Tình Yêu Của Tổng Tài Và Cô Vợ Bác Sĩ

Chương 19: Anh xin lỗi



Lúc bấy giờ đã là gần 12 giờ đêm nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Trịnh Hàn đâu cả.Mỹ Tuệ lại vẫn chưa thể ngủ , vì lo lắng cho anh.

Cô nằm xuống rồi lại đứng lên đến bên cạnh cửa sổ để ngóng chờ anh trở về.....Bây giờ cô cảm thấy mệt mỏi vì có thai nên đã ngủ thϊế͙p͙ đi.

Lúc sau có 1 tiếng xe chạy vào trong sân nhà.....Không phải xe ai khác mà là xe của anh.Khi anh ở công ti vì điện thoại hết pin , nên lúc quản gia gọi điện anh đã không nhấc máy.

Vì quá chú tâm vào công việc nên cũng quên mất thời gian làm việc....Khi hoàn thành xong Hàn mới phát hiện ra là điện thoại hết pin cộng với bây giờ đã là nữa đêm.Anh nhanh chóng chạy về lo lắng cho cô, sợ cô lại không quen nhà mà ngủ chả được.

Anh về đến nhà thì quản gia đã đứng chào anh.

- Thiếu gia cậu đã về.

Anh chỉ gật đầu với bà với trạng thái mệt mỏi.nhưng chẳng quên hỏi bà về cô.

- Cô ấy sao rồi?

- Tiểu thư hồi tối này đã chờ cậu về ăn cơm, tôi đã khuyên cô ấy ăn trước nhưng cô ấy đã không ăn chỉ kêu tôi pha một li sữa .

Anh chăm chú nghe bà quản gia nói, sau đó bà quản gia nói tiếp:

- Mặc dù đã gọi điện cho cậu, nhưng hình như tiêu thư cô ấy cũng vừa mới ngủ mà thôi.

Anh trầm tư lo lắng cho cô nên đã nhanh chóng lên lầu xem cô:

- Được rồi tôi lên phòng trước.

Anh đưa cặp cho bà quản gia sau đó nhanh chóng lên phòng, cánh cửa mở từ từ. Rồi bước đến gần cạnh giường.

Nhìn vẽ mặt ngủ say của cô dễ thương làm sao, anh cúi đầu hôn nhẹ cô ở bờ môi.Tính đứng lên tắm rửa nhưng lại chợt nhìn thấy bên cạnh bàn li sữa phân còn, khiến anh cảm thấy ân hận làm sao, vì đã về muộn.

Anh bước vào phòng tắm, Tắm rửa xong anh bước ra nằm bên cạnh giường của cô.....Đầu tóc vẫn còn ươn ướt một chút.Anh bước nằm bên cạnh cô, ôm chầm lấy cô từ phía sau rồi vùi đầu vào gáy của cô, thèm ngửi mùi hương dịu nhẹ trêи người của cô.

Anh nằm xuống cùng cô chìm sâu trong giấc ngủ.Buổi sáng anh đã thức dậy rất sớm kêu người khi nào cô thức sẽ pha 1 li sữa ấm cho cô.Nói xong thì anh cũng quay lại giường nằm xuống cạnh cô, ngắm nhìn đưa tay sờ lên khuôn mặt của Mỹ Tuệ.Cô thì vẫn là đang say giấc ngủ nằm trong lòng anh, cảm giác ấm áp làm sao.

Anh ngắm nhìn được một lúc thì cô chợt thức giấc.Dụi dụi mắt,sau đấy liền mở to mắt nhìn người phía trước mặt.

Anh mĩm cười với cô, Rồi lên tiếng.



- Chào buổi sáng!

Tưởng chừng sẽ nhận được hồi đáp, ai dè cô không nhưng không cười mà quay lưng đi về phía sau.Anh biết cô đang giận mình nên đã đưa người ấp ủ vào người cô.

- Anh xin lỗi vì tôi qua anh đã bỏ mặc mẹ con em.

Cô vẫn đang im lặng và nhắm mắt tưởng như vẫn còn ngủ.Anh biết thế lại nói tiếp:

- Chỉ 1 lần hôm qua thôi , không có lần sau, em đừng giận mà được không .

