Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng

Chương 74: Nhà cửa (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông Phương ngồi hóng gió từ chiếc quạt điện nghịch tử đưa tới, nhất thời mất hết lập trường để phê bình nó.

Chỉ có thể âm thầm quyết định, về sau sẽ trực tiếp đưa tiền cho Phí Nghê, không giao qua tay Phương Mục Dương nữa.

Hai vợ chồng già chủ động tỏ ý muốn gặp thông gia một lần. Lúc trước bọn họ luôn ở nhà khách, quà gặp mặt cũng chưa chuẩn bị được, tất nhiên chưa tiện hẹn gặp. Hiện tại đã có nhà mới, quà gặp mặt đã xong xuôi, cũng tới lúc nên chính thức chào hỏi nhau rồi. Ông bảo Phương Mục Dương bàn bạc qua với Phí Nghê, xem xem ngày nào thì tiện.

Phương Mục Dương mang quạt điện về nhà, Phí Nghê cũng ngồi hóng mát. Ngoài quạt điện ra, anh còn cầm thêm một lọ sữa chua già.

(1) Sữa chua già: Một loại sữa chua truyền thống của Thanh Hải được tạo ra bằng cách cho thêm các chất làm đặc vào trong sữa tươi, thường lên men trong thố sứ, thời gian sản xuất dài và hạn sử dụng tương đối ngắn.

Phí Nghê nói: “Sao lại mua nữa thế? Mấy cái lọ sứ kia mình còn chưa trả lại đâu.”

“Sau rồi trả một thể, nhà ta đâu thiếu mấy xu tiền ấy.”

Hai người cùng ngồi trước quạt điện, cánh tay dán sát vào nhau. Phí Nghê vừa hứng gió vừa uống sữa chua, thỉnh thoảng lại đưa ống hút tới bên miệng Phương Mục Dương để anh uống ké một ngụm. Đôi lần cô không đưa sang, anh liền thò đầu qua đó. Phí Nghê giơ tay đẩy Phương Mục Dương ra: “Đừng dính gần thế, em nóng.”

Phương Mục Dương lại càng ghé tới sát hơn: “Ngồi quạt là không nóng nữa.”

“Anh có thể mua thêm một cái quạt điện nữa không? Chúng ta mang sang nhà cha mẹ em.”

“Được.”

Phí Nghê lại kể chuyện của anh cả mình: “Anh trai em làm nội thất không phải để mình dùng đâu, để kiếm tiền đấy. Nhà bên đó quá chật, anh ấy muốn ra ngoài thuê nhà ở. Lương tháng của anh ấy không có nhiều, gần đây cưới vợ còn lỗ, không dư tiền để thuê nhà, cho nên mới tính đến việc bán đồ đạc kiếm chút đỉnh. Em cũng nói với anh ấy là chúng mình hiện tại có dư một chút, anh ấy lấy dùng lúc nào cũng được, nhưng anh ấy bảo không cần, nói là cứu nguy chứ không cứu nghèo(2).”

(2) Cứu nguy chứ không cứu nghèo: Cách nói dân gian ý bảo con người ta chỉ có thể giúp đỡ nhau những lúc thực sự nguy nan, chứ nghèo về lâu về dài thì không giúp được.

Giọng điệu của Phí Nghê không phải là không chứa chút âu lo gì. Cô biết việc làm thêm đồ nội thất ngoài giờ rất mệt mỏi, lúc trước Phương Mục Dương ban ngày đến ban huấn luyện tối lại về đóng bàn đóng ghế, cô cũng không hề tán thành, mà đó chỉ là làm đồ đạc cho nhà mình, chậm nhất cũng chỉ một tháng làm xong. Còn anh trai cô thì hình như không định làm có vài món đồ như thế…

