Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng

Chương 86: Ai trèo cao ai



Phí Nghê đọc sách trong phòng ngủ, còn Phương Mục Dương đã đến nhà họ Lăng nói chuyện công việc.

Cô mở ngăn kéo, xem thư độc giả gửi cho Phương Mục Dương. Những bức thư như vậy chất kín trong ngăn kéo bàn của họ. Phí Nghê chọn một bức thư để đọc, trong thư, sự yêu mến dành cho tranh liên hoàn của Phương Mục Dương được bày tỏ bằng những nét chữ mảnh mai thanh tú.

Chẳng bao lâu nữa, Phương Mục Dương sẽ có được một công việc càng phù hợp với anh hơn, anh sẽ càng ngày càng tốt. Còn cô thì vẫn quẩn quanh với may mũ thôi. Chủ nhật tuần trước, một vị hàng xóm cũ đến thăm nhà mới của cha mẹ cô, từng câu từng chữ đều nhận định Phí Nghê thật sự may mắn, cũng bởi vì hai chiếc xe Warszawa kia. Cô biết lời khen của người nọ mang ý tốt, nhưng trọng điểm vẫn là Phí Nghê trèo cao nhà họ Phương.

Trong phòng khách nhà họ Lăng chỉ còn lại Phương Mục Dương và Lăng Y, bởi vì Lăng Y muốn nói chuyện riêng với Phương Mục Dương.

Ly cà phê Lăng Y pha riêng cho Phương Mục Dương vẫn còn chưa được đụng đến. Ngay cả chiếc ly kia cũng mới coóng, trước đó chưa từng có ai sử dụng.

Từ lúc Phương Mục Dương vào nhà, Lăng Y vẫn luôn bận rộn liên hồi như vậy, ngay cả mẹ của Lăng Y cũng cảm thấy con gái quá mức nhiệt tình. Lần trước bà đưa một cậu trai cùng lứa đến gặp Lăng Y, con bé chưa nói được mấy câu đã tiễn khách.

Sự nhiệt tình này vẫn luôn kéo dài đến khi Phương Mục Dương từ chối đi làm việc bên họa báo. Trước hết là anh biểu đạt sự biếtơn, sau đó mới nói anh vẫn thích công việc hiện tại hơn.

“Tôi cũng không biết tại sao trước kia mình lại yếu đuối như vậy nữa, nếu đổi thành tôi hiện tại, tôi nhất định sẽ đến bệnh viện chăm sóc cậu…”

Phương Mục Dương thực sự không tưởng tượng nổi Lăng Y mà đi chăm sóc mình thì sẽ là cảnh tượng như thế nào, nếu như cô nàng đi thật, đó chắc chắn sẽ là cả một áp lực với anh.

“Tôi chưa từng trách cậu.” Anh vẫn luôn biết Lăng Y là người yếu đuối, nếu không phải Lăng Y yếu đuối như thế, anh cũng chưa chắc sẽ nhường suất vào đại học cho cô ta. Tuy nhiên anh vẫn chu đáo viện cho đối phương một cái cớ: “Hoàn cảnh của cậu lúc ấy không tốt, mà chắc cậu cũng cho rằng tôi ở bệnh viện đã được chăm lo tốt rồi. Hơn nữa, Phí Nghê quả thực đã chăm lo rất tốt cho tôi.”

Đôi môi Lăng Y hết đóng lại mở, cuối cùng chỉ bật ra được một tiếng “ừm”. Anh đã chịu cho thể diện, mình không thể không nhận được.

Phương Mục Dương cười: “Nhưng cũng may là cậu không đi chăm sóc tôi đấy, nếu không Phí Nghê sẽ hiểu lầm hai chúng ta mất. Cô ấy mà hiểu lầm thì lại không chăm sóc tôi nữa, sao tôi có thời gian để phát triển tình cảm với cô ấy được chứ? Thật ra hai chúng ta cũng coi như có số mệnh riêng thôi, nếu như tôi vào đại học thì rất có thể sẽ bỏ lỡ Phí Nghê mất. Chắc là cậu chưa biết nhỉ, từ trước khi cắm đội tôi đã thích cô ấy rồi.”

“Cậu thích cô ấy từ trước khi cắm đội?”

