Khi một trong hai cảm thấy bản thân không đủ tốt với đối phương thì sẽ tự động rút lui thôi.
Với lại, em đến với Vũ Thiên Phong cũng chỉ vì nhiệm vụ. Cho dù có yêu nhau đến đâu, cũng chẳng hề có kết quả tốt. "
Hạo Nhiên nghe Hàn Tử Huyên nói, liền thấy có chút xót xa.
Năm đó, vì sợ làm liên lụy đến Hình Thi nên Hạo Nhiên mới nói lời chia tay với cô. Anh lại cảm thấy mình không đủ tốt, không xứng đáng để được ở bên cạnh cô. Cuối cùng, cả hai cũng đã chia tay, nhưng Hạo Nhiên luôn cảm thấy buồn phiền vì chuyện này, cảm thấy bản thân luôn nợ Hình Thi một lời xin lỗi.
Cả hai đột nhiên im lặng để nhớ lại những chuyện quá khứ làm không khí có chút u buồn. Hàn Tử Huyên bèn hỏi để đập tan không khí nặng nề hiện tại.
" Xem như hôm nay là lần cuối cùng chúng ta nghĩ đến những chuyện không vui.
Sao này phải sống thật vui vẻ để cảm thấy mình không hề tệ như mình đã nghĩ. "
Hàn Tử Huyên nói rồi, cô đưa ngón út ra hướng về phía Hạo Nhiên.
" Được. "
Hạo Nhiên trả lời, anh đưa ngón út của mình móc vào ngón út của cô rồi cả hai nhìn nhau có chút mãn nguyện.
Nhưng lúc này Hàn Tử Huyên mới để ý đến một việc. Từ lúc về nhà đã không nhìn thấy Yên Yên, Hàn Tử Huyên liền hỏi:
" Không phải Yên Yên cùng ở đây với anh sao? "
" Yên Yên sao?
Cô ấy bị Mặc Ngôn bắt về rồi. "
Nhắc đến Yên Yên, Hạo Nhiên liền nói.
" Bị bắt là sao? "
Hàn Tử Huyên không hiểu ý của Hạo Nhiên muốn nói đến.
" Anh nghĩ là Vũ Thiên Phong đã nói cho Mặc Ngôn gì đó biết Yên Yên đang ở đây. Anh ta chạy đến đây, Yên Yên sợ anh ta hiểu lầm cô ấy và anh. Chưa kịp giải thích thì bị tên kia kéo lên xa rồi chở đi mất. "
Hàn Tử Huyên nghe Hạo Nhiên kể xong đổ nhiên lại thấy tức cười. Vũ Thiên Phong và Mặc Ngôn quen biết nhau đã lâu nên tính bá đạo của cả hai người cũng không hề kém đối phương. Cô chỉ thấy tội cho Yên Yên, không biết bây giờ Yên Yên đang ở Mặc gia buồn chán hay bị bắt cùng Mặc Ngôn ở công ty để anh canh giữ cô.
- ------------
Ngay tại công ty của Vũ Thiên Phong, anh đang chăm chú xem những tờ giấy mà Hoàng Trầm hôm qua đã gọi điện thông báo với mình. Xem xong, Vũ Thiên Phong đặt những tờ ấy lên bàn, anh hỏi rõ Hoàng Trầm.
" Việc này đã điều tra kỹ chưa. "
" Lão đại, em đã điều tra rất kỹ về những việc người đã giao phó. Quả thật, người đàn ông và vụ tai nạn năm đó có liên quan với nhau. "
Hoàng Trầm khẳng định một cách đầy chắc chắn.
Mặc Ngôn và Hoàng Mộc lúc này cũng từ bên ngoài bước vào phòng, nhìn vẻ mặt của hai người họ như có việc gì rất gấp, muốn báo ngay cho Vũ Thiên Phong.
" Có chuyện gì sao? "
Thấy Mặc Ngôn và Hoàng Mộc không gõ cửa mà tự ý xông vào, Vũ Thiên Phong liền cất giọng nói nghiêm nghị.
" Cậu xem. "
Mặc Ngôn trên tay cầm theo một lá thư, mau chóng đưa cho Vũ Thiên Phong xem. Sau khi Vũ Thiên Phong xem xong, sắc mặt vẫn không mấy thay đổi. Anh đặt tờ giấy lên bàn, Hoàng Trầm thấy hai người kia hớt hải, nghĩ là chắc có chuyện không hay nên liền cầm tờ giấy lên đọc. Khi Hoàng Trầm đọc xong, Vũ Thiên Phong liền hỏi Mặc Ngôn.