Nhà của nhà họ Phí nói là hai gian nhưng thật ra chỉ là một gian ngăn đôi ra mà thôi. Trước kia gia đình bọn họ chung sống, chỉ thả có mỗi một cái mành ở gian trong, sau này Phí Đình kết hôn thì mành mới biết thành cửa. Nhưng diện tích của cả căn nhà có mỗi thế, có ngăn ra thì cũng không thể quá dày, lớp vách ngăn mỏng manh kia khả năng cách âm còn thua xa tường nhà Phí Nghê. Thực ra Phí Đình cũng có thể ở tạm như vậy, nhưng cha mẹ Phí lại quá tinh tế, cứ đến khoảng thời gian cố định kia là lại ra ngoài tản bộ, ngày Chủ nhật còn lang thang bên ngoài từ sáng đến tối để con trai và con dâu có không gian riêng với nhau. Nếu cha mẹ không tinh tế đến mức đó, Phí Đình chắc cũng vẫn ở cùng với họ được, nhưng như tình hình hiện tại, anh lại cảm thấy ở không nổi nữa.

Phương Mục Dương lại không cho rằng đây là vấn đề to tát: “Hay cứ nhường lại căn nhà này cho anh trai em đi. Anh ấy cũng làm việc tại xưởng may mũ, lại chưa được phân nhà ở, cho dù có dọn đến đây thì người ngoài cũng chẳng thể nói gì. Chúng ta ra ngoài thuê nhà, thuê một căn nhà nhỏ có sân vườn, em muốn đàn bản nhạc gì thì đàn, muốn nói gì với anh thì nói, cũng không sợ làm phiền những người xung quanh. Anh sẽ kiếm cho em một cái nồi hơi nhỏ, để mùa đông em cũng có thể tắm nước nóng được mỗi ngày.”

Phương Mục Dương đã sớm muốn dọn ra ngoài ở, nơi này chẳng cách âm chút nào, mà da mặt Phí Nghê lại quá mỏng, muốn làm gì cũng phải kiềm chế lại, tuy rằng anh đã kết hôn nhưng mỗi tuần lại chỉ có thể hưởng thụ phúc lợi của hôn nhân có một lần. Hơn nữa anh cũng cần một căn phòng riêng để vẽ tranh, sống trong một gian nhà tích hợp cả phòng khách, phòng ăn lẫn phòng ngủ thế này, anh cảm thấy rất gò bó, đến màu vẽ pha nhựa thông cũng chẳng dám dùng bao giờ.

Phí Nghê lại hút một ngụm sữa chua: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, cái nhà có sân vườn anh nói í, có khi lương cả tháng của em cũng chẳng đủ tiền thuê đâu.”

“Không phải ông già đã trả lại em một khoản tiền rồi sao?”

“Thế cũng chẳng đủ để cho anh xài, lại còn muốn mua nồi hơi nữa chứ, trí tưởng tượng của anh cũng phong phú đấy.” Thực ra viễn cảnh Phương Mục Dương vẽ ra thực sự rất đẹp, nếu như có tiền Phí Nghê cũng muốn làm theo. Nhưng lương tháng của cô có hạn, tài sản lớn nhất chính là cái gian nhà này, mà cái gian nhà này có được cũng chẳng dễ dàng gì cho cam. Nếu anh trai cô dọn ra khỏi nhà cha mẹ, Phí Nghê sẵn lòng trợ cấp tiền thuê nhà cho anh ấy mỗi tháng, đến bao giờ anh ấy được phân nhà ở thì thôi. Còn căn nhà này, cô thực sự không nỡ bỏ.

“Anh biết em đang lo lắng chuyện gì. Đợi khi nào anh có tiền, anh sẽ mua một cái nhà sân vườn cho em. Em vẫn sẽ là chủ nhà của chúng ta.”

“Một cái nhà như thế mua mất khoảng bao nhiêu tiền?”

“Anh đã hỏi rồi, chỉ cần chưa đến một vạn là mua được.”