Phương Mục Dương vốn không muốn tiết lộ nhiều về con đường tình cảm của mình cho người khác nghe, nhưng anh vẫn cảm thấy Lăng Y cần biết một chút.

“Tôi và Phí Nghê học chung một trường tiểu học. Từ hồi ấy tôi đã cảm thấy cô ấy rất thú vị, nhưng Phí Nghê thì lại không thèm để ý đến tôi. Tôi  mời cô ấy ăn điểm tâm, cô ấy không ăn. Tôi tặng quà, cô ấy cũng nhất định không nhận.” Anh tặng một cái túi đầy ruồi cho Phí Nghê, không ngờ cô lại òa khóc, còn sợ hãi tới mức ném cả túi ruồi xuống đất. 

Lăng Y nhớ tới một Phương Mục Dương vẫn luôn hờ hững với mình khi còn bé, không ngờ lại có người không thèm để ý đến anh.

“Con người của Phí Nghê không thích thêu hoa trên gấm, vẫn là thích đưa than ngày tuyết hơn, phải đến tận lúc tôi gặp khó khăn mới chịu để tâm tới tôi một tí. Cha cho tôi vào trường học nội trú, tôi bị đói, Phí Nghê liền chủ động đưa tiền tiêu vặt của mình cho tôi mua thức ăn. Sau đó tôi ngồi xe lửa đi khắp nơi, cô ấy lại tự mình giúp tôi bảo quản sách ảnh. Cậu cũng biết đấy, người bình thường đều tránh xa loại người có xuất thân như tôi. Khi ấy tôi cứ ngỡ Phí Nghê có ý với mình, trước khi xuống nông thôn cắm đội còn hỏi cô ấy muốn đến chỗ nào, tôi muốn đi cắm đội chung một chỗ với cô ấy, nhân cơ hội phát triển tình cảm một chút, thuận tiện giúp cô ấy rèn thể lực, nhưng cô ấy lại bảo mình muốn học lên cấp ba. Thế là tôi lại hỏi học xong cấp ba cô ấy muốn đi cắm đội ở đâu, kết quả cô ấy lại bảo, có lẽ cô ấy muốn vào xưởng làm. Tôi nghĩ nếu đã không phải người chung một đường, thì cũng thôi đừng trèo cao người ta…”

Những chuyện Phương Mục Dương nói cơ bản đều là sự thật, song chỉ là một phần của sự thật mà thôi. Phí Nghê nói mình không đi cắm đội, Phương Mục Dương quả thực thấy rất hụt hẫng, bởi vì sau này sẽ không gặp Phí Nghê nữa. Nhưng sự hụt hẫng ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì nếu Phí Nghê đi cắm đội cùng anh, anh sẽ không thể chuyển tới chỗ cắm đội tiếp theo được. Hoàn cảnh nơi ấy tương đối gian khổ với các cô gái, nhưng lại là thiên đường của Phương Mục Dương, anh có thể thỏa sức vẽ vời trời mây, núi non rừng rú bạt ngàn, và quan trọng nhất là, chẳng bao giờ bị thiếu cái ăn cả.

Ăn cho no bụng chính là điều quan trọng nhất với Phương Mục Dương lúc bấy giờ. Nếu như bụng đói thì tranh không thể vẽ được, một ngày hai ngày không sao, chứ để dài ngày thì sẽ là cả vấn đề. Hồi ấy anh hay ngồi vẽ trong một căn nhà đất nhỏ, cái đ ĩa cơm duy nhất bị chưng dụng để đựng màu vẽ, có hôm đói quá, suýt chút nữa đã ăn luôn màu cho qua bữa.

Lăng Y không ngừng dùng thìa để khuấy cà phê, mãi một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: “Hồi đó Phí Nghê có biết cậu thích cô ấy không?”

“Tất nhiên là không biết rồi, nếu biết thì cô ấy chắc chắn sẽ coi tôi là phường háo sắc…” Anh vẫn nhớ rõ một lần tan học, anh bắt gặp một tên bất hảo tò tò đi theo Phí Nghê, nói muốn kết bạn với cô. Song anh còn chưa ra tay, cô đã chủ động tìm được một bà cụ đeo băng tay đỏ để phản ánh tình hình.

