Tình Yêu Của Lục Thiếu

Chương 99: Lạnh nhạt



Ngồi canh thằng bé một hồi thì nó cũng chịu ngủ

Lạc Hân thì ngồi nắm lấy tay thằng bé hôn vào tay nó, cảm giác của cô vẫn còn lo lắng

Lục Thiên Quân từ ngoài cửa bước vào mang cho cô một ít thức ăn

"Em ăn đi chắc cũng đói rồi, bác sĩ cũng nói thằng bé không sao em đừng lo" Anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện cô

"Cảm ơn anh nhưng tôi không đói, chuyện hôm nay cũng rất cảm ơn anh tiền viện phí tôi sẽ chuyển khoản cho anh số tài khoản là số cũ đúng không?" Cô lạnh nhạt nói

"Em có cần phải lạnh lùng với anh vậy không? Nó là con của anh thì anh cũng phải có trách nhiệm với nó tiền bạc gì ở đây!" Anh mạnh miệng

Lúc nộp viện phí anh đã thấy cả tên và cả họ của thằng bé. Nó mang họ Lục chứng tỏ nó là con anh

"Tôi có nói nó là con anh à?"

"Vậy tại sao nó họ Lục mà số tuổi của nó lại trùng với thời gian mà em bỏ đi"

Cả hai đang chất vấn

"Nó không phải là con anh, còn chuyện nó mang họ của ai là chuyện của tôi anh không nghĩ tôi có chồng khác cũng mang họ Lục à, một mình anh mang họ Lục chắc" Co khẳng định cho anh biết

"Em nói dối anh không tin em là người như vậy!"

"Anh tin hay không tôi không quan tâm tôi mong anh tránh xa hai mẹ con tôi ra và đừng hiểu lằm nó là con anh!"

Câu nói như chạm thẳng vào trái tim anh từng nhát từng nhát thật sâu

Không hiểu sao Lạc Hân nói gì anh cũng tin như đúc còn không thèm kiểm chứng lại

"Anh mau đi đi hai mẹ con tôi tự lo được. Và tôi mong sau này không gặp lại anh dù chỉ một lần"

"Em ghét anh tới vậy sao Lạc Hân" Anh nói chuyện kiểu bất lực trước thái độ của cô

Anh có nỗi khổ riêng mà sao cô không hiểu cho anh

Cô im lặng hướng mắt nhìn U U chứ không nhìn anh



Bây giờ có nói gì nữa thì cũng vô ích. Lạc Hân đã chán ghét anh chán ghét tới tận xương tủy

Anh đứng dậy định bỏ đi thì U U nói

"Chú đẹp trai chú đi đâu thế ở lại với U U đi" Nó hồn nhiên khiến người khác đau lòng quá

Anh quay sang nhìn U U, anh thừa biết nó là con anh nhưng anh không muốn Lạc Hân khó xử càng nghĩ mình chẳng có tư cách gì để nhận lại nó

Lạc Hân chăm sóc nó rất tốt, tốt hơn anh đã từng chăm sóc cô

Cuộc sống hai mẹ con cô rất ổn nếu có thêm anh chắc sẽ vướng bận nhiều thứ

"U U ngoan ngủ đi con chú còn phải về nữa"

"Chú phải về rồi, U U ngoan nhá mai chú lại đến" Thất sự anh không muốn về nhưng phải nói lời như vậy

Thằng bé nhìn anh bằng đôi mắt long lanh dường như nó cảm mến, yêu quý anh lắm nhưng nó cũng chỉ đành chấp nhận để mẹ nó không khó xữ

Cuộc trò chuyện giữa hai người lúc nảy đã để U U nghe

"Vâng ạ tạm biệt chú"

Sao đó anh quay lưng bỏ đi. Để Lạc Hân ở lại với nổi đa nghi. Cô thấy anh dạo này rất lạ nếu là lúc trước anh sẽ làm quá sự việc lên và chẳng nghe lời cô răm rắp như hiện tại

Bây giờ cô nói gì anh cũng tin cô bảo gì anh cũng chịu

"Mẹ ơi sao mẹ buồn thế!" Nó chòm người dậy ngồi ngay ngắn trước mặt mẹ nó

"Mẹ...mẹ đâu có gì đâu con tại mẹ lo cho U U quá. Thôi trễ rồi hai mẹ con mình ngủ nha!"

Sao đó cô ôm thằng bé vào lòng rồi ngủ nhưng có ngủ được đâu khi trong đầu toàn những hình ảnh của anh

U U đã say giấc, cô đứng dậy ra ngoài ban công

Vừa ra ngoài thì Tô Thanh gọi tới. Chắc là hỏi về U U



"U U sao rồi. Xin lỗi cậu hôm nay mình bận quá không biết U U bệnh"

Từ khi U U bệnh tới giờ cô chưa hề gọi cho Tô Thanh biết

"Sao cậu biết U U bệnh" Cô thắc mắc hỏi lại

"Là Lục Thiên Quân, anh ấy vừa mới gọi cho Ngải Giai bảo mình và anh ấy đến chăm sóc hộ cậu đấy"

Cô trầm ngâm suy nghĩ có phần áy náy chậm chừng không trả lời

"Alo Hân Hân cậu nghe mình nói không?" Đầu dây bên kia không ai trả lời Tô Thanh lo lắng hỏi ngược lại

"À mình nghe, thằng bé không sao ngủ rồi cậu không cần tới với lại ngày mai cũng được xuất viện"

"Vậy mai mình đến đón cậu nghỉ ngơi sớm đi"

"Mà khoan..." Lạc Hân muốn hỏi gì đó nhưng không biết có nên hỏi không

"Sao vậy còn chuyện gì à?"

"Mà thôi có gì mai mình hỏi cậu. Tạm biệt nghỉ ngơi sớm đi"

Họ đã tắt máy

Lục Thiên Quân gọi cho họ vì lo cho cô sao? Con người anh bây giờ khó hiểu quá

Thở phào cho qua chuyện, cô quay trở lại bên U U

Còn Lục Thiên Quân sau khi bỏ đi đã xách xe chạy đến quán bar

Dưới anh đèn nhấp nháy Lục Thiên Quân ngồi một góc uống từ ly này đến ly kia

Anh uống rược mà cứ tưởng uống nước lã

Uống đến nổi rược trong người anh nó còn nhiều hơn máu

Chiếc điệm thoại trên bàn liên tục treo lên mà không ai bắt máy