“ T...Thiên Tuyết ” Lục Bách Ngôn tiến lại chỗ cô, giọng nói anh run rẩy.
Choang. Tô Thiên Tuyết làm rơi luôn cái dĩa trong tay mình. Mọi người trong buổi tiệc cũng bị thu hút bởi tiếng động có phần hơi lớn kia. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ba người đang đứng cạnh nhau.
Tô Thiên Tuyết quay người lại, trực tiếp xác nhận người vừa gọi tên mình chính là Lục Bách Ngôn. Cô bất ngờ, khi gặp lại anh ở đây. Đúng là trái đất thật nhỏ bé, trốn suốt 8 tháng qua vậy mà bây giờ lại vô tình gặp nhau ở buổi tiệc của đối tác.
“ Đ...Đúng là em rồi, thật sự là em ” Lục Bách Ngôn nắm lấy hai bã vai Tô Thiên Tuyết, xúc động, mừng rỡ.
8 tháng tìm kiếm ròng rã không có kết quả. Ấy thế mà cô lại ở ngay thành phố X bên cạnh.
“ Cậu làm gì vậy, buông em ấy ra ” Hồng Quân đẩy Lục Bách Ngôn ra rồi chắn ngang trước mặt Tô Thiên Tuyết che chở cho em họ mình.
" Anh tránh ra, cô ấy là vợ tôi ” Lục Bách Ngôn tức giận, trợn mắt nhìn thẳng về phía Hồng Quân, mắt đối mắt.
“ Không phải Lục tổng đây có người mình yêu rồi sao, thiết nghĩ bây giờ cậu nên ở bên cô ta rồi chứ nhỉ!”
“ Tôi khuyên anh tốt nhất đừng xen vào chuyện người khác ” Hồng Quân là cái thá gì chứ mà lại dám xen vào chuyện của anh.
“ Đủ rồi ” Tô Thiên Tuyết nghe hai người đấu đá mà khó chịu.
“ Chúng ta về đi anh, em thấy hơi mệt rồi ” Tô Thiên Tuyết nói nhỏ với anh mình nhưng Lục Bách Ngôn bên cạnh cũng nghe thấy.
‘Được, chúng ta về thôi ” anh cũng không muốn em họ mình đối diện với người chồng cũ vô tâm kia.
Lục Bách Ngôn thấy Tô Thiên Tuyết được Hồng Quân nắm tay dìu đi liền điên tiết nắm tay giữ cô lại.
" Thiên Tuyết chúng ta nói chuyện có được không? ” anh chỉ mới tìm được cô còn chưa nói được lời nào.
“ B...Buông ra” đối diện với người đàn ông này Tô Thiên Tuyết vẫn còn có chút đau lòng."
'Chúng ta đã không còn gì nữa rồi, phiền Lục tổng để tôi rời đi
Lục Bách Ngôn bị câu nói của cô làm cho thất thần, Tô Thiên Tuyết liền nhân cơ hội rút tay mình về rồi cùng anh họ đi mất.
Đến lúc Lục Bách Ngôn hoàn hồn lại thì cả hai đã ngồi lên xe rồi chạy đi. Anh cũng nhanh chóng kêu Vũ Thiên chuẩn bị xe rồi chạy theo sau.
Ít nhất anh phải biết cô ở đâu, người đàn ông kia rốt cuộc là ai. Anh ta có phải chồng mới của cô hay không? Thật sự anh rất muốn biết, nhưng cho dù thế
nào bằng mọi giá anh cũng sẽ giành cô về cho bằng được.
Thiếu cô anh giống như mất đi nửa cuộc đời, khốn đốn vô cùng.
Xe của Lục Bách Ngôn chạy theo một khoản đường khá dài, sau đó lại dừng trước cổng của khu chung cư cao cấp nằm gần ngoại ô. Anh không bước ra khỏi xe mà chỉ ngồi ở trong quan sát.
Lúc cả hai bước xuống Hồng Quân liền nhanh chóng đỡ lấy Tô Thiên Tuyết đi vào chung cư. Bụng cô đã lộ to đến thế này chắc là việc đi lại cũng gặp khó khăn.
Nhìn Tô Thiên Tuyết hiện tại Lục Bách Ngôn lại nhớ tới đứa con đã mất của hai người. Nếu như lần đó không phải tại anh thì có lẽ bây giờ đứa nhỏ cũng đã chào đời, rồi đầy tháng không chừng.
Lục Bách Ngôn vô cùng hận mình, chỉ vì chút nông nổi tin lời người ngoài mà hại chính vợ con mình.
“ Đi thôi ” Lục Bách Ngôn không đậu lại quá lâu, đợi hai người lên chung cư khuất người anh liền kêu Vũ Thiên rời đi.
Bây giờ đã biết nơi cô ở, lúc về sẽ có cái mà điều tra cặn kẽ.
“ Em ổn chứ? ” Hồng Quân dìu Tô Thiên Tuyết vào trong nhà ngồi, sau đó rót ly nước đưa cho em mình.
“ Em không sao, anh đừng lo ” Tô Thiên Tuyết lắc đầu
“ Nếu anh biết có Lục Bách Ngôn ở đó chắc chắn sẽ không để em đến. Không ngờ ông Quách cũng có quen biết với anh ta.” chủ yếu là anh không muốn em gái mình bị buồn khi gặp lại Lục Bách Ngôn.
Người đã gây ra biết bao nhiêu đau khổ cho cô. Làm cô phải bỏ đi đến một thành phố khác sinh sống. Thì đủ hiểu Tô Thiên Tuyết đã buồn bã và đau khổ như thế nào.
“ Quách tổng cũng từng có hợp tác với bên Lục thị. Chỉ tại anh không biết thôi. ' trước khi đến đó Tô Thiên Tuyết cũng đã có sự chuẩn bị sẽ đụng mặt anh.
“ Em cũng biết? ” Hồng Quân bất ngờ thốt lên.
“ Thôi cũng đến giờ đi rước bé Mít rồi đó, anh đi đi không lại để con bé đợi ” Tô Thiên Tuyết vội kiếm cớ để anh họ rời đi, cô muốn ở một mình yên tĩnh một lát.
“ Ừm, em nghỉ ngơi đi có gì thì điện cho anh có biết chưa? ” trước khi đi Hồng Quân cũng căn dặn rất cặn kẽ.
“ Em biết rồi, em cũng có phải con nít đâu chứ ” hình như ai cũng nghĩ cô còn nhỏ hay sao ấy, lúc nào cũng căn dặn đủ thứ trên đời hết.
Cô cũng sắp làm mẹ rồi mà, cô cũng biết tự chăm sóc cho bản thân và đứa nhỏ trong bụng chứ.
Hồng Quân rời đi, Tô Thiên Tuyết cũng không gồng được nữa. Cô buông ly nước trong tay xuống, nước mắt cũng tự động rơi. Chẳng ai biết trong lòng cô âm ỉ đau như thế nào khi gặp lại Lục Bách Ngôn. Có khó chịu, có mất mát, có tủi thân, cũng có bất ngờ khi anh giữ cô lại.
Nhưng như vậy thì sao chứ, cô và anh vẫn là không thể mà thôi. Dù sao hai người cũng đã ly hôn từ 8 tháng trước . Có chăng đó chỉ là sự áy náy của anh khi mà cô bỏ đi lại không một lời từ biệt.