Lăng Y thầm nghĩ, Phí Nghê đúng là không biết, người ta còn tưởng nhầm rằng cô mới là bạn gái của Phương Mục Dương. Phí Nghê cố ý đợi cô ở trường mấy tiếng đồng hồ, chính là để nói cho cô biết Phương Mục Dương đã tỉnh lại, bảo cô đến bệnh viện ôn chuyện tình cảm với Phương Mục Dương, để Phương Mục Dương có thể mau chóng tìm về ký ức.

Mà Phí Nghê cũng không phải là người duy nhất hiểu lầm.

Lăng Y không phải bị phân đến cùng một điểm thanh niên trí thức với Phương Mục Dương một cách bị động, mà là cô tự chủ động xin đi. Cô từng hỏi Phương Mục Dương xem mình nên đến chỗ nào, Phương Mục Dương nói ngoài ngoại ô ra thì những chỗ khác tốt nhất đừng đến, cậu là con gái, lại còn là con một, xuất thân không tốt lắm thật, nhưng chỉ cần kiên trì thì vẫn có thể được phân tới ngoại ô. Anh đã giải thích những vùng quê nghèo xa xôi hẻo lánh đời sống khó khăn cỡ nào, song Lăng Y lại không tin. Vì có thể được ở bên cạnh Phương Mục Dương, cô đã cố ý yêu cầu được đến cùng một địa điểm với anh. Lăng Y không biết các “nông thôn” khác nhau thế nào, cô đơn thuần nghĩ nông thôn để đi cắm đội cũng không khác gì nông thôn ngoài rìa thành phố, nhưng đi rồi mới thấy rất khác. Thanh niên trí thức đi cắm đội vùng ngoại ô, đội sản xuất còn giúp họ dựng hai gian nhà ngói, mà ở chỗ cô cắm đội, thanh niên trí thức buộc phải tự mình xây nhà, chưa kể môi trường sống cũng khắc nghiệt hơn hẳn. Tuy nhiên, Lăng Y vẫn coi đó là sự hy sinh cô dành cho Phương Mục Dương.

Song Phương Mục Dương lại chẳng hề cảm động chút nào, mặc dù bình thường anh vẫn làm mấy việc tay chân giúp cô. Điểm thanh niên trí thức đồn là bọn họ yêu nhau, Phương Mục Dương lại luôn chủ động bác bỏ với lý do tin đồn đó cản trở anh phát triển tình cảm với các cô gái khác, thậm chí còn nói ai mà tiếp tục tung tin anh sẽ xử đẹp người đấy. 

Cô tới một nơi gian khổ thế này vì Phương Mục Dương, nhưng hết thảy đều là vô ích. Phương Mục Dương không cảm động, còn cô thì ngày nào cũng phải đối mặt với vô số công việc cực nhọc nặng nề. Tương lai bỗng nhiên trở nên vô định, và rồi trong lúc vô định, cô nảy sinh ý định kết thúc cuộc sống của mình. 

Chính vào lúc ấy, Phương Mục Dương đã nhường cho cô chỉ tiêu học đại học, mang đến cho cô chút hy vọng vào tương lai. Đồng thời cũng khiến cho cô cảm thấy, Phương Mục Dương vẫn còn có tình cảm với mình.

Nếu như không có tình cảm, sao có thể nhường cả cơ hội đại học của bản thân được chứ?

“Cậu nhường suất vào đại học cho tôi, cũng chỉ là vì tôi…” Lăng Y đổi tự sát thành gặp khó khăn.

“Lúc trước tôi ăn nhiều cơm ở nhà cậu như thế, cậu gặp khó khăn, tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn.” Cũng không chỉ là bởi mấy bữa cơm, Lăng Y vì anh mà mới đến nơi ấy cắm đội, tuy rằng anh không tán thành, chỉ thấy áp lực chứ chẳng hề vui vẻ gì cho cam, nhưng dù sao thì cũng không thể nào trơ mắt nhìn cô ta gặp chuyện được.

Lăng Y tiếp tục khuấy cà phê, Phương Mục Dương lại nói: “Cậu không cần cảm thấy mắc nợ tôi đâu, cuộc sống của tôi hiện tại còn tốt hơn học đại học nhiều.”

Nói xong, anh cũng đứng dậy, cất lời chào tạm biệt.