Phí Nghê nhịn không được mà bật cười: “Anh nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Bằng vào tiền lương hiện tại của em, phải nhịn ăn nhịn uống hai mươi năm nữa mới để ra được một vạn. Còn nếu chúng ta cùng nhau để dành, cùng nhau nhịn ăn nhịn uống, thì chỉ mười năm chắc là cũng tích đủ rồi.”

“Không phải là anh có tiền nhuận bút sao? Tiền nhuận bút bây giờ cao hơn trước kia nhiều rồi, trước khi mua thì vẫn đủ để thuê đó.” Phương Mục Dương cười. “Mà cho dù có thuê không nổi nữa thì chúng ta vẫn có thể về đây ở mà. Người ngoài đã dọn vào rồi chắc chắn sẽ không dọn ra, nhưng anh trai em không phải loại người như thế. Trước lúc quay về chúng ta bớt cho anh em ít tiền thuê nhà cũng được.”

Phương Mục Dương cũng không định để anh vợ mình dọn vào rồi lại dọn ra, anh nói thể chủ yếu để Phí Nghê thấy an lòng, để cô biết rằng trong tình huống xấu nhất, bọn họ vẫn có đường lui, tuy rằng anh chẳng hề coi đó là đường lui gì cả. Anh rất tự tin vào bản thân mình, cho dù không mua được nhà thì tiền thuê hàng tháng thì vẫn dư sức trả.

“Tất nhiên là em tin vào nhân phẩm của anh trai em, nhưng nếu anh ấy đã dọn vào ở rồi thì sao chúng ta có thể mặt dày bảo anh ấy dọn ra được? Hơn nữa căn nhà này cũng đâu viết tên của em, nếu anh trai em thực sự muốn ở, em cũng chẳng có tư cách gì mà bắt anh ấy ra ngoài.” Căn nhà này cô chỉ có quyền sử dụng, là công nhân ở xưởng, một khi đã dọn vào rồi, chỉ cần không chủ động dọn ra là sẽ chẳng ai có quyền đuổi cô đi, nhưng nếu như đã đi rồi mà muốn về lại thì sẽ khó khăn vô vàn. Anh trai cô không giống với những người khác, kể cả anh ấy có ở đây thật, mai sau nếu cô yêu cầu thì hẳn là anh vẫn sẽ nhường lại nhà cho cô. Chỉ có điều, cô không thể mở miệng được.

“Thế thì em cứ đốc thúc anh kiếm tiền, để sau này không cần phải quay lại căn nhà này nữa.”

Phí Nghê chỉ cười, tuy rằng cô rất muốn giúp đỡ anh trai mình, nhưng cô vẫn không xem đó là một phương án khả thi. Hiện tại thu nhập của Phương Mục Dương đã vượt qua cô, nhưng tầm quan trọng của nhà ở với cô vẫn chẳng kém gì quá khứ.

Phương Mục Dương cũng không vội vàng miễn cưỡng Phí Nghê, anh chủ động đề cập đến buổi họp mặt giữa hai bên cha mẹ.

“Thế Chủ nhật này luôn đi, mai tan làm em sẽ về nhà cha mẹ, nói chuyện với họ một chút.” Cha mẹ Phí Nghê biết chuyện hai vị phụ huynh nhà họ Phương trở về, cũng đã sớm chuẩn bị quà gặp mặt rồi.

Ngày hôm ấy trời rất nóng, Phí Nghê không ngủ được trên giường, đành trải chiếu nằm dưới đất. Phương Mục Dương cũng ngủ dưới chiếu cùng cô.

Lúc này Beethoven đã không còn bị cấm nữa, nghe nhạc của Beethoven cũng không cần phải trùm chăn, có thể đường hoàng mở cửa sổ ra bật nhạc. Tiếng nhạc cũng theo cửa sổ mà truyền ra ngoài.

