Sáng hôm sau, khoảnh khắc trong bóng tối đã hé dần một ít ánh sáng. Bác Bạch từ từ mở mắt ra, khi tỉnh lại, bác thấy mình đang nằm trong phòng của mình tại Vũ gia. Trong lòng bác Bạch có chút cảm kích, nghĩ:
" Đêm qua là ai đã đến cứu mình? Lại còn đưa về tận Vũ gia nữa? "
Bác ngồi dậy, dựa người vào thành giường, lúc ấy, bác thấy đầu mình hơi đau nên đã lấy tay ôm lấy đầu. Đến lúc rời khỏi giường, bác Bạch đi ngang qua chiếc gương mới phát hiện đầu của mình bị băng một lớp băng trắng.
Bác Bạch rời khỏi phòng của mình, tay bác vịn vào những bức tường mà đi. Bước chân không chắc chắn, đầy run rẩy.
Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên lúc này đang từ trên phía cầu thang đi xuống, tay của họ nắm chặt lấy nhau. Cô vừa ngó xuống, thấy bác Bạch đang yếu ớt từ trong đi ra, cô liền buông tay Vũ Thiên Phong ra và chạy xuống dưới để đỡ bác. Thấy cô buông tay mình một cách thẳng thừng như thế, Vũ Thiên Phong cũng khá ngạc nhiên, đưa ánh mắt có chút giận dỗi nhìn theo Hàn Tử Huyên.
Khi Hàn Tử Huyên chạy xuống, bác Bạch vẫn còn đang cố gắng bước đi, cô đi đến đỡ lấy tay bác và dìu bác đi. Lúc cô dìu bác, bác Bạch không nói một lời, bước chân hướng đến nhà bếp.
Đến nơi, Hàn Tử Huyên dìu bác Bạch đến ghế ngồi nhưng bác có vẻ không muốn ngồi, bác nói:
" Thiếu phu nhân, cô ngồi xuống đi.
Đã trễ giờ tôi làm thức ăn sáng cho Thiếu gia và cô rồi.
Bây giờ, tôi sẽ làm ngay "
" Không cần đâu!
Bác đang bị thương, những ngày này bác nên tạm thời nghỉ ngơi một thời gian. Khi nào vết thương của bác khỏi, hãy quay lại làm cũng được "
Hàn Tử Huyên chưa kịp trả lời thì Vũ Thiên Phong từ ngoài bước chân vào, nói với bác Bạch.
Tuy bác Bạch tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Vũ Thiên Phong, nhưng trong lòng bác lại không phải như vậy. Bác không quen ngồi không xem việc, nhưng đây là lệnh của Vũ Thiên Phong, bác không thể không nghe theo.
Bác Bạch nhìn Hàn Tử Huyên với ánh mắt nhờ cô xin giúp Vũ Thiên Phong, nhưng ngay cả Hàn Tử Huyên cũng không giúp được bác. Lúc này, bác mới nhìn xuống tay của cô, bác phát hiện cánh tay phải của Hàn Tử Huyên cũng bị băng bằng một miếng băng trắng giống đầu của mình. Bác Bạch thấy vậy liền lo lắng nên hỏi Hàn Tử Huyên:
Vũ Thiên Phong lúc này liền cất lời, bác Bạch nghe vậy trong lòng rất cảm kích. Nhưng tại sao hôm qua bác lại không nhớ ra cô đến cứu bác lúc nào liền chuyển sang có chút nghi hoặc.
Cảm thấy bác Bạch đang nhìn mình với ánh mắt đầy nghi hoặc, Hàn Tử Huyên liền kể lại chuyện đêm qua:
" Đêm qua con định ra ngoài mua ít đồ thì thấy bác đang đi một mình. Đột nhiên có hai tên côn đồ xuất hiện. Một kẻ thì cầm con dao trên tay rất hung hăng, kẻ còn lại thì cầm một cái cây đập vào đầu bác.
Lúc ấy, con nhanh chóng chạy lại, thấy một cái cây to nên con cầm lên và chạy đến đánh bọn chúng. Trong lúc ấy, kẻ cầm dao đã rạch một đường vào tay con.
Sau khi hai kẻ đó chạy đi, con đã cõng bác trở về Vũ gia "
Bác Bạch sau khi nghe Hàn Tử Huyên kể lại thì tin lời cô. Bác nhìn cô với ánh mắt có lỗi, bác đặt tay lên bàn tay mềm mại của Hàn Tử Huyên và nói:
" Thiếu phu nhân, thật cảm ơn cô đã cứu tôi
Nếu đêm qua không có cô, chắc bây giờ tôi đã... "
Bác Bạch nói đến đây liền dừng lại. Hàn Tử Huyên không muốn bác suy nghĩ đến chuyện đêm qua nữa nên đã chen lời bác:
" Bác đừng nghĩ nữa.
Thời gian này bác nên nghỉ ngơi đi. Mọi việc trong Vũ gia, con sẽ nhờ Thiên Phong cho người thay bác làm những việc ấy. "
Nghe Hàn Tử Huyên nói vậy, Vũ Thiên Phong cũng im lặng.
Khi hai người trên đường quay về phòng, Hàn Tử Huyên mới dám hỏi anh:
" Lúc nãy ở dưới bếp, em đã nói gì sai sao? "
Cô nhìn Vũ Thiên Phong, ánh mắt đầy vô tội. Vũ Thiên Phong nhìn cô với ánh mắt và với giọng nói trêu ghẹo:
" Không có gì!
Chỉ là thấy em ngày càng ra dáng của Thiếu phu nhân Vũ gia
Sau này em muốn làm gì cũng không cần hỏi ý anh."
Nói đến đây, Vũ Thiên Phong liền không nói tiếp. Hàn Tử Huyên liền đỏ mặt nhưng muốn nghe anh nói gì tiếp theo. Nào ngờ, anh ghé sát vào tai Hàn Tử Huyên, nói nhỏ:
" Bởi vì, em là Thiếu phu nhân của ngồi nhà này... cũng là Thiếu phu nhân duy nhất của anh "
Hàn Tử Huyên nghe anh nói xong, mặt của Hàn Tử Huyên chợt đỏ hơn. Cô nhanh nhẹn đưa mặt ra xa, lúc này bản thân mới phát hiện Vũ Thiên Phong nhìn mình với ánh mắt đầy tà mị.
" Sao lại cách xa anh như vậy? "
" Tự anh hiểu "
Hàn Tử Huyên nói rồi cô rời đi. Vũ Thiên Phong nhìn dáng vẻ cô đi nhưng muốn bỏ chạy liền nhếnh mép cười, vẻ mặt tự mãn. Nhưng anh lại không đi theo cô, anh đến phòng làm việc để xem tiếp những tài liệu được mang từ công ty về.
Hàn Tử Huyên sau khi rời đi thì liền vào thẳng phòng ngủ. Vào đến phòng, cô đi thẳng đến bên giường ngủ và nhẹ nhàng ngồi xuống. Chuyện tối đêm qua vẫn luôn làm cho Hàn Tử Huyên cảm thấy không yên lòng. Lúc này, cô liền nghĩ đến những bi kịch sẽ lại bắt đầu tìm đến.