Ông Phương sớm đã chuẩn bị chuẩn bị tư tưởng mời cơm, nhưng không ngờ lại bị con trai giành trả tiền trước.
“Không phải đã nói là để tôi mời rồi sao?” Ông là bề trên, thu nhập lại cao hơn con trai rất nhiều, ra ngoài ăn cơm theo lý mà nói hẳn nên là do ông chi mới đúng.
Phương Mục Dương cười: “Đấy là cha tự nói thôi, bọn con cũng đâu đồng ý.”
Ra khỏi tiệm cơm, Phương Mục Dương bảo Phí Nghê đi cùng mình tới cửa hàng nội thất chọn giường.
“Anh cứ đi mua là được.”
“Không được, em nhất định phải đi cùng, nhỡ anh mua phải cái em không thích thì sao?”
Phí Nghê cảm thấy giường chẳng qua chỉ dùng để ngủ, chọn đại một cái chắc chắn, rẻ rẻ là được. Không ngờ Phương Mục Dương lại không đồng ý với lựa chọn của cô.
Phí Nghê cười nói: “Không phải anh nói muốn mua giường theo sở thích của em à? Em thích cái này.”
“Em chỉ thích ở chỗ nó rẻ thôi. Nhưng giường trong cửa hàng này cũng đâu có đắt. Em cứ chọn cái em thích nhất đi, anh có tiền mà.” Cửa hàng nội thất này không bán mấy loại đồ gỗ quý giá, đắt nhất cũng chỉ là gỗ tếch mà thôi.
“Chúng ta còn nhiều việc cần tiêu tiền lắm, anh đừng có kiểu cứ cầm được chút tiền trong tay là lại xài hết.” Sắp tới sẽ phải bỏ ra một khoản tiền cố định hàng tháng để thuê nhà, hơn nữa Phí Nghê cảm thấy Phương Mục Dương cũng không thể làm bồi bàn mãi, cha mẹ anh đều đã khôi phục đãi ngộ, anh vẽ tranh lại có chút thành tích, sớm muộn gì cũng sẽ được vào đại học. Vào đại học tuy rằng có trợ cấp, nhưng vẫn không bằng được với tiền lương, hơn nữa anh lại học vẽ tranh, mua giấy hay màu vẽ đều cần tiêu tiền, tới lúc đó trợ cấp chắc chắn là không đủ dùng. Bất kể thế nào, tốt nhất vẫn cần phải có ít tiền tích trữ.
Phương Mục Dương cười nói: “May là có em giám sát anh đấy, hay về sau tiền nhuận bút anh cũng đưa em hai phần ba nhé?”
“Cái đó thì không cần, nhưng anh tiêu xài cũng phải liệu cơm gắp mắm mới được.”
Cuối cùng Phương Mục Dương vẫn chọn một chiếc giường gỗ tếch, giá cả cao hơn dự chi của Phí Nghê rất nhiều.
Phí Nghê thẳng thắn nói: “Tiền em cầm theo không đủ, còn phải đi chọn quà cho cha mẹ anh nữa.”
“Giường là hai ta cùng ngủ, sao có thể bắt em trả tiền một mình được? Chúng ta cưa đôi nhé. Cưới em đúng là có nhiều lợi ích thật đấy, nếu muốn mua giường thì chỉ cần trả một nửa giá là được.”
“Anh không thấy cái giường này hơi đắt sao?”
“Anh thấy cái giường này còn rẻ hơn cải thảo ấy chứ. Ngày nào em cũng ăn cải thảo, mỗi ngày sẽ hết ít nhất một hào, cái giường này nếu dùng bền thì chúng ta có thể ngủ bảy tám chục năm, em lấy giá của nó chia cho ba mươi ngàn ngày, sẽ phát hiện nó cực rẻ.”
Phí Nghê phì cười: “Làm gì có ai tính như anh chứ.”
“Em cứ ngủ lâu một chút, vậy là có thể kiếm lại được số tiền bỏ ra để mua giường rồi. Nếu em thật sự tiếc chỗ tiền này, ngày nào cũng nằm trên giường lâu hơn một lát là được.”
Giọng của Phương Mục Dương chỉ có Phí Nghê nghe thấy, nhưng cô vẫn nhịn không được mà liếc mắt nhìn khắp xung quanh, sợ anh lại nói thêm mấy lời không đứng đắn. Cô đành chấp nhận: “Vậy anh mua cái giường này đi.”
Tiền mua giường mỗi người chi một nửa, bởi vì giường này cũng là mỗi người ngủ một nửa.
Bọn họ để lại địa chỉ, chủ cửa hàng nội thất nói chiều tối sẽ chuyển giường tới nhà họ.
Phí Nghê không tìm thấy món quà nào thích hợp ở cửa hàng bình thường, Phương Mục Dương đề nghị đi tới cửa hàng hữu nghị, trong tay anh vẫn còn ít phiếu kiều hối. Mua cho giáo sư Mục một cái khăn lụa, mua cho ông Phương một cái thắt lưng, lại mua cho Phí Nghê một chiếc áo sơmi tơ tằm nữa, chỗ phiếu của Phương Mục Dương vừa lúc hết.
“Em có mấy cái áo sơmi rồi, không cần cái này nữa đâu.”
Phương Mục Dương cười: “Anh cũng đâu phải là người có cha mẹ liền quên vợ.”
