trọng tài cho chúng tôi nhé. Trọng tài, tên em là gì?”
Đám bạn của Tô Cảnh sốt ruột muốn nhìn xem cậu ta đã tiến triển tới đâu rồi, bắt đầu trượt băng xoay vòng quanh người cậu ta. Tô Cảnh liếc mắt ra hiệu, bọn họ lại trượt ra xa, vừa trượt vừa làm mặt hề với cậu chàng.
Phương Mục Dương cười nói: “Để cô ấy làm trọng tài thì không công bằng với cậu.” Anh quay qua nhìn đám con trai đang hóng hớt ở đằng xa: “Những người kia đều đi cùng cậu đúng không, để tôi gọi một người đến làm trọng tài đi.”
Vừa dứt lời, Phương Mục Dương đã trượt đi. Trong khi bạn bè của Tô Cảnh còn đang quan sát tình hình thì giày trượt của Phương Mục Dương đã lướt tới gần một cậu trai, cách giày trượt của cậu ta chưa đầy mười xentimét. Lưỡi dao của giày ma sát với mặt băng, băng vụn bắn hết lên giày đối phương, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc. Bọn họ chưa từng chuẩn bị tâm lý để đón nhận sự xuất hiện đột ngột của Phương Mục Dương.
Phương Mục Dương cười nói: “Tô Cảnh là bạn các cậu phải không, cậu ta mời các cậu làm trọng tài.”
Trước sự chứng kiến của chúng bạn cùng một số khán giả rảnh rỗi, Tô Cảnh thất bại thảm hại. Cậu ta chủ động muốn đua, lại thua liểng xiểng như vậy, đúng là chỉ hận không có cái khe đất để chui vào.
Nhưng đã đánh cược thì phải nhận thua, cậu ta hỏi người chiến thắng là Phương Mục Dương có yêu cầu gì.
Trước mặt Phí Nghê, Phương Mục Dương không tiện nêu ra yêu cầu gì quá đáng, cho nên cũng chỉ ra vẻ đứng đắn mà tùy tiện dạy dỗ đám Tô Cảnh đôi câu, sau đó liền bảo bọn họ cút nhanh. Đương nhiên, vì có Phí Nghê ở đây nên anh nói rất uyển chuyển, chữ “cút” còn đổi lại thành “đi” nữa.
Đám bạn bè của Tô Cảnh đều chưa tốt nghiệp trung học, dù thích chửi bới oánh lộn nhưng gặp người có trình độ thực sự thì cũng không khỏi ngưỡng mộ, trông thấy Phương Mục Dương đi một đôi giày trượt băng không vừa chân mà vẫn trượt được rất tốt, tới sân băng còn có một cô gái xinh đẹp theo cùng thì toàn bộ sự không phục lúc trước đều đã biến thành tán thưởng. Bọn họ thấy Phương Mục Dương chẳng lớn hơn mình bao nhiêu, liền làm bộ người lớn mà tán dóc cùng anh, còn hỏi anh từng đóng bộ phim nào.
Tô Cảnh cảm thấy bạn bè của mình thực sự nhạt nhẽo hết mức, lúc đẩy cậu ta sang thì tâng bốc lên tận trời, kết quả lại thành bám riết lấy Phương Mục Dương. Cậu ta hỏi Phí Nghê: “Bọn tôi định sang sân băng bên kia chơi khúc côn cầu, em có muốn qua xem không?” Cậu ta muốn cho Phí Nghê thấy được bản lĩnh của mình trên sân khúc côn cầu, vớt lại một chút thể diện.
Song Phí Nghê lại kiên quyết từ chối: “Các cậu cứ chơi đi, chúng tôi còn phải luyện trượt băng nữa.”
Lại là “chúng tôi”.
Không ngờ Tô Cảnh vẫn cố hỏi: “Thế tuần sau em còn tới đây trượt băng nữa không?”
Phí Nghê quay đầu nhìn Phương Mục Dương: “Tuần sau chúng ta có còn tới nữa không?”
Tô Cảnh thấy bọn họ thân thiết như vậy, nhất thời cảm thấy vừa mất mặt lại vừa mất hứng. Mấy tên bạn thấy Phương Mục Dương lạnh nhạt với mình thì cũng không cố bắt chuyện nữa, đưa mắt ra hiệu cho nhau, cả bọn cùng trượt về phía sân khúc côn cầu.
