*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phí Nghê nghe Lăng Y nói muốn dạy mình đun cà phê, liền cười đáp: “Nếu Phương Mục Dương muốn uống cà phê thì anh ấy sẽ tự đun. Lát nữa anh ấy về nhà, tôi sẽ hỏi giúp cô xem anh ấy nấu được không, nếu như không được thì phiền cô dạy anh ấy vậy.”
Lăng Y không ngờ Phí Nghê sẽ nói như thế, nụ cười trên mặt bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.
Phí Nghê lại hỏi Lăng Y: “Sau khi tốt nghiệp đại học cô được điều đến nhà xuất bản luôn à?”
Năm ngoái cô đặc biệt đi nhờ Lăng Y tới thăm Phương Mục Dương, cô ta mới hạ mình ghé ngang có đúng một lần, sau đó biệt tích chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Vậy mà hôm nay Lăng Y lại tự mình đi đến đây, đã thế còn mở miệng ngậm miệng đều là “Mục Dương”, khiến cô đau hết cả đầu. Nếu cô ta đã thích kể chuyện cũ giữa mình và Phương Mục Dương như thế, Phí Nghê cũng không ngại giúp cô ta nhớ lại một chút, xem xem hồi trước cô ta đã vào đại học bằng cách nào.
Lăng Y không biết tại sao Phí Nghê lại hỏi thế, thẳng thắn đáp một tiếng “ừ”.
“Nếu lúc trước ở điểm thanh niên trí thức Phương Mục Dương không nhường lại chỉ tiêu vào đại học cho người khác, thì bây giờ hẳn là cũng đang công tác ở nhà xuất bản rồi. Lăng Y, cô nói có đúng không?”
Lăng Y vừa nghe xong thì liền hối hận đã rủ Tô Du đi cùng. Vì đề phòng Phí Nghê chuyển đề tài lên người mình, cô ta lại tiếp tục ậm ừ phụ họa.
Phí Nghê lại nói với Lăng Y: “Cô cũng biết suất học này với Phương Mục Dương quan trọng như thế nào mà. Hồi đó anh ấy nhường nó đi xong, cũng chỉ có thể ở lại cùng với thôn dân trong làng kiếm ít điểm công, gặp thiên tai còn phải chống, cơm khả năng cũng chẳng đủ no bụng. Bây giờ anh ấy làm bồi bàn tốt xấu gì thì cũng còn có tiền lương, cơm ăn áo mặc không phải là vấn đề nữa. Nếu nói về tiếc, cô khi đó càng nên tiếc thay anh ấy mới đúng,” Phí Nghê cười nói. “Lăng Y, lúc ấy chắc là cô cũng đau lòng thay Phương Mục Dương lắm nhỉ, dù sao anh ấy đánh mất một cơ hội tốt như vậy, không chỉ không uống được cà phê mà nước đường có khi còn chẳng có mà uống ấy chứ. Nhà của chúng tôi hiện tại tuy rằng không có cà phê, nhưng nước đường của anh ấy thì tôi vẫn lo được.”
Chỉ có điều Phương Mục Dương cũng không hứng thú với nước đường, Phí Nghê nghĩ, có khi anh lại thích cà phê Lăng Y mang đến thật cũng nên. Nếu anh thực sự thích uống, thì cứ tự dùng cà phê Lăng Y tặng mà nấu đi, cô chả hơi sức nào mà đi hầu hạ anh đâu.
Phí Nghê vốn không muốn nhắc lại chuyện cũ với Lăng Y, dù sao thì đó cũng là chuyện riêng giữa Lăng Y và Phương Mục Dương. Nhưng nếu Lăng Y đã tự tìm tới cửa để phô bày cảm giác ưu việt của mình, thì Phí Nghê cũng không thể không nhắc nhở cô ta được.
Mặt Lăng Y càng lúc càng đỏ lựng lên, cho dù muốn che giấu cũng không thể. Phí Nghê đã đâm đúng vào chỗ đau của cô ta, khiến cho cô ta nói không nên lời.
