“ Anh đưa em về ” Lục Bách Ngôn một bên thì xách đồ, một tay thì nắm tay Tô Thiên Tuyết đưa cô ngồi lên xe.
“ K...Không cần, tôi tự về được ” Tô Thiên Tuyết vốn dĩ không muốn đi cùng anh.
“ Em cứ ngồi yên trong xe, đừng để ảnh hưởng đến....” Lục Bách Ngôn không muốn chính miệng nhắc đến đứa bé trong bụng cô, anh chỉ dùng ánh mắt để ám chỉ.
Vì nghĩ đến hai đứa con của mình nên Tô Thiên Tuyết không kháng cự nữa. Ít ra cô cũng đỡ được tiền taxi về nhà.
“ Tới đây được rồi, tôi sẽ tự đem đồ lên. Anh về đi ” Lục Bách Ngôn đã đưa cô về chung cư, còn đặc biệt lái xe vào tận sâu bên trong.
“ Em đuổi ân nhân của mình đi à. Ít ra cũng phải mời anh lên nhà uống nước chứ. ” Lục Bách Ngôn đương nhiên chóp lấy cơ hội ngàn năm có một này để được ở gần cô hơn.
‘Không tiện lắm ” sao trước đây Tô Thiên Tuyết chưa từng nhìn thấy bộ mặt dày của người đàn ông này bao giờ.
“ Có gì mà không tiện chứ, đi thôi nào
"
Lục Bách Ngôn tùy tiện xách đồ giúp cô một lần nữa, còn nắm tay cô dẫn đi như thể đây là nhà của mình. Ngay cả cô ở tầng mấy, nhà bao nhiêu anh cũng không thèm hỏi.Tô Thiên Tuyết đương nhiên nghi ngờ, liền hỏi thẳng.
“Sao anh biết tầng với số nhà của tôi. Anh điều tra tôi sao? ” cô biết anh rất tài, chỉ cần là chuyện anh muốn biết thì không tài nào giấu được.
“ Sao em không nghĩ là tâm ý của hai chúng ta tương thông nên anh mới biết ” (1)
Lục Bách Ngôn vứt bỏ luôn cái thường gọi là liêm sỉ, trực tiếp quăng cho ch* ăn mất tiêu. Với anh hiện tại, rước được vợ về mới về là quan trọng.
“ Nói xằng bậy ”
Hai người đã ly hôn rồi, vậy mà Lục Bách Ngôn còn nói ra những lời mờ ám như vậy. Lại càng khiến Tô Thiên Tuyết khó chịu trong lòng.
“ Uống đi, sao khi uống xong mời anh về cho ”
Sau khi đưa Lục Bách Ngôn vào nhà ngồi, tiện thể rót cho anh ly nước uống. Lục Bách Ngôn còn chưa kịp uống đã bị vế sau của Tô Thiên Tuyết đè bịp.Là bây giờ chắc chắn anh không nên uống, nếu cô mà thấy anh uống xong rồi vẫn ngồi ù lý trong nhà. Chắc chắn là sẽ lấy chổi quét anh ra ngoài.
“ Em đi đâu vậy?”
Đưa nước cho anh xong, cô cũng không có ý định ngồi xuống tiếp khách hay tâm sự. Cô còn rất nhiều chuyện phải làm, ai rảnh đâu lại ngồi tiếp chuyện với chồng cũ bao giờ.
“ Tôi đi dọn dẹp nhà ” Tô Thiên Tuyết cảm thấy hình như Lục Bách Ngôn rất thích nắm tay.
Hai người chỉ mới gặp nhau ở ngoài đường có gần 1 tiếng đồng hồ mà anh đã nắm tay cô không biết bao nhiêu lần.
“ Anh phụ em nha ” anh buông ly nước trong tay xuống, đứng dậy đi theo cô.