Bạn bè an ủi Tô Cảnh, nói thua một người như thế chẳng có gì đáng xấu hổ. Chỉ sợ cả sân băng này cũng chẳng có ai trượt nhanh hơn được anh ta.
Nhưng Tô Cảnh lại cảm thấy bọn họ không có chí khí: “Bọn mày cứ đợi đấy, một ngày nào đó tao sẽ vượt qua anh ta.”
Đợi đám người kia đi rồi, Phương Mục Dương lại tiếp tục dạy Phí Nghê trượt. Vừa nãy hai người thi đấu thu hút không ít khán giả, lúc này Phí Nghê vẫn cảm giác có người đang nhìn bọn họ. Song Phương Mục Dương lại chẳng hề để tâm tới cái nhìn của người ngoài, cứ như thể cả sân băng chỉ có hai bọn họ vậy.
Lúc mặt trời sắp lặn, sự luyện tập của Phí Nghê đã mang tới chút thành tựu. Cô nói với Phương Mục Dương: “Chúng ta cũng nên về thôi.”
Đường ra đi ngang qua sân khúc côn cầu, lúc này cuộc chơi đã phát triển thành một trận ẩu đả. Phương Mục Dương rất quen với mấy trường hợp kiểu này, hồi trước khi không có nơi nào để phát ti3t năng lượng, anh cũng sẽ đến sân băng chơi khúc côn cầu với người ta. Những va chạm bình thường được cho phép trên sân rất dễ dẫn đến động tay động chân, rồi thì từ động tay động chân trở thành uýnh lộn, cuối cùng từ uýnh lộn cá nhân tới oánh nhau tập thể chẳng phải chuyện gì hiếm gặp.
Một đám người kéo bè kéo lũ quần nhau, còn có một tốp đánh hai chọi một. Phí Nghê nhận ra người một đấu với hai kia chính là cậu trai Tô Cảnh lúc nãy vừa tiếp cận mình. Tô Cảnh đã bị mất mặt lúc trượt băng, trong lòng lửa giận không biết trút đi đằng nào, có người chủ động khiêu khích cậu ta, cậu ta lại càng vui mừng tìm được chỗ để trút giận, đánh đến mức đối phương không thể phản kháng. Tuy nhiên Tô Cảnh đánh nhau quá độ hăng say, không hề để ý có người đằng sau đang nắm gậy khúc côn cầu, chuẩn bị đập vào đầu mình.
Phương Mục Dương đang định nắm tay Phí Nghê rời đi, kết quả nhìn thấy cảnh này, không khỏi chửi thề một tiếng.
“Em đứng đây nhé, anh đi xem thế nào.” Phương Mục Dương buông tay Phí Nghê ra rồi lao vụt đi, để lại hai đường băng sắc nét ở dưới mũi giày.
Thói đời ngày nay đúng là gàn con mẹ nó dở, thi đấu khúc côn cầu mà cũng có thể dùng gậy khúc côn cầu làm vũ khí để đánh lén. Trước kia anh đi đánh nhau, chưa từng cầm theo thứ gì bao giờ.
Anh hô to một tiếng để khiến Tô Cảnh chú ý, đồng thời lướt trên lưỡi băng, xô ngã kẻ đang cầm gậy khúc côn cầu nọ, khiến cho băng vụn hắt lên hết cả nửa mặt hắn ta. Đám người đang hỗn chiến cũng ùn ùn tới hỗ trợ.
Tô Cảnh vừa định nói lời cảm ơn thì Phương Mục Dương đã trượt đi. Đồng bọn của tên vừa ngã thấy có kẻ tới gây rồi thì liền bao vây lấy Phương Mục Dương, không chịu để cho anh đi. Phương Mục Dương đối phó với đám chặn đường đã quen, giờ chỉ nhẹ nhàng lách mình ra khỏi vòng vây của chúng.
Kim giây trên đồng hồ Phí Nghê mới quay được đúng ba vòng, vậy mà cô lại cảm thấy lâu tới kỳ lạ.
Phương Mục Dương lướt đến, nắm lấy tay cô: “Mới không thấy anh một lát mà đã ngóng trông tới mòn con mắt rồi à?”
Phí Nghê phủ nhận: “Còn lâu nhé.”
Cô hỏi Phương Mục Dương: “Ngày trước anh hay đến sân băng lắm sao?”