Phí Nghê nằm nghiêng trên chiếu đọc sách, trong lòng vẫn rối rắm về chuyện nhà cửa. Áo ngủ mùa hè của cô là một cái áo trắng rộng không tay. Phương Mục Dương cứ nhất định phải lấy lưng cô làm bàn vẽ, đặt một tờ giấy sau lưng cô để dùng bút chì vẽ lên, phía dưới giấy là một cuốn vở mỏng có vai trò như tấm đệm. Lưng của Phí Nghê rất thẳng. Cô có thể mơ hồ đoán được anh đang vẽ gì thông qua cảm giác trên lưng.

Phương Mục Dương nói tiếng quạt ảnh hưởng tới việc vẽ tranh của anh, vậy nên trước lúc anh vẽ Phí Nghê đã tắt quạt điện, hiện giờ trong phòng chỉ có chút gió từ ngoài thổi vào. Phương Mục Dương không thích tiếng quạt kêu ro ro, nhưng lại chẳng hề chê tiếng ve kêu rinh rích.

Phí Nghê vốn đã lau mình từ trên xuống dưới một lần, tạm thời quên đi cái nóng. Nhưng Phương Mục Dương nằm sát gần cô như vậy, tiết trời lại oi đến thế, chóp mũi không khỏi rịn ra mấy giọt mồ hôi.

“Anh không thể lên bàn vẽ được à?”

“Ngồi bàn không có cảm hứng, chẳng vẽ được gì cả. Em chịu khó thêm chút đi. Hay là đọc cho anh nghe xem trên sách viết gì nhé?”

“Một lúc làm hai việc không tốt lắm đâu.”

Mà đâu chỉ có mỗi hai việc chứ, máy quay đ ĩa còn đang phát nhạc nữa.

Song Phí Nghê vẫn đọc. Nếu lúc này cô im lặng, hẳn là tình huống sẽ bị lái đi theo chiều hướng khác.

Phí Nghê kiên nhẫn đọc hết đoạn này qua đoạn khác, Phương Mục Dương rốt cuộc cũng vẽ xong.

Đối với những bức vẽ của anh, Phí Nghê chưa từng tỏ ra hiếu kỳ bao giờ.

Cửa sổ để mở, muỗi bay vào.

Phí Nghê xỏ dép lê, đi đóng cửa sổ, sau đó quay ra tìm tìm nhang muỗi.

Nhưng mà trong nhà lại không có nhang muỗi.

Phương Mục Dương nói: “Để anh bôi nước hoa cho em.”

Phương Mục Dương xịt ít nước hoa vào lòng bàn tay, thoa lên giúp cho Phí Nghê, những ngón tay trượt dần từ cổ cô xuống.

Chúng khiến cho Phí Nghê không thể nào chịu nổi: “Thôi để em tự làm đi.”

“Anh giúp em được mà, hay là em cũng giúp lại anh nhé?”

Nhưng Phí Nghê lại không định giúp anh: “Đừng có động vào người em, anh cứ tự bôi cho mình là được rồi.”

“Anh không bôi, như thế bọn muỗi sẽ tới tìm anh, em cũng sẽ an toàn hơn một chút.”

Một lát sau, Phí Nghê lại nói: “Anh nhanh lên tí được không?”

“Anh sợ nhanh thì nhiều chỗ sẽ để sót.”

“Đừng như vậy nữa.” Phí Nghê quay người qua một bên, không nhìn anh, chỉ cắn môi nói: “Hôm nay mới thứ Sáu mà.”

“Chẳng lẽ bôi nước hoa cũng phải chờ đến thứ Bảy sao?”

Những chuyện khác bọn họ cũng đã từng làm vào thứ Sáu, rất nhiều lần rồi.

“Tự nhiên lại muốn nghe thấy tiếng em gọi quá.”

Trước lúc đi ngủ Phí Nghê đã lau người rồi, nhưng lúc này cơ thể lại dinh dính đầy mồ hôi, tóc mái dán lên trên trán. Cô vừa nóng vừa xấu hổ: “Anh đi mà gọi ấy.”

“Thế em muốn anh gọi là gì nào? Anh gọi cho em nghe.”