Đột nhiên Tô Thiên Tuyết xoay người lại, thế là hai người đụng trúng nhau. Cũng may là Lục Bách Ngôn phản xạ nhanh liền ôm chặt cô vào người mình, tránh để cô bị ngã ngược ra sau.
Tranh thủ ôm một xíu, do là cô đang có thai bụng cũng đã to nên anh không ôm cô sát vào người mình được. Chỉ cảm thấy dường như cô đã có da thịt hơn trước, sau đó ở phần bụng cô lại đột nhiên cử động. Giống như có gì đó đang đạp anh.
‘Bụng em, hình như nó mới đạp anh ” Lục Bách Ngôn cảm thấy mình bị ức hiếp, không ngờ đứa con của cô và người đàn ông kia lại dám ức hiếp anh trước mặt vợ anh.
“ Vậy anh còn không chịu buông tôi ra ” Tô Thiên Tuyết thấy anh mếu máo méc mình thì cô cũng muốn cười ngất ra, nhưng lại cố gắng kìm xuống không muốn cho anh thấy. Cô cười trong lòng cũng được rồi.
“ Anh đi theo sau tôi làm gì vậy? Uống nước rồi thì anh về đi ” Tô Thiên Tuyết khó hiểu người đàn ông này, phải nói là những việc anh làm luôn để lại cho cô dấu chấm hỏi.
Anh phụ em có được không? ” Anh chỉ mới vào đây ngồi có 10 phút mà cô đã đuổi anh đi tới hai lần. Nếu anh còn không mặt dày mài dạn ở lại thì làm sao cua lại được vợ.
“ Anh biết làm!
Tô Thiên Tuyết khó tin nhìn Lục Bách Ngôn. Anh là thiếu gia nhà họ Lục đó, từ nhỏ đến lớn lại chưa từng đụng tay vào việc nhỏ nhặt gì. Lúc còn chung anh cũng chỉ có đi làm công ty rồi về nhà. Từ bao giờ mà Lục tổng sát phạt trên thương trường lại muốn giúp cô làm việc nhà.“ Em có thể chỉ anh mà, anh học rất nhanh đó ” Lục Bách Ngôn còn chưa biết việc cô định làm là gì mà đã vội muốn giúp rồi.
“ Sao tôi chưa từng biết anh lại có một bộ mặt dày như vậy nhỉ? ” Tô Thiên Tuyết nhếch mép cười.
“ Em không thấy cũng không có nghĩa là không có mà ” Lục Bách Ngôn quả thật mặt dày lên không ít.
Cũng đúng, dù sao tôi cũng không phải người có thể làm Lục tổng đây thể hiện hết cảm xúc thật lòng của mình ra bên ngoài. ”
“ Ý anh không phải... ” Lục Bách Ngôn cảm thấy đã tự đưa mình vào thế khó muốn giải thích nhưng lại nhanh chóng bị xua đuổi.
Tô Thiên Tuyết đương nhiên không hoan nghênh anh xuất hiện ở nhà mình. Mở cửa mời anh ra ngoài ngay sau đó.
“ Phiền Lục tổng ra khỏi nhà tôi ” cô không hề nương tình, trực tiếp đuổi thẳng.
“ Anh không nói nữa, em đừng đuổi anh đi có được không!” Lục Bách Ngôn liền hạ mình cầu xin.“ Tôi với anh không thân thuộc, dẫu sao chúng ta cũng từng là quan hệ vợ chồng cũ mà thôi. Nên anh tốt nhất nên trở về nơi mà mình thuộc về đi thì hơn.
"
Tô Thiên Tuyết cũng đã thủ sẵn cây chổi bên cạnh, nếu anh còn không chịu đi chắc chắn cô sẽ quét anh ra ngoài như quét rác, không hề nương tình.
“ Thôi được, anh đi là được mà ” Lục Bách Ngôn cười trừ, nghiệp mình tự tạo thì mình chịu thôi chứ sao giờ.