"Vậy anh cũng uống một chút" Lục Bách Ngôn rót rượu vào ly còn lại.
" Chúng ta ăn đi, hôm nay đều là em nấu hết đó" Tô Thiên Tuyết gắp thức ăn để vào chén của Lục Bách Ngôn.
Nguyên một bàn thịnh soạn mà cô nấu chỉ toàn là món Lục Bách Ngôn thích. Lục Bách Ngôn đương nhiên vui vẻ khi được vợ quan tâm, còn nấu ăn cho. Anh chắc chắn Tô Thiên Tuyết đã từ từ mở lòng tha thứ cho anh.
"Có ngon không?" Tô Thiên Tuyết hầu như không ăn quá nhiều, cô chỉ ngồi xem Lục Bách Ngôn ăn.
" Rất ngon, ngon hơn của vú nhiều" Lục Bách Ngôn lần đầu được mở mang tầm mắt về tài nghệ của mình mà cảm thán không thôi.
" Nếu để vú nghe được bà ấy sẽ không nấu cho anh ăn nữa đâu đó" cô lấy khăn giấy lau nước sốt dính trên khóe miệng dùm anh.
Phải nói Lục Bách Ngôn ăn như một đứa trẻ vậy, miệng dính toàn dầu mỡ. Thấy vợ ân cần với mình, anh thấy như vậy cũng xứng đáng. Chỉ có trong lòng anh biết là anh đang vui mừng như mở hội, hạnh phúc biết bao nhiêu.
" Không phải còn có em sao, sau này mỗi ngày em hãy nấu ăn cho anh đi" có vợ nấu ăn ngon như vậy thì anh không còn kén ăn gì nữa.
Tô Thiên Tuyết chỉ cười nhẹ một cái cũng không trả lời lại Lục Bách Ngôn.
" Anh ăn nhiều vào đi, sau này không được kén ăn nữa đấy"
Cô biết anh kén trong chuyện ăn uống, nhưng chỉ mong sau này sẽ không như vậy nữa. Cũng không phải lúc nào cô cũng có thế nhắc anh, huống hồ chi qua hết đêm nay mọi chuyện sẽ trở lại đúng quỹ đạo của nó
Lục Bách Ngôn ngồi đối diện mà không hề nhận ra được sự khác thường nào của Tô Thiên Tuyết. Chắc cũng do hôm nay được vợ nấu ăn cho, còn quan tâm hỏi han nên anh đã vui mừng mà không nhìn kỹ biểu cảm trên gương mặt cô.
Tới lúc mà Lục Bách Ngôn muốn nhìn kỹ thì anh cũng đã say bí tỉ. Được Tô Thiên Tuyết dìu lên lầu về phòng nghĩ ngơi. Còn về bàn ăn thì nhờ người làm dọn dẹp giúp mình.
"T.Thiên Tuyết, anh biết sai rồi. Em tha thứ cho anh đi đừng có bỏ mặt anh có được không?" trong lúc say mà
Lục Bách Ngôn cũng thành khẩn cầu xin cô, thì đủ hiểu anh đã ân hận như thế nào.
Tô Thiên Tuyết đương nhiên không còn trách anh nữa. Đối với cô tất cả mọi chuyện đều có nguyên do của nó, nếu có lỗi thì chắc cô là người có lỗi trước. Cũng chính vì cưới cô mà anh và người mình yêu đã bỏ lỡ nhau. Thì việc cô nhận lại là mất một đứa con chắc cũng là cái kết mà cô phải nhận.
Còn về đứa con xấu số của mình, cô chỉ biết cầu nguyện cho nó sớm ngày siêu thoát, được đầu thai vào một gia đình khác hạnh phúc hơn. Ít ra ở đó ba mẹ của nó sẽ thật lòng yêu nhau, cũng thật lòng mong mỏi đứa bé ấy.
Tô Thiên Tuyết tuyệt nhiên không muốn trách cứ ai, nếu có trách chỉ trách cô quá mù quáng mà đâm đầu vào tình yêu không có hạnh phúc này mà thôi.