Cô ta lại nhớ tới khoảng thời gian khó khăn ở nông thôn, những ngày ấy quá gian khổ. Trong khi cô ta chịu khổ dưới quê, chân tay phồng rộp, đau đến không thể xuống đất mà vẫn phải đi kiếm điểm công, những người như Phí Nghê đang yên lành làm việc lấy lương ở xưởng. Tất cả chỉ bởi cha mẹ Phí Nghê tầm thường, bất tài hơn cha mẹ của cô ta. Mấy năm trước, khi ưu tú trở thành một loại tội lỗi, bị bài xích, bị đả kích, những người như Phí Nghê đều sống tốt hơn cô ta. Hồi đó nếu không có Phương Mục Dương, cô ta thực sự không biết phải sống qua những ngày tháng ấy thế nào. Khi Lăng Y còn nhỏ, nhờ vào ngoại hình xinh xắn đáng yêu nên cô ta luôn được hết mực cưng chiều, ra tiệm chụp ảnh cũng được miễn phí, bởi vì tiệm chụp ảnh muốn trưng bày ảnh chụp cô trong tủ kính của họ. Tuổi thơ của Lăng Y tràn đầy niềm vui, điều duy nhất không vui chính là mỗi lần cô ta chủ động rủ Phương Mục Dương đi chơi thì cậu đều phớt lờ cả. Chỉ có duy nhất một lần Phương Mục Dương tự tìm đến Lăng Y, đó là khi cậu muốn nhờ cô ta làm mẫu vẽ. Phương Mục Dương yêu cầu Lăng Y ngồi ôm con mèo nhà mình, kết quả là Lăng Y ngồi đến đơ hết cả người, nhưng trên tranh lại chỉ có mỗi con mèo mà cô ta ôm trong lòng. Đến khi phải đi cắm đội, Phương Mục Dương bỗng như trở thành người khác, không còn lạnh nhạt với cô ta như xưa nữa. Phương Mục Dương chính là nguồn sáng duy nhất trong cuộc sống u tối của Lăng Y, nhưng nguồn sáng ấy đã bị vụt tắt khi Phương Mục Dương nằm viện.
Cũng may là, hết thảy đều đã kết thúc. Thời kỳ của những người dựa vào xuất thân nghèo khổ để sống tốt như Phí Nghê sắp qua rồi.
Lăng Y muốn nói nếu Phương Mục Dương muốn đến làm việc tại nhà xuất bản, cô ta có thể hỗ trợ được, mà cô ta cũng sẵn lòng dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ Phương Mục Dương, miễn sao Phí Nghê không vì ghen ghét mà ngăn trở là được. Nhưng có một người không liên quan như Tô Du ngồi ở đây, Lăng Y lại cảm thấy nói như thế không tiện lắm.
Lăng Y không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Cô ta mở túi, lấy thư để bên trong ra, đếm từng bức một: “Tổng cộng chỗ thư này cũng được gần một trăm bức.”
Song Tô Du lại không định kết thúc cái đề tài kia, chị ấy hỏi Lăng Y: “Phương Mục Dương nhường lại suất học đại học của mình cho người trong điểm thanh niên trí thức các cô à?” Lúc trước Lăng Y đã nói với Tô Du, cô ta và Phương Mục Dương cùng ở chung một điểm thanh niên trí thức.
Lăng Y có hơi hận Tô Du lắm chuyện, nhưng có Phí Nghê ở đây, cô ta không thể chối được.
Thế là cô ta đành phải khẽ “vâng” một tiếng, nghĩ bụng trong lòng Phí Nghê nhất định đang cười nhạo mình. Cả hai người đều biết rõ Phương Mục Dương đã nhường lại suất vào đại học cho cô ta, mà cô ta lại không dám thừa nhận trước mặt người ngoài.