Phí Nghê không thèm để ý tới anh. Đối phó với loại người da mặt dày như tường đồng vách sắt này, cô cũng bó tay hết cách.

“Không biết xấu hổ.”

Phương Mục Dương dùng hành động nói cho cô hay, chuyện không biết xấu hổ vẫn còn ở phía sau kìa.

Buổi sáng thức giấc, Phí Nghê phát hiện trên người mình đầy những vết hằn, hết vết này tới vết khác. Đêm qua cô bị Phương Mục Dương lăn lộn trên chiếu hồi lâu, những vết hằn đó không thể biến mất ngay được. Những ngón tay của Phương Mục Dương dán lên người cô. Anh nói, có hơi áy náy: “Để tối nay anh trải một tấm thảm mỏng lên trên, sẽ không bị như thế nữa.”

“Tối nay không có đâu.”

Phương Mục Dương chỉ cười.

Ngày thứ Bảy tan làm, Phí Nghê mua thịt hun khói nhân hạt thông, thịt xá xíu và một chai nước quýt đến nhà cha mẹ, nói với bọn họ chuyện gặp gỡ gia đình thông gia vào ngày hôm sau. Cô còn mang theo ba trăm tệ, nghĩ bụng nếu chỉ thuê một căn nhà hai gian nhỏ nhỏ thế này thì chỗ tiền đó chắc cũng đủ dùng cả năm, có khi còn dư ra được. Còn chuyện của một năm sau, Phí Nghê tin là sẽ có những biện pháp khác.

Cha Phí đang nấu cơm ngoài hành lang, vừa thấy Phí Nghê thì liền gọi với vào nhà: “Bổ quả dưa hấu trong xô đi, con gái về rồi.”

Phí Nghê vào nhà, lại một lần nữa cảm thấy căn nhà này quá nhỏ. Trước kia gian trong treo mành nên không thấy được rõ lắm, hiện tại thay bằng cửa gỗ, nhìn lại càng thêm chật chội.

Lâm Mai đang đạp máy may, thấy Phí Nghê về thì nở nụ cười chào hỏi.

“Anh trai em đâu ạ?”

“Đi sang nhà bạn học rồi. Bạn học của anh ấy có em gái sắp lấy chồng, nhờ anh em làm giúp ít đồ nội thất. Không phải chị nói chứ, nhưng cái cậu bạn kia của anh ấy đúng là khó hiểu, dạo này ngày nào cũng gọi anh em sang đóng đồ hộ. Anh trai em đâu phải không có việc làm, cả ngày làm việc mệt rồi, tan làm còn phải đi đóng bàn ghế giúp người ta, đến tối muộn mới về nhà, hôm nào cũng mệt muốn ngất, về là dính lấy giường luôn. Bộ bọn họ không thể tìm thợ mộc được hay sao?”

Phí Nghê toan hé môi hai lần, song cuối cùng vẫn ngậm miệng. Bây giờ cô vạch trần lời nói dối của anh trai, cũng chỉ tổ dấn tới một trận cãi vã vô nghĩa mà thôi.

Chị Mai lại hỏi: “Cha mẹ chồng em đã ổn định nhà cửa chưa?”

“Rồi ạ.”

“Mới chuyển về, chắc là còn nhiều đồ đạc cần mua lắm đúng không? Chỗ này của chị vẫn còn ít phiếu công nghiệp, cha mẹ chị vốn muốn mua TV, nhưng rồi cuối cùng là lại không dùng tới phiếu, cái phiếu này cứ để đó cũng vô dụng, hay em lấy dùng trước đi.”

“Không cầu đâu ạ, đồ đạc nhà họ cũng đặt mua gần hết rồi.”

“Nhanh thật nhỉ. Ông chú của cô đồng nghiệp chỗ chị về đây nửa năm, cả gia đình bốn người cũng chỉ được ở một căn nhà nhỏ. Cha mẹ chồng em có hai người mà đã được một căn là quá tốt rồi.”
Bonus

Sữa chua già Thanh Hải