"Lục Bách Ngôn, em tha thứ cho anh."
Tô Thiên Tuyết nói xong liền cúi người hôn lên bờ môi của Lục Bách Ngôn. Nơi đó vẫn còn chút hương vị của mùi rượu lúc nãy anh uống, có đắng cũng có ngọt giống như cuộc hôn nhân của hai người.
Nào ngờ trong lúc không phòng bị Tô Thiên Tuyết bị Lục Bách Ngôn kéo xuống nằm ở trên giường, anh nhanh chóng đè lên người cô chiếm thế thượng phong.
" Là em nói tha thứ cho anh, không được nuốt lời." Lục Bách Ngôn tuy say nhưng vẫn ý thức được đây là hiện thực.
" Không nuốt lời, anh say rồi đi ngủ thôi nào " Tô Thiên Tuyết định ngồi dậy thì lại bị Lục Bách Ngôn đè xuống lần
ทนีล.
Lần này là anh hôn cô, hôn đến mức mà cô không còn chút dưỡng khí nào anh mới tách môi của hai người ra.
Những tưởng chỉ đến đây là xong, nào ngờ Lục Bách Ngôn từ từ thăm dò, bắt đầu trượt dài xuống phía dưới hôn hít những chỗ khác.
Tô Thiên Tuyết bị anh làm cho khó chịu, cả cơ thể bắt đầu ngứa ngoáy. Lúc Lục Bách Ngôn giựt phăng chiếc áo cô đang mặc rồi quăng xuống sàn, Tô Thiên Tuyết mới bừng tỉnh lại. Cô vội đẩy anh ra, không cho anh tiếp tục nhưng sức lực chắng còn lại bao nhiêu.
" Vợ à, anh muốn... "
"Có được không em?" gương mặt thành khẩn của Lục Bách Ngôn làm Tô Thiên Tuyết giật mình.
Ngày hôm nay cô không nghĩ sẽ cùng anh làm chuyện đó. Nhưng đã đến mức này rồi, có cản cô cũng không cản nối. Thôi thì một lần cuối vậy, cô muốn buông thả bản thân mình một lần cuối cùng. Sau này chắc chắn sẽ không có hối tiếc gì nữa.
"Được" Tô Thiên Tuyết vừa trả lời là Lục Bách Ngôn đã nhào tới như hổ đói.
Khoảng thời gian qua Lục Bách Ngôn đã nhịn rất lâu. Bây giờ được hành sự đương nhiên anh phải nhanh chóp lấy cơ hội. Anh đưa tay xoa bóp rồi nhào nhặn một bên vòng 1 của cô, bên kia thì bắt đầu mút như một đứa trẻ mút kẹo trông vô cùng ngọt ngào.
Thân hình vợ anh quả thật rất mê người, ngay từ lần đầu nhìn thấy anh đã không thể nào kìm chế nỗi. Ấy vậy mà đến bây giờ anh mới nhận ra, đúng thật là ngu ngốc.
" V...Vợ, em đẹp quá đi mất" vừa nói xong anh cũng hôn cô một cái tán thưởng.
Tô Thiên Tuyết bị anh làm cho mù mờ, còn nghe được những lời mờ ám của anh làm cho cô đỏ mặt hết cả lên.
Anh cứ vui vẻ mà dạo quanh trên người cô làm cô khó chịu vô cùng bất giác rên lên từng tiếng, rất yêu kiều.
"Um...B...Bách...N..Ngôn...ưm... chỗ đó.... "
Sau một màn rượt đuổi rong chơi khắp cơ thể Tô Thiên Tuyết, Lục Bách Ngôn nhanh chóng đem cậu em của mình ra tiếp tục bắt cô ở phía bên dưới.
"Vợ à, em được làm từ nước có phải không!"