" Ai gửi nó đến? "
" Tôi không biết.
Lúc đó tôi và Hoàng Mộc đang đi vào thì tiếp tân ở đại sảnh đưa nó cho tôi. Nói có người gửi đến nhưng cô ấy cũng không biết là ai. "
Mặc Ngôn dần bình tĩnh lại, nói.
" Nội dung của lá thư này là muốn bang Phong Thần của chúng ta quyết đấu cùng bang của bọn họ. Chính là hai tuần sau tại công trường bỏ hoang.
Nhưng lão đại của bang này lại không nói ra tên bang của bọn chúng. Lại chẳng nói thời gian.
Thuộc hạ cảm thấy lần này có chút khó khăn. "
Hoàng Trầm vẫn nhìn vào lá thư, nói.
Thấy anh mình nói thế, Hoàng Môkc liền hỏi Vũ Thiên Phong.
" Lão đại, vậy cuộc chiến lần này có cần em kêu gọi tất cả người trong bang chúng ta không? "
" Không cần!
Chỉ cần bốn người chúng ta cũng có thể tiêu diệt được con bọ này. "
Nghe Vũ Thiên Phong nói vậy, Mặc Ngôn có cảm giác như Vũ Thiên Phong đã biết được chuyện gì đó liền hỏi anh.
" Cậu đoán ra được chủ nhân của bang muốn quyết đấu với chúng ta là ai sao? "
" Không phải là đoán, mà là biết được. "
Vũ Thiên Phong khẳng định.
" Là ai? "
Hoàng Trầm, Hoàng Mộc và cả Mặc Ngôn đều đồng thanh hỏi nhưng Vũ Thiên Phong chỉ nhìn ba người này rồi nhếch môi cười.
" Người này, chúng tôi có quen không? "
Tuy Vũ Thiên Phong không nói ra kẻ kia là ai, nhưng Mặc Ngôn vẫn luôn thắc mắc nên anh đã đặt câu hỏi cho Vũ Thiên Phong để có thêm chút manh mối.
Vũ Thiên Phong không trả lời, anh chỉ gật đầu.
" Nếu đã là người quen thì không cần phải nương tay. "
Hoàng Trầm nói.
Lát sau, cả ba người đều rời khỏi phòng làm việc của Vũ Thiên Phong. Ai cũng mang trong lòng một tâm sự, nói đúng hơn là cả ba người đều có chung tâm sự ấy. Hoàng Mộc nhìn Hoàng Trầm và Mặc Ngôn đang yên lặng, nói:
" Lão Đại hình như đã thay đổi.
Có vẻ thần thần bí bí. "
" Đúng.
Nhưng cũng rất muốn biết là kẻ nào không muốn sống lại quyết đấu với chúng ta. "
Mặc Ngôn suy nghĩ.
" Nhưng trận lần này, chúng ta hãy để Lão Đại ít ra tay.
Nếu không chị dâu biết được chắc sẽ lo lắng lắm. "
Hoàng Mộc vừa nghĩ ra được liền nói.
Nghe Hoàng Mộc nhắc đến Hàn Tử Huyên, trong đầu Hoàng Trầm có chút mông lung. Cho đến khi Mặc Ngôn và Hoàng Mộc thấy vậy thì liền khều tay Hoàng Trầm, hỏi:
" Suy nghĩ gì vậy?
Hay đã nghĩ ra kẻ kia là ai? "
" Không phải!
Chỉ là nghe Hoàng Mộc nhắc đến chị dâu, liền có cảm giác thân thuộc. "
Hoàng Trầm vừa dứt lời, cả Mặc Ngôn và Hoàng Mộc đã hiểu nhầm ý của anh nên đã khuyên.
" Muốn chết hay sao lại để ý đến chị dâu? "
" Đừng để Thiên Phong nghe được, nếu không, ngay cả tôi cũng không giúp được cậu. "
Hoàng Trầm vội giải thích.
" Không phải như vậy. Hai người hiểu lầm rồi.
Ý tôi chính là, nhìn chị dâu thì có cảm giác đã từng gặp qua. Nhưng lại không nhớ là gặp ở đâu. "
" Cậu chắc chứ? "
Mặc Ngôn nghi hoặc, hỏi.
" Chắc, nhất là đôi mắt của chị ấy, nhìn rất quen. "
Hoàng Trầm khẳng định đầy chắc chắn
" Đừng nói với em là anh Hoàng Trầm từng đánh nhau với chị dâu nha. "