Phí Nghê biết chỗ tiền kia của anh nhất định phải tiêu, bèn nói: “Đổi áo sơmi thành đồ hộp đi, em muốn ăn bào ngư đóng hộp.” Đồ hộp thì mọi người đều có thể ăn, Phương Mục Dương cũng có phần.
Nhưng Phương Mục Dương lại nói: “Ông già cũng thích ăn đồ hộp, thôi bỏ thắt lưng lại đi.”
Phí Nghê không còn cách nào với anh, đành phải lấy áo sơmi, thắt lưng của ông Phương cũng giữ lại.
Lúc nhận quà, ông Phương có hơi ngại ngùng. Trước đó ông không chuẩn bị quà, chỉ nghĩ mời con trai con dâu ăn cơm, kết quả tiền cơm là con trai trả, mà con trai con dâu còn tặng ông quà ra mắt nữa.
Ông là bề trên, tiền nong lại dư dả hơn hai đứa nó một chút, hiển nhiên là nên tặng quà đáp lễ. Khi ông Phương vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà gì đáp lễ, Phương Mục Dương đã lên tiếng nhắc nhở ông: “Cha có thể cho con mượn cuốn tranh phong cảnh để vẽ lại không?”
Ông Phương tức thì trở nên cảnh giác: “Cuốn đó không hợp với anh, đợi hôm nào kiếm được một cuốn tranh sơn dầu tôi sẽ đưa anh vẽ lại.”
Song Phương Mục Dương lại cảm thấy tập tranh phong cảnh của Thạch Đào đã rất tốt rồi: “Nghệ thuật đều như nhau cả.”
Nghịch tử đã nói thế, ông Phương cũng không tìm ra lý do nào để từ chối. Ông thấy rất hối hận vì lúc trước không trả tiền, nếu như chủ động mời cơm, giờ đã không phải bị động như vậy.
Phương Mục Dương lại nói: “Cha cứ yên tâm, con sẽ trả lại mà.”
“Tôi cũng không sợ chuyện ấy.” Đã nói đến nước này rồi, cho dù sau này nó không trả thì ông cũng phải cho mượn.
Tới buổi đêm, Phương Mục Dương và Phí Nghê cùng nhau kiểm tra chiếc giường mới mua xem có chắc chắn hay không. Giữa phòng bọn họ và phòng cha mẹ Phương còn cách nhau một phòng khách, tường ngăn cũng dày dặn hơn trước rất nhiều, nhưng Phí Nghê vẫn cố không phát ra âm thanh giống như lúc trước. Phòng vệ sinh nằm ở phía bọn họ, nếu hai vị nhà họ Phương có nhu cầu thì sẽ đi về phía bên này.
Vì kiềm nén âm thanh của mình, Phí Nghê để lại rất nhiều dấu tay trên người Phương Mục Dương.
Ngày đầu tiên ngủ phòng mới, Phí Nghê tỉnh dậy rất sớm. Mới mở mắt ra, cô đã trông thấy những vết đỏ trên vai và lưng của Phương Mục Dương. Ngón tay cô khẽ chạm lên những dấu vết đó, trong lòng có chút ngượng ngùng.
Kể từ hồi mới kết hôn, Phương Mục Dương và Phí Nghê đã thay phiên nhau nấu bữa sáng. Nếu như không chuyển đến đây, hôm nay hẳn là tới lượt Phí Nghê.
Phí Nghê hỏi Phương Mục Dương: “Hôm nay anh muốn ăn gì? Có muốn chuẩn bị luôn cả phần của cha mẹ không?”
“Thôi hôm nay cứ để anh nấu đi, không bọn họ lại bảo là anh bạc đãi em,” Phương Mục Dương nói. “Chúng ta và mẹ anh đều là người có công việc, theo lý thuyết mà nói thì bữa sáng hẳn là ông già chuẩn bị.”
“Anh đừng có nói như thế.” Phí Nghê nghĩ ngợi một chút, lại nói: “Dù sao cũng phải nấu bữa sáng, nấu thêm cho hai người nữa cũng chẳng sao.” Phí Nghê cho rằng cô và Phương Mục Dương ở nhờ nhà cha mẹ chồng, theo lý thì nên gánh vác trách nhiệm chuẩn bị bữa sáng. Hơn nữa nấu cho hai người là nấu, nấu cho bốn người cũng là nấu.
Phòng bếp của nhà họ Phương rất to, nhưng dụng cụ nấu nướng thì lại chẳng nhiều hơn của Phí Nghê và Phương Mục Dương bao nhiêu cả.
Bởi vì đang thất nghiệp nên ông Phương cũng phụ trách luôn cả bữa sáng. Bình thường ông chỉ đặt sữa bò và mua thêm ít điểm tâm, đủ để lót dạ buổi sáng, thi thoảng cần thay đổi thì mới đến cửa tiệm bán đồ ăn sáng gần đó mua ít đồ về.
Bởi vì con trai và con dâu sắp đến ở, ông đã cố ý đặt thêm một cân sữa bò. Buổi sáng ông Phương đi thị sát phòng bếp, lại trông thấy Phương Mục Dương đang đứng nấu mì ở đó.
Hai cha con chạm mặt nhau dưới bếp, ông Phương thấy con trai dậy sớm nấu ăn, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Vì mong muốn chăm sóc con trai con dâu, ông Phương đưa ra đề nghị thuê người giúp việc.
“Nếu cha chỉ định thuê giúp việc để làm bữa sáng thì có thể đưa khoản tiền ấy cho con, ngày nào con cũng chuẩn bị bữa sáng cho cha, đảm bảo cha sẽ hài lòng.”