“Cũng hay đến thật, nhưng anh không giống bọn họ, anh chỉ đến trượt băng thôi.” Anh hoàn toàn bỏ qua việc thường xuyên đánh lộn trên sân băng hồi còn chưa đi cắm đội.
Nhìn thấy đội bảo vệ đi tuần tra, Phương Mục Dương trực tiếp báo cáo với tư cách một công dân chính nghĩa: “Trên sân băng có một đám trẻ lưu manh đang đánh nhau, các anh mau đi giáo dục bọn nó đi.”
Ra khỏi sân trượt băng, bọn họ gặp một ông cụ bán kẹo hồ lô ven đường.
Những quả táo gai vừa to vừa đỏ, thoạt nhìn trông rất ngon mắt.
Phương Mục Dương mua một xiên cho Phí Nghê, Phí Nghê hỏi: “Anh không ăn à?”
“Không ăn.” Nhưng khi Phí Nghê đưa xiên kẹo hồ lô kia tới miệng Phương Mục Dương, anh lại trực tiếp cắn một miếng mà chẳng từ chối tí nào.
Lúc Phí Nghê về tới nhà, mẹ Phí đang làm cá ở ngoài bếp. Cô đưa thịt lợn hun khói nhân hạt thông và thịt bò đóng hộp mua từ cửa hàng thực phẩm phụ cho bà rồi hỏi: “Anh con đâu ạ?”
Phí Nghê đã viết xong cảm nghĩ sau khi xem tranh liên hoàn. Cô cảm thấy văn phong của mình không quá phù hợp với phong cách hành văn đương thời, muốn nhờ anh trai đang công tác tại phòng truyền thông giúp trau chuốt lại một chút.
“Anh con đi với Mai Tử ra ngoài rồi, hôm nay không ăn cơm ở nhà đâu.”
Lần này chỉ có Phí Đình vắng mặt trong bữa tối ngày Chủ nhật của gia đình.
Khi ăn cơm, Phương Mục Dương vẫn luôn lọc xương cá cho Phí Nghê. Phí Nghê thấy người nhà cứ nhìn họ thì đâm ra ngượng ngùng, trừng mắt với anh một cái, nói tự cô làm là được, nhưng Phương Mục Dương hoàn toàn lờ đi ý kiến của cô. Phí Nghê duỗi chân, khẽ huých chân anh một cái, không ngờ khi đầu gối họ chạm nhau thì Phương Mục Dương lại chẳng hề định tránh đi, thậm chí còn khá chào đón, thỉnh thoảng lại đụng đụng cô một chút.
Trước mặt mọi người trong nhà, Phí Nghê không thể bảo anh không được làm như thế, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, làm bộ như chẳng có gì xảy ra cả.
Cô sợ mọi người trông thấy tai mình đỏ lên, bèn thả phần tóc đã vén ra sau tai xuống.
Bữa cơm này, Phí Nghê ăn rất vất vả.
Trước lúc bọn họ rời đi, Phí Nghê lấy mấy cuốn tranh liên hoàn trong túi ra đưa cho mẹ và chị gái, đồng thời để lại cho anh trai một cuốn. Toàn bộ gia đình đều cảm thấy rất ấn tượng. Mẹ Phí không biết nên khen thế nào, đành nói: “Vẽ nhiều trang thế này chắc là tốn công lắm nhỉ. Mẹ nhất định sẽ mua thêm mấy quyển nữa.”
Mẹ Phí thực sự mừng rỡ, bình thường người khác hỏi bà con rể út công tác tại xưởng nào, bà vẫn thường xuyên nghẹn họng. Giờ đã có cuốn tranh liên hoàn này rồi, bà cuối cùng cũng không cần phải mất tự tin như trước nữa.
Phương Mục Dương liếc nhìn Phí Nghê một cái, ý hỏi: “Em lấy đâu ra nhiều sách thế?”
Vì chuyện xảy ra dưới gầm bàn ban nãy, Phí Nghê hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì tới anh.
Tới dưới tầng rồi, Phí Nghê nhảy lên xe đạp, chỉ bám chặt yên xe chứ không ôm eo anh nữa.
“Tại sao lúc anh cơm anh lại như vậy?”
“Anh làm sao cơ?”
Phí Nghê nói không nên lời. Thật ra anh muốn làm gì cũng được, nhưng có người nhà ở đó, cô không tránh khỏi mặt đỏ tim đập.
Phương Mục Dương lại hỏi: “Sao em mua nhiều sách thế?”