Nhìn phía bên dưới cô mà trong lòng anh rạo rực không thôi. Lục Bách Ngôn nhanh chóng đưa cậu em của mình vào, chẩm chậm thâm nhập bên dưới của cô.
"Um... đừng....em... đau quá... áaa " không phải lần đầu nhưng cảm giác như bên dưới của cô sắp rách ra mất rồi.
"Ngoan, thả lỏng ra rất nhanh sẽ không đau nữa vợ à" Lục Bách Ngôn nhìn vợ mình đau đớn bấu lấy lưng anh làm anh xót ruột muốn chết.
Bên dưới của cô còn đang kẹp chặt lấy cậu em của anh. Đúng là muốn giết chết anh mà.
" Tiểu yêu tinh... ưm..."
Một lúc sau cảm nhận được Tô Thiên Tuyết cũng quen dần với kích thước ấy, Lục Bách Ngôn bắt động di chuyển nhẹ nhàng bên trong, sau đó lại ngày càng tăng tốc làm Tô Thiên Tuyết ban đầu là đau đớn, nhưng sau lại là khoái cảm mà rên rỉ không ngừng.
Còn Lục Bách Ngôn bị những tiếng rên yêu kiều của cô làm cho mất kiểm soát, dồn hét sức ra vào ở bên dưới.
Nếu cô muốn anh sẽ trả cho cô lại một đứa con, chỉ cần cô mãi mãi ở bên cạnh anh thì bất cứ thứ gì cô muốn anh cũng đều sẽ đáp ứng hết thẩy.
Không biết trải qua bao lâu, nhưng lần cuối cùng Lục Bách Ngôn xuất vào bên trong cô đã là tờ mờ sáng. Ngay cả
Lục Bách Ngôn cũng đã tỉnh rượu hết 6 phần, anh còn đích thân bế cô vào nhà tắm để rửa sạch lại mọi thứ. Sau đó lại ăm cô ra giường, anh trực tiếp kéo cả cơ thể cô nằm gọn vào trong lòng mình. Trước khi nhắm mắt ngủ còn thủ thỉ vài câu.
"Ngủ ngon, anh yêu em Thiên Tuyết" nhìn người con gái đang nhắm nghiền mắt nằm trong lòng mình, Lục Bách Ngôn nhanh chóng mãn nguyện rồi chìm vào giấc ngủ.
Tô Thiên Tuyết xác định Lục Bách Ngôn đã ngủ say, cô mới gỡ cánh tay đang ôm ngang hông mình ra rồi bật dậy khỏi giường. Cô đi đến tủ đồ, lấy chiếc váy mình đã chuẩn bị sẵn mặc vào còn khoác thêm cái áo khoác mỏng bên ngoài.
Những lời lúc nãy của Lục Bách Ngôn đương nhiên đều lọt hết vào tai Tô Thiên Tuyết, nhưng cô lại không dám tin điều đó là sự thật. Sau khi trải qua những nổi đau, mất mát kia trái tim cô đã không còn chịu nổi thêm những nổi đau khác nữa rồi. Huống hồ những lời Lục Bách Ngôn nói cô quả thật không biết đâu là sự thật đâu là giả dối. Cô cũng đã từng lĩnh ngộ khả năng diễn xuất của anh, nó đã đạt đến mức độ thượng thừa mà con mắt bình thường sẽ không thể nhìn thấy được.
Chuẩn bị mọi thứ xong, Tô Thiên Tuyết kéo chiếc vali đã đợi sẵn trong góc kế bên tủ quần áo cầm chắc trong tay mình. Ngày hôm nay, khi cô bước ra khỏi cánh cửa này thì Tô Thiên Tuyết và Lục Bách Ngôn sẽ không còn liên
quan gi den nhau nนa.
"Tạm biệt Lục Bách Ngôn, chúc anh hạnh phúc bên người mình yêu." Tô Thiên Tuyết lặng lẽ rơi nước mắt.
Đã đến lúc mọi thứ nên trở về quỹ đạo vốn có của nó rồi!