Lăng Y đưa Phương Mục Dương ra cửa. Khi anh quay người định đi, cô lại nhịn không được mà nói: “Cậu không đi làm họa báo là vì sợ Phí Nghê hiểu lầm à? Nếu như Phí Nghê hiểu lầm, tôi có thể giải thích với cô ấy.”

“Không liên quan gì đâu, là tự bản thân tôi không muốn làm thôi. Tôi đi làm vì kiếm tiền, chỉ cần có thể ra tiền thì làm việc ở đâu với tôi cũng như nhau cả. Tôi chưa bao giờ cho rằng công việc phục vụ hèn kém hơn công việc khác. Nhưng dù sao cậu đã giúp tôi tìm công việc mới, tôi cũng rất cám ơn.”

Anh chỉ muốn được vẽ tranh theo ý thích, ngoài chuyện ấy ra, những việc làm khác đều là vì kiếm tiền để sống một cuộc sống tốt hơn. Ngay cả việc vẽ tranh liên hoàn theo chủ đề lúc trước, cũng hơn nửa vì nhuận bút.”

Nếu đổi thành người khác nói như thế, Lăng Y sẽ cho rằng người ta không ăn được nho nên chê nho chua, nhưng những lời này phát ra từ miệng của Phương Mục Dương, cô lại tin rằng đây là sự thật.

“Nhưng hai công việc này ở trong mắt người ngoài…”

“Người ngoài nghĩ sao tôi không quản được, chỉ cần Phí Nghê có thể hiểu là được rồi.”

Lăng Y nhìn bóng dáng của Phương Mục Dương biến mất ở cuối hành lang, nước mắt lã chã rơi hai bên má.

Phương Mục Dương vẫn luôn giữ thể diện cho cô. Anh quả thật không thích cô, từ trước đến nay chưa bao giờ thích cô cả.

Cô quay người vào nhà, trông thấy cha mẹ ngồi ngoài phòng khách.

Cô biết cha mẹ đã nghe được cuộc hội thoại giữa cô và Phương Mục Dương.

Lúc Phương Mục Dương về đến nhà, cha anh đang ngồi ở phòng khách rà lại mạng lưới quan hệ của mình trong đầu, muốn lo liệu một công việc cho nghịch tử.

“Chuyện họa báo từ chối rồi à?”

“Từ chối rồi.”

“Anh đừng có vội, tôi sẽ sắp xếp cho anh một công việc khác tương đương.” Cùng lắm thì hy sinh cái bản mặt già nua này vậy.

“Con thấy công việc hiện tại của mình rất tốt, thi thoảng còn có thể nhờ đầu bếp xào giúp hai ba món ăn, mấy món ăn đó cha cũng thấy ngon đúng không?”

Ông Phương đúng thật là cảm thấy ngon, có ăn từ ngày này qua ngày nọ cũng không chán, hôm trước ông còn đưa nghịch tử một ít tiền, dặn nó mua về nhà hai món ăn. Thế nhưng ông không thể vì cái miệng của bản thân mà hy sinh tiền đồ của con trai được.

“Bình thường chúng ta vẫn có thể ra ngoài tiệm ăn mà. Tôi cảm thấy làm phục vụ không phải phương án lâu dài.”

“Cha chê công việc của con khiến cho cha mất mặt ạ?”

Ông Phương vội vàng phủ nhận.

“Con biết ngay là cha không nông cạn như thế mà. Con chẳng thấy làm họa báo tốt hơn làm phục vụ tí nào hết, tiền lương còn chưa bằng nữa.” Phương Mục Dương lại thuyết minh lại một lần nữa lý thuyết làm việc kiếm tiền vừa trình bày chỗ Lăng Y.

“Sao anh lại có thể th ô tục như thế hả? Đi làm chẳng nhẽ chỉ vì kiếm tiền thôi sao?” Ông Phương không thể đồng ý với ý kiến này của nghịch tử.

“Dung tục?” Phương Mục Dương cười. “Cha cảm thấy việc kiếm tiền dung tục, hay là tiền bạc dung tục?”

Ông Phương nhất thời không trả lời nổi.

“Nếu cha thấy việc kiếm tiền dung tục, sao lúc đi làm cha không từ chối nhận lương đi? Nếu là vế sau, con không chê dung tục đâu, cha có thể đưa hết tiền mình kiếm được cho con, con chẳng chê chút nào cả.”