Phải, gia đình Phí Nghê không bằng cô ta, công việc cũng không bằng cô ta, nhưng chỉ cần Phí Nghê nhắc tới chuyện cũ, cô ta sẽ mãi mãi thấp hơn Phí Nghê một bậc, bởi vì Phương Mục Dương quả thực đã nhường cơ hội vào đại học cho cô ta, mà thời điểm anh nằm viện, ngoài y tá ở viện ra thì cũng chỉ có mình Phí Nghê chăm sóc. Một khi Phí Nghê nhắc đến chuyện này, cho dù cô ta có bao nhiêu nỗi khổ đi chăng nữa thì người khác cũng chỉ cho rằng cô ta vong ân phụ nghĩa.
Nhưng cô ta chỉ nợ ơn huệ của Phương Mục Dương thôi, liên quan gì tới Phí Nghê cơ chứ? Nếu Phương Mục Dương không lâm vào hoàn cảnh khó khăn, Phí Nghê lấy tư cách gì mà kết hôn với Phương Mục Dương?
Song những lời này, lại không thể nói ra được.
Tô Du đang định hỏi tiếp, nhưng Phương Mục Dương đã trở về, vừa lúc hóa giải được nguy cơ của Lăng Y.
Phương Mục Dương đi ra bưu điện lấy hàng. Sau khi ra khỏi bưu điện, anh đi mua giấy vẽ và màu nước cho mình, rồi lại đến cửa hàng mua cho Phí Nghê một chiếc áo khoác ấm gắn mũ lông. Phí Nghê chỉ có một cái áo bông và hai cái áo khoác mỏng mặc đi mặc lại, còn áo dày ấm thì cô chưa có. Mua áo khoác xong, anh lại tiện tay mua thêm cho cô một cái áo choàng lông cừu, áo choàng ngày thường có thể dùng làm khăn quàng cổ cũng được. Khăn quàng cổ của Phí Nghê vốn dĩ rất dài, nhưng vì muốn đan áo ghi lê cho anh nên cô đã tháo nó ra, chỉ để lại một đoạn ngắn, quàng lên cổ trông có phần hơi kỳ quái.
Phí Nghê vừa mở cửa đã thấy Phương Mục Dương ôm một đống đồ trong tay. Anh đưa cho cô túi đựng áo choàng, bảo cô khoác thử, sau đó lại đưa túi áo khoác cho Phí Nghê: “Cái áo khoác này mặc được cả hai mặt đấy, tương đương với hai cái áo, em thấy anh mua đồ có khéo không?”
Phí Nghê vừa nhìn tên cửa hàng in trên túi là đã biết món đồ này chẳng rẻ chút nào. Túi nilon là hàng giá rẻ có hại cho môi trường, lúc này vẫn chưa phổ biến ở trong nước, không phải là cửa hàng nào cũng có.
Anh đi ra ngoài một chuyến thế này, chỉ sợ tiền trên người đã xài hết sạch, nói gì mà khéo mua đồ cơ chứ.
Nhưng có người ngoài ở đây, cô đành phải giữ thể diện cho anh: “Đúng là khéo lắm.”
Phương Mục Dương xoa xoa vành tai của cô: “Không mặc thử thì sao biết là khéo chứ? Em vào thử đi.”
Phí Nghê vừa tức vừa buồn cười. Một gian nhà nhỏ thế này, bên trong có nhiều thêm hai vị khách, vậy mà Phương Mục Dương lại nhìn không ra.
Cô không thể không nhắc nhở anh: “Nhà có khách đến, người ta đặc biệt mang thư của độc giả gửi tới cho anh.”
Phương Mục Dương lúc này mới trông thấy Tô Du và Lăng Y, mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Du thấy một đôi vợ chồng trẻ ngọt đến phát ngấy như vậy, đâm ra cũng hơi xấu hổ, cảm giác mình không nên nhìn, đành phải cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Lăng Y không ngờ hai người bọn họ thân mật tự nhiên đến thế, trông không hề giống kiểu vợ chồng vì cuộc sống mà bất đắc dĩ ở bên nhau chút nào. Nhãn hiệu trên cái túi kia cũng nhắc nhở cô ta, Phương Mục Dương bây giờ sống tốt hơn cô ta tưởng.
Hơn nữa, anh có vẻ rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, căn bản không cần cô ta giúp đỡ.
Điều ấy khiến cho Lăng Y có cảm giác hơi thất bại, nhưng ngay sau đó cô ta lại nghĩ, Phương Mục Dương cũng từng chịu khổ ở quê một thời gian dài giống như cô ta, nay rốt cuộc cũng đã có nhà có việc, cho dù không tốt thì vẫn hơn hẳn ngày xưa, nhất thời thấy đủ là chuyện có thể hiểu được. Nhưng cuộc sống của anh ngày càng tốt lên, sự chênh lệch giữa anh và Phí Nghê cũng ngày càng lớn, khi ấy chỉ sợ cũng sẽ thấy không vừa lòng.
Phương Mục Dương bước đến bên bàn làm việc, bỏ giấy vẽ và màu nước xuống, đồng thời tự rót cho mình một cốc nước, sau đó cầm cốc đến bên cạnh Phí Nghê ngồi.
Lăng Y đưa thư mang tới cho Phương Mục Dương: “Tôi đã đếm rồi, tổng cộng có chín mươi sáu lá thư, đều là người đọc trên khắp cả nước gửi đến chỗ nhà xuất bản. Cha mẹ tôi cũng rất thích tranh liên hoàn của cậu. Tôi đã mua mấy quyển để ở trong nhà, mỗi lần khách quan trọng tới, cha tôi đều tặng cho bọn họ một quyển.”
“Vậy cậu cảm ơn chú Lăng giúp tôi nhé.”
Lăng Y lại một lần nữa nở nụ cười: “Chuyện này tôi không cách nào giúp cậu được đâu, cậu vẫn nên tự mình đến cảm ơn thì hơn. Cha tôi vẫn luôn muốn giới thiệu cậu cho bạn bè mình một chút.”
Phòng khách nhà họ Lăng năm nay lại bắt đầu náo nhiệt trở lại, cứ thỉnh thoảng lại có một vài người trẻ tuổi trong giới văn học nghệ thuật tới xin lời khuyên. Lăng Y nói về những bộ phim truyền hình nổi tiếng thời nay, nhắc tới một bộ phim không chỉ được đông đảo công chúng đón nhận mà còn gặt hái rất nhiều giải thưởng, mà đạo diễn kiêm biên kịch Triệu Tuần của bộ phim ấy chính là khách nhà Lăng Y, ông ấy cũng rất thích bộ tranh liên hoàn này.
Bởi vì Phí Nghê làm việc trong xưởng may mũ, không hiểu biết gì về giới văn nghệ sĩ, cho nên lúc nói chuyện Lăng Y vẫn luôn khoanh vùng đề tài ở trong phạm vị ba người. Cô ta nói với Tô Du và Phương Mục Dương: “Đạo diễn Triệu có ý muốn chuyển thể bộ tranh liên hoàn này thành phim truyền hình, hôm nào rảnh mọi người có thể gặp nhau bàn bạc thử xem.”
Phương Mục Dương cười nói: “Nội dung là Tô Du viết, chuyển thể thành phim truyền hình cũng là bàn bạc với Tô Du thôi, có liên quan gì tới người vẽ tranh như tôi đâu chứ.” Anh thấy quýt trên mặt bàn thì hỏi Phí Nghê: “Quýt này là ai mua thế?”
Tô Du đáp: “Là tôi mua cho hai người.”
Phương Mục Dương cám ơn tấm lòng của Tô Du, tự nhận mình là chủ nhân tạm thời của đống quýt này, mời mọi người ăn. Nhưng ngoài Phương Mục Dương ra, chẳng ai động tới quýt cả.
Phương Mục Dương bóc vỏ quýt, tách phần xơ màu trắng ra, bỏ một múi vào miệng mình, xong lại đưa một múi quýt trơn cho Phí Nghê. Cứ như vậy một lúc, Phí Nghê đã ăn hết gần nửa quả.
Phương Mục Dương tự nhiên như thế, lại làm cho Tô Du cảm thấy mất tự nhiên, cứ như thể mình đang quấy rầy sự gần gũi của vợ chồng người ta vậy. Một người khác cũng mất tự nhiên là Lăng Y, chuyến đi ngày hôm nay hoàn toàn khác với những gì cô ta mường tượng. Cô ta không ngờ Phương Mục Dương chẳng mấy hứng thú với những gì cô ta nói.
Nhưng lời đã chuẩn bị rồi, làm gì có chuyện không nói ra kia chứ. Ngay cả Tô Du cũng ý thức được Phí Nghê đang bị gạt sang một bên, chị ấy hỏi Phí Nghê gần đây có thích bộ phim nào đang thịnh hành không.
Phí Nghê thành thật đáp: “Em không để ý những cái đó lắm.” Cô thích những tác phẩm đã vượt qua sự sàng lọc của thời gian, còn hiện tại bên ngoài thịnh hành cái gì, cô cũng không để tâm nhiều.
Phương Mục Dương vẫn đưa quýt cho Phí Nghê, bất chấp sự có mặt của người ngoài. Phí Nghê ngượng ngùng ăn hết, xong rồi lại đứng dậy lấy bình thủy tinh, rót thêm nước cho khách.
Tô Du lấy một tờ báo từ trong túi ra, cho Phương Mục Dương xem một đoạn văn dài trên trang cuối: “Giữa nhiều bình luận như vậy, tôi chỉ cảm thấy có Điền Tuyết Anh là viết đúng trọng tâm nhất.”
“Điền Tuyết Anh?” Phương Mục Dương nhịn không được mà bật cười, nhân tiện nói với Phí Nghê: “Nghê, em dừng tay đã, đến đọc đoạn văn này này.”
Phí Nghê quay lưng về phía bọn họ, nghe thấy tên Điền Tuyết Anh, tay cầm bình nước thậm chí còn hơi run lên.
Nhưng cô vẫn phải ngồi xuống bên cạnh Phương Mục Dương, thưởng thức kiệt tác của Điền Tuyết Anh.
Phương Mục Dương cười với Phí Nghê: “Em cảm thấy áng văn chương này của Điền Tuyết Anh thế nào?”
Mẹ vợ của anh tên Điền Tuyết Anh, mà lần trước Phí Nghê viết cảm nghĩ sau khi xem tranh liên hoàn cũng dùng cái tên này.
Phí Nghê đánh giá rất bình đạm: “Cũng tạm.”
Tô Du lại không đồng ý với quan điểm của Phí Nghê, trực tiếp phản bác: “Cái này tuyệt đối không phải là trình độ “cũng tạm” đâu, nhiều bình luận như thế, tôi vẫn cảm thấy chỉ có phần cảm nghĩ này là hay nhất. Cô cứ đọc kỹ lại xem, sẽ biết hay ở chỗ nào.”
Lăng Y nói: “Để em đọc xem.” Cô ta đọc qua một lần, cũng tỏ vẻ tán đồng với quan điểm của Tô Du: “Đoạn cảm nghĩ này đúng là viết rất hay, để em mang về cho cha em đọc, trong này có một số ý kiến trùng khớp với ông ấy. Nếu đoạn văn này mà chỉ là “tạm”, thì đúng là không có cái nào “trên tạm” nữa rồi.”
Phí Nghê có chút dở khóc dở cười, Lăng Y cố tình nhằm vào cô, bởi vậy nên mới khen văn chương cô viết lên giời. Nếu Lăng Y biết phần cảm nghĩ này là do cô tự mình viết, không biết là sẽ đánh giá thế nào nữa.
“Cảm nghĩ này…” Phương Mục Dương định tiết lộ danh tính thực sự của tác giả này, nhưng vừa mở miệng thì đầu gối đã bị Phí Nghê đụng nhẹ.
Chồng mới ra tranh liên hoàn, vợ liền lập tức viết bình luận thổi phồng lên, đâu phải là chuyện gì đáng để khoe ra cơ chứ.
