Tình Yêu Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 52: Tất cả đều là sự dối trá



Do mãi ngửi thấy mùi hương của Hàn Tử Huyên bên cạnh làm cho anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi anh giật mình tỉnh dậy đã là 6 giờ 45 phút, Vũ Thiên Phong cố rời khỏi giường và vào nhà vệ sinh rửa mặt để không còn cảm giác muốn ngủ. Anh đi xuống dưới lầu và ngồi đợi Mặc Ngôn đến. Bác Bạch thấy anh đang ngồi đọc báo liền bước đến hỏi:

" Thiếu gia, bửa tối khi nào cậu sẽ ăn? "

" Sau khi tôi bàn xong công việc với Mặc Ngôn thì sẽ ăn "

" Thiếu gia, mấy hôm Thiếu phu nhân rời khỏi, tôi thấy cậu rất thường xuyên bỏ bửa.

Như vậy không hề tốt cho sức khỏe đâu "

Bác Bạch tỏ vẻ vô cùng lo lắng cho Vũ Thiên Phong. Để bác hết lo, anh nói:

" Tôi biết rồi, bác làm việc tiếp đi "

Một lát sau, Vũ Thiên Phong nghe bên ngoài có tiếng bấm chuông. Biết là Mặc Ngôn đã đến nên kêu người ra mở cửa. Khi Mặc Ngôn vào nhà, Vũ Thiên Phong đặt tờ báo lên bàn và bước lên lầu. Mặc Ngôn hiểu ý của Vũ Thiên Phong nên đã đi theo anh lên phòng làm việc. Cả hai vừa vào phòng, Vũ Thiên Phong đã ra ám hiệu bằng mắt với Mặc Ngôn, kêu anh khóa cửa lại. Khi thấy anh ấn nút khóa cửa, Vũ Thiên Phong mới yên lòng. Anh kéo ghế ra và ngồi xuống, Mặc Ngôn ngồi đối diện với anh.

Lúc này, Hàn Tử Huyên quay trở về Vũ gia để lấy một ít đồ dùng. Người làm tại Vũ gia thấy có người lúp lúp ló ló trước cổng nên cảm thấy nghi ngờ. Nghĩ là trộm nên đã đi báo cho bác Bạch. Bác Bạch vừa nghe tin, bác không quá lo lắng nên đã ra ngoài mở cửa xem có người hay không.

Khi thấy người lúp ló mà họ nói chính là Hàn Tử Huyên, bác Bạch đã hỏi:

" Thiếu phu nhân, cô về sao không vào nhà?

Bây giờ không còn sớm, bên ngoài rất nguy hiểm "

" Con chỉ quay về lấy ít đồ. "

Hàn Tử Huyên nói rồi bước vào. Thấy cô bước vào, bác Bạch cũng nhanh chóng đóng lại cổng và bước theo sau cô.

" Bác Bạch, Thiên Phong đi làm chưa về à? "

Nhìn xung quanh nhà không thấy Vũ Thiên Phong, Hàn Tử Huyên thắt mắc hỏi

" Thiếu gia về từ lúc chiều, bây giờ đang ở phòng làm việc nói chuyện với Mặc thiếu gia "

Hàn Tử Huyên nghe vậy cô cũng không để ý gì nhiều. Nghĩ rằng có lẽ hai người họ đang bàn về việc công ty nên cô cũng nhanh về phòng lấy đồ rồi đi. Ngang qua phòng làm việc, Hàn Tử Huyên trong đầu cứ nhớ đến nhiệm vụ nên cô đã nán lại nghe họ nói gì

" Thiên Phong, việc cậu lợi dụng Tử Huyên để né tránh tình cảm của Mạc Thanh Thanh sao rồi? "

Mặc Ngôn ngồi xoay xoay ghế, hỏi:

" Cô ấy vẫn chưa biết việc ấy.

Vẫn còn rất nhiều việc cần Tử Huyên giúp đỡ nên không thể để cô ấy biết được việc ấy "

Giọng nói của Vũ Thiên Phong vẫn vô cùng bình thương như việc này chỉ là việc cỏn con, không đáng để ý. Nhưng, tất cả đều đã bị Hàn Tử Huyên nghe thấy.