“Em tự muốn mua, anh can thiệp được chắc?”
“Em thích anh nhiều như vậy, anh cũng ngượng chứ.”
“Đừng có mà không biết xấu hổ.” Phí Nghê tức tối véo vào eo anh một cái. Gió lạnh thổi qua, ngón tay Phí Nghê véo vào áo khoác anh, lại cảm nhận được độ dày áo anh đang mặc. “Anh không thấy lạnh à?”
“Em véo thêm mấy cái nữa là anh sẽ hết lạnh ngay.”
Da mặt anh dày như vậy, Phí Nghê hoàn toàn hết cách với anh.
Vừa về đến nhà, Phương Mục Dương đã áp Phí Nghê vào cửa, lần tới môi cô. Phí Nghê né trái tránh phải, không muốn để anh được như ý nguyện. Thế là Phương Mục Dương liền gác cằm lên cổ cô, chóp mũi cọ cọ môi cô. Phí Nghê nhột không chịu được, đành phải mặc tùy ý xằng bậy.
Dần dần, cô cũng bắt đầu phối hợp với anh. Nhưng khi hai người đưa đẩy đến tới bên giường, Phương Mục Dương cắn lên cúc áo Phí Nghê, cô lại bắt đầu cứng rắn chống cự. Mặt cô đỏ lên, không phải thẹn thùng mà là xấu hổ và bực bội, hơn nữa phần “bực bội” còn nhiều hơn một chút.
Đã rất lâu rồi cô mới tỏ ra như vậy. Phương Mục Dương đành phải kìm nén lòng mình, hôn lên tóc cô một cái rồi buông cô ra.
“Sao em lại không vui thế?”
“Đâu có. Em muốn đi rửa mặt.” Giọng Phí Nghê hơi khàn khàn.
Cô không muốn lên giường với anh. Tối hôm qua và tối ngày hôm trước cô đều khó chịu tới muốn phát điên, còn Phương Mục Dương thì lại có vẻ rất thỏa mãn, thậm còn khiến cho cô càng lúc càng khó chịu hơn. Riêng về chuyện này, anh nhiều ít gì thì cũng có phần ích kỷ, song cô lại chẳng thể chỉ trích anh, hơn nữa chính bản thân cô cũng không biết anh phải làm thế nào thì mới là không ích kỷ.
Hai người cùng đi đánh răng rửa mặt, lấy chung một tuýp kem đánh răng, dùng chung một cục xà phòng.
Sau khi từ phòng nước quay trở về, Phí Nghê tránh ra sau rèm để lau mình.
Tuy rằng đã có rèm che, nhưng tâm tình của cô vẫn không thoải mái cho lắm. Cô biết Phương Mục Dương sẽ không cố tình xông vào nếu như không có sự cho phép của cô, nhưng khi lau tới những chỗ anh từng chạm vào qua lớp áo quần, trong lòng cô lại bồn chồn, chỉ muốn lau thật nhanh cho xong sớm.
Chính lúc cô đang rối loạn, tiếng đàn trong phòng đột ngột vang lên.
Một khúc nhạc vừa xa lạ vừa quen thuộc. Phí Nghê nhớ bản nhạc này cô đã tường nghe cùng Phương Mục Dương, khi ấy anh còn dùng một sợi lông vũ vẽ lại bản nhạc trên lòng bàn tay cô. Tuy rằng tình hình hiện tại đã không còn nghiêm ngặt như trước nữa, Phí Nghê vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô vừa định lên tiếng nhắc nhở Phương Mục Dương thì nhạc điệu đã thay đổi, lại biến thành một ca khúc đang thịnh hành.
Lòng Phí Nghê thoáng thả lỏng, sau đó hơn nửa sự chú ý của cô đều tập trung lên tiếng đàn. Anh đàn chẳng có đầu có cuối, lúc thì bài này lúc lại bài kia, nhiều bản nhạc lẫn lộn vào nhau, cũng rối bù như tâm trí của cô vậy. Phí Nghê phát hiện Phương Mục Dương không từ bỏ việc chơi khúc nhạc đầu tiên, anh chỉ tách nó ra thành nhiều phần nhỏ mà thôi.
Giữa tiếng đàn hỗn loạn, cô đã lau mình xong, mặc vào một bộ áo ngủ. Máy sưởi trong nhà không đủ ấm, Phí Nghê lại khoác thêm một chiếc áo bông ra ngoài.
Cô mặc áo bông đến bên cạnh Phương Mục Dương, xoa bóp đôi vai của anh: “Sao anh chỉ mặc có mỗi cái áo len thế, để em đi lấy áo khoác cho anh.”
Phương Mục Dương cầm lấy tay cô: “Để anh nhìn bản nhạc trước đã.”
“Bản nhạc ở đâu cơ?”
Phương Mục Dương khẽ kéo Phí Nghê, khiến cô ngã ngồi vào đùi anh, sau đó giúp cô điều chỉnh vị trí, để cho cô ngồi được thoải mái hơn một chút. Thực ra Phí Nghê không thích cái ghế tựa mới này, tuy rằng nó không cộm lắm, thậm chí còn có vẻ khá vững vàng.
Ánh đèn treo trên trần nhà quá sáng. Hôm qua lúc hai người da thịt cận kề, trong phòng còn chẳng có chút ánh sáng nào.
Phí Nghê toan đứng lên, lại bị tay vịn của cái ghế tựa mới siết chặt lấy, chặt tới mức cô chẳng thể cục cựa được gì.
Phương Mục Dương mở lòng bàn tay của Phí Nghê, nhìn vào bản nhạc mà chỉ thiên tài như anh mới có thể hiểu được, còn Phí Nghê thì ngoài đường chỉ tay của mình ra thì chẳng trông thấy gì khác cả. Phương Mục Dương ngắm nghía một hồi, ngón tay lại di chuyển về chỗ nhữung phím đàn. Bị Phí Nghê ngăn trở ở giữa, anh đàn không được lưu loát như trước, mà cũng chẳng nhìn vào đàn, chỉ đàn hoàn toàn bằng ký ức của những ngón tay.
Miệng anh ghé sát tới tai Phí Nghê, hỏi nhỏ: “Có phải anh đàn sai rồi không?”
Trái tim Phí Nghê vẫn luôn loạn nhịp, sao có thể nghe ra anh đàn đúng hay sai chứ. Thậm chí anh đàn cái gì, cô cũng chẳng nghe vào tai nữa là.
“Anh mỏi tay rồi, em đàn tiếp đi.”
Phí Nghê cảm giác như cái ghế tựa này có gì đó chọc vào cô, làm cô thấy rất khó chịu. Cô muốn đứng lên, nhưng lại không sao cựa mình. Càng giãy giụa nhiều, sự bức bối trong người lại càng trở nên rõ nét.
Phương Mục Dương gác cằm lên vai cô: “Anh lạnh rồi, để anh ngồi thế này thêm một lát được không?”
“Em đi lấy áo khoác cho anh.”
“Áo khoác không có tác dụng gì đâu.” Phương Mục Dương ghé vào tai cô, thổi một hơi. “Em cứ đàn đại cho anh một khúc nhạc đi, đàn xong rồi anh sẽ thả em ra.”
“Thật chứ?”
“Thật mà, nhưng em không được qua loa lấy lệ đâu đấy, nếu em đàn sai thì anh không thả người đâu.” Phương Mục Dương thả tay xuống dưới người cô, để hai tay cô tự do.
Chưa bao giờ Phí Nghê cảm thấy chơi đàn lại khó khăn tới nhường này. Những ngón tay của Phương Mục Dương coi cô như một cây đàn, một cây đàn không có phím đen, có thể tùy ý đàn loạn. Anh đàn thành thạo như vậy, Phí Nghê lại cảm giác không quen lắm.
Phương Mục Dương bình thường không hề kiệm lời, nhưng lúc thế này lại bỗng trở nên kín tiếng. Môi lưỡi của anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Phí Nghê thà rằng anh nói gì đó còn hơi, song anh lại chẳng hé răng tới nửa lời.
Trong cả căn phòng chỉ có tiếng đàn của cô.
Cô lại đàn sai rồi.
Càng sốt sắng thì càng hỏng chuyện.
Phương Mục Dương lại còn cố tình làm cô phát ngứa. Phí Nghê thật sự chịu không nổi, vặn người né đi, nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn, chẳng chừa ra bao nhiêu chỗ cho cô trốn. Nhưng cô vẫn rất sợ nhột, dù trốn không được thì cô vẫn phải gắng trốn.
Cô ngả người lung tung một hồi, dép lê liền tuột khỏi chân. Phí Nghê đành phải cúi xuống, vươn mũi chân đi khều dép của mình.
Phương Mục Dương rốt cuộc cũng mở miệng, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Đừng nhúc nhích, được không?”
Một lời cầu khẩn có phần nôn nóng, cũng có chút mất kiên nhẫn.
Anh thì sốt ruột cái gì kia chứ?
Nhưng Phí Nghê lại xấu hổ tới mức một câu mắng cũng nói không nên lời.
Rõ ràng anh là người sai, nhưng cuối cùng lại thành lỗi của cô hết.
Cái ghế tựa dưới thân khiến cô càng lúc càng khó chịu hơn, nhưng mà cô biết, nếu cô điều chỉnh vị trí, Phương Mục Dương thể nào cũng nói mấy lời tầm bậy với cô.
Phí Nghê đoán anh sẽ một mực quấy nhiễu để cô không thể chơi nổi một bản nhạc hoàn chỉnh, nhưng còn lâu cô mới để anh được như ý.
Lần này cô đàn tựa như là đang giận dỗi, đàn không sai một âm nào, nhưng nghe cứ như thể cô và mấy phím đàn kia có thù oán với nhau vậy.
Cơ thể của cô ngày lúc càng mềm yếu, nhưng tiếng đàn thì hoàn toàn trái ngược.
Phí Nghê đã sắp thành công, nhưng tay Phương Mục Dương lại di chuyển, khiến những ngón tay đang chơi đàn của cô bị trật đi một đoạn.
Phí Nghê cực kỳ tức giận, cô chỉ gõ mạnh lên mấy phím đàn vài cái, giống như tâm trạng hiện tại của cô, lung tung rối loạn, không có chút trật tự nào.
Cô quay đầu, khẽ cắn vào cằm Phương Mục Dương, thậm chí còn hơi dùng lực, chẳng hề thấy xót tẹo nào.
Phương Mục Dương cũng chẳng so đo với cô. Anh vừa hôn cô, vừa rời tay khỏi cái nơi ấm áp kia, đặt lên phím đàn: “Âm thanh này nghe có giống nhịp tim của em không?”
Lần này Phí Nghê thực sự giận dữ. Cô càng không chịu chiều theo ý anh. Cho dù có đàn không nổi một bản nhạc hoàn chỉnh, cô cũng phải đàn.
Cô quyết định phải bắt anh không vui giống mình. Cả hai người đều khó chịu, so với chỉ có một người khó chịu thì vẫn tốt hơn một chút. Nếu lần này cô buông vũ khí đầu hàng, không biết lần sau anh còn dùng biện pháp gì để giày vò cô nữa. Hai đêm trước đã là quá đủ với cô rồi.
Anh vẫn gác cằm lên vai cô, dùng mũi cọ cọ chóp mũi cô. Phí Nghê đặt tay trên dương cầm, vẫn kiên trì đàn tiếp. Đúng hay sai cũng chẳng thành vấn đề, chỉ cần còn đàn là được. Thỉnh thoảng Phí Nghê quay đầu, lại chạm phải môi của Phương Mục Dương. Cho dù chỉ là sượt qua, cô vẫn biết rằng anh cũng đang khó chịu.
“Nhà tầng dưới chắc ngủ rồi, em còn đàn nữa là người ta tìm lên tận đây luôn đấy.”
“Tìm thì tìm.”
Phương Mục Dương không khuyên cô nữa. Anh quay mặt cô sang một bên, che kín miệng cô. Mắt Phí Nghê không thể nhìn đàn, chỉ đành trân trối nhìn anh.
Những phím đàn vẫn không cam lòng mà ngân lên vàng tiếng nữa, xong rồi cuối cùng ngưng bặt.
Bọn họ đều có thể nghe được tiếng trái tim cùng với nhịp thở của nhau. Phí Nghê chưa từng cảm thấy cánh tay của Phương Mục Dương dồi dào sức lực như là hôm nay, anh thay đổi tư thế ngồi cho cô, hai người lại mặt đối mặt. Hai hôm trước bọn họ đều rất nguyên tắc mà không lưu lại dấu vết trên mặt và cổ đối phương, song lần này Phí Nghê bị đùa bỡn đến tức mình, nhất thời quên béng đi mất. Phương Mục Dương bị cô k1ch thích, cũng chẳng nhớ được gì cả.
Áo bông của Phí Nghê vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cổ áo ngủ phía trong đã dần trượt xuống phía dưới, khiến cho tay áo của cô tụt xuống một đoạn, che lấp bàn tay của cô. Cô cúi đầu, trông thấy mái tóc đen tuyền của Phương Mục Dương. Dưới ánh đèn sáng lóa, đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm thấy làn da thường ngày không hề hở ra ngoài nắng của mình hóa ra lại trắng tới vậy, cũng chính vì đã quá quen, cho nên trước nay đều không để ý. Hai buổi đêm trước ánh đèn bàn quá ấm áp, khiến cho sắc da của cô cũng theo đó mà ấm lên. Hôm nay trông thấy cảnh tượng này, lại đột ngột cảm thấy hai sắc đen trắng đối lập nhau tới chói mắt. Phí Nghê không thèm nhìn nữa. Hôm nay anh dùng dầu gội đầu mà cô mua, nhưng lại lấy oán báo ơn. Cô cắn chặt răng, đếm từng sợi tóc của anh, cố gắng kiềm chế âm thanh đang trực bật ra khỏi miệng.
Phí Nghê quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hôm nay trời không có trăng, chỉ có duy nhất một màn sao giăng kín. Rèm cửa vẫn chưa kéo lại, may mà cả khu chỉ có mỗi tòa nhà này, cho dù bên trong xảy ra chuyện gì thì ở bên ngoài cũng không ai biết.
Phương Mục Dương lại nắm tay Phí Nghê, dẫn về phía vị trí không đạt tiêu chuẩn kia, nhưng Phí Nghê lại không cho.
Cô cũng muốn khiến anh khó chịu.
Hôm nay cô keo kiệt là thế, vậy mà anh còn hào phóng với cô hơn.
“Đừng làm loạn nữa!”
Cô mua áo khoác cho anh là để bảo vệ ngón tay của anh, không phải để anh dùng những ngón tay của mình ức hiếp cô.
Anh hỏi cô có thích không?
Cô đương nhiên là không thích, nhưng lại không chịu hé răng. Nếu miệng cô bật ra một thanh âm, chắc chắn anh sẽ nghi ngờ cô nói dối.
Phí Nghê không có tâm trạng nào mà ngắm sao, không nhịn không được mà nhắm chặt hai mắt lại. Cô vốn tưởng rằng mình đã quá quen với những ngón tay anh, không ngờ rằng thực ra vẫn còn những chỗ xa lạ.
Phương Mục Dương đột nhiên hỏi cô có muốn đi ngắm sao không.
Phí Nghê không trả lời, Phương Mục Dương liền coi như cô đồng ý.
Áo bông của Phí Nghê vốn chỉlà khoác hờ, nút cài lỏng lẻo. Phương Mục Dương nói: “Ra phía cửa sổ ngắm sao quần áo vẫn nên chỉnh tề một chút thì hơn, giờ này chắc vẫn còn người có thể ngẩng đầu lên nhìn vào trong cửa sổ đấy. Anh hiểu em mà, động một chút là ngượng nghịu.”
Thật ra ngoài cửa sổ căn bản chẳng có ai nhìn, mà có nhìn thì cũng không thấy được. Nhưng lúc này anh lại bỗng dưng biến thành một người đứng đắn tới mức bảo thủ.
Áo ngủ thế nào thì kệ nó, anh chỉ lo cài nút áo bông cho cô, hơn nữa còn cài đến tận nút trên cùng, chỉ có điều cài không đúng.
Anh cứ cài như vậy, chẳng khác nào tra tấn cô. Phí Nghê thà rằng anh giống như ngày hôm qua còn hơn, nhưng hôm nay anh lại chẳng có vẻ vội vàng gì cả.
“Em không muốn ngắm gì hết, anh tự đi mà ngắm đi.”
Phương Mục Dương lại hỏi: “Thế em muốn làm gì? Anh làm cùng em.”
Phí Nghê cắn chặt răng, không nói lời nào, cả lời nói lẫn vẻ mặt của cái người kia đều tỏ ra thật đứng đắn.
Nhưng ngón tay của anh lại tố cáo anh. Nếu ngón tay anh thành thật một chút, cô đã tin rằng mình cưới được một người nghiêm chỉnh rồi.
Người nghiêm chỉnh lại nói chuyện: “Nếu như em thấy mệt, không muốn ra ngoài cửa sổ ngắm sao thì để anh bế em lên giường ngắm nhé, từ chỗ đó cũng nhìn được khá rõ ràng.”Bonus