Phương Mục Dương đưa một múi quýt cho Phí Nghê, Phí Nghê không lấy, anh đành bỏ vào miệng mình.
Anh cười, nói với Phí Nghê: “Đoạn văn này anh thấy rất hay, ba người bọn anh đều cảm thấy hay, chỉ mình em thấy tạm, gu của em cũng cần phải cải thiện đấy. Lăng Y, cậu có thể nói cho Phí Nghê nghe xem bài cảm nghĩ này hay hơn người khác ở chỗ nào không?”
Phí Nghê lại đụng vào đầu gối Phương Mục Dương, ý bảo anh đừng nói nữa, nhưng Phương Mục Dương lại như không để ý tới ý muốn của Phí Nghê, thậm chí còn bắt đầu cùng cô động chạm dưới bàn.
Lăng Y cảm thấy ngữ điệu của Phương Mục Dương có hơi kỳ lạ, không giống trách móc mà như đang thân mật hơn. Nhưng nếu Phương Mục Dương đã nói vậy, cô ta cũng không ngại chỉ dạy Phí Nghê một chút.
Lúc Lăng Y nói chuyện, Phương Mục Dương lại bóc vỏ một quả quýt khác, lần này anh bẻ một nửa cho Phí Nghê, còn nửa còn lại thì để mình ăn. Anh rất thoải mái đóng vai chủ nhà trong chính căn nhà của mình. Vì phép lịch sự, anh lại lấy hai quả quýt, đưa cho Tô Du và Lăng Y cầm.
Trong khi Lăng Y phân tích cái hay trong từng câu chữ của “Điền Tuyết Anh”, tâm trạng của Phí Nghê rất phức tạp. Cô muốn cười, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, cho nên đành phải ăn quýt giống Phương Mục Dương.
Đến khi Lăng Y rốt cuộc cũng phát biểu xong, Phương Mục Dương mới cười cười, nói với phí Nghê: “Anh thấy mỗi điểm Lăng Y nói đều rất có lý, hiện tại em có thể thu hồi đánh giá “cũng tạm” được chưa?”
Phí Nghê không thèm để ý tới anh, chỉ đi lấy bình giữ nhiệt, rót thêm nước cho mình. Cô vì nhịn cười quá vất vả nên nhìn qua lại trông có vẻ như đang tức giận, khiến cho Lăng Y hiểu nhầm rằng cô bực mình vì Phương Mục Dương không đứng cùng lập trường với mình, tâm tình vốn dĩ không vui cũng khởi sắc hơn một chút.
Tô Du thấy trời sắp tối thì liền chuẩn bị tạm biệt, Lăng Y đương nhiên cũng muốn rời đi cùng chị ấy. Trước khi đi, cô ta nói với Phương Mục Dương: “Cà phê và ấm pha này là tôi mang cho cậu, nếu cậu rảnh thì có thể đun uống nhé.”
Phương Mục Dương cảm ơn, xong lại nói: “Hai người chẳng mấy khi tới đây, hai là ở lại uống ly cà phê rồi hẵng đi.” Nói rồi, anh nhìn về phía Lăng Y: “Tôi không biết đun cà phê, có thể phiền cô đun giúp chúng tôi một ấm hay không?”
Lăng Y suy nghĩ một chút, nói: “Dĩ nhiên là được rồi, Phí Nghê, có thể phiền cô xay hạt cà phê thành bột không?”
Không đợi Phí Nghê từ chối, Phương Mục Dương đã nói: “Cô ấy không làm được đâu, cô ấy í mà, tay chân vụng về lắm, cũng chỉ biết uống giống tôi thôi. Vẫn phải làm phiền cậu vậy.”
“Thế, nhà hai người có máy xay không?” Cô ta cảm giác nhà họ chắc hẳn là sẽ không có.
“Không có, chỉ đành phiền cậu dùng chày cán bột nghiền thôi.” Phương Mục Dương nói với Phí Nghê: “Nghê, em lấy chày cán bột nhà mình ra đây, tiện thể cầm luôn vải gạc nữa nhé.”Bonus