Hàn Tử Huyên đứng bên ngoài nghe Vũ Thiên Phong nói từng câu từng chữ, tim cô như bị dao đâm, như bị người khác xé nát. Tại sao chứ? Tại sao anh lại lợi dụng cô? Anh có biết cô đã vui biết bao khi nghe anh nói yêu cô? Hóa ra, tất cả đều chỉ là giả dối. Cuộc sống hạnh phúc cô từng có được khi ở Vũ gia, tất cả đều là sự dối trá. Là cô đã quá ngây thơ khi tin anh, hay tại tình cảm cô dành cho anh quá nhiều. Ngay cả khi hiện tại tim cô đau đến vậy, vẫn chưa thể hận anh. Hàn Tử Huyên lấy tay che miệng lại, hai mắt nhắm vào nhau. Cô không muốn tin đây là sự thật.

Hàn Tử Huyên đã không quay về phòng lấy đồ, cô đã quay người đi xuống lầu. Cô đã cố gắng đi thật nhanh, rời khỏi nơi đầy sự giả dối này. Do không để ý nên cô đã đụng trúng bác Bạch, bác đã đỡ Tử Huyên đứng dậy và hỏi xem cô có sao hay không. Cô liền lắc đầu và nói với bác:

" Đừng nói với anh ấy con vừa trở về "

Rồi cô chạy thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại. Bác Bạch vô cùng ngạc nhiên với hành động lúc nãy của Hàn Tử Huyên. Bác lấy tay dụi mắt xem mình có nhìn lầm hay không. Lúc nãy bác thấy từ mắt của Hàn Tử Huyên chảy những giọt lệ. Nghĩ là mình nhìn lầm, đang yên đang lành tại sao cô lại khóc. Bác tiếp tục đi làm việc của mình.

Quay trở lại phòng làm việc, Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn vẫn không hề hay biết lúc nãy Hàn Tử Huyên về nhà và nghe họ nói chuyện. Nếu như lúc nãy cô nán lại thêm chút nữa, chắc rằng cô sẽ không bỏ đi:

" Nhưng mà bây giờ, tình giả đã trở thành tình thật rồi.

Tôi đã yêu Tử Huyên rồi "

Vũ Thiên Phong chầm chậm nói, giọng nói vẫn rất bình thường nhưng tấm trạng lại rất vui. Vui vì tình cảm của anh ngày càng nhiều hơn trước.

" Không phải trước đây cậu hay nói, phụ nữ là thứ giả dối nhất hay sao?

Cậu lại không hề nghi ngờ một chút gì về Tử Huyên à? "

Mặc Ngôn dùng ngữ điệu khó hiểu lẫn nghi ngờ về Hàn Tử Huyên

" Nghi ngờ?

Việc tôi nghi ngờ nhất chính là bản thân mình.

Tôi nghi bản thân đã thật sự yêu cô ấy, cho nên nếu như có nghi ngờ, tôi chỉ nghi cô ấy cũng yêu tôi thôi "

Vũ Thiên Phong nói với vẻ tràn đầy sự kiêu hãnh

" Tạm gác chuyện đó qua đi. Tôi muốn bàn về chuyện số hàng lần này với cậu "

Vũ Thiên Phong trở lại với vẻ mặt nghiêm túc. Mặc Ngôn vừa nghe đến số hàng lần này được bên Italia giao đến, anh không khỏi bồn chồn.

" Ngày mai số hàng sẽ được giao đến. Nêu như không có gì thay đổi thì nó sẽ được đặt tại bến tàu X "

" Bến tàu X! "

Vũ Thiên Phong nghe số hàng được đặt tại đó, anh suy ngẫm hồi lâu rồi quyết định

" Đổi địa điểm đi, đặt số hàng này ở bến tàu Y đi."

" Được "

Mặc Ngôn vừa nghe quyết định của Vũ Thiên Phong liền trả lời ngay. Anh nghĩ trong lòng, cuộc chiến bao lâu nay sắp phải kết thúc rồi. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai bao nhiêu việc xảy ra cũng đã đủ khiến anh háo hức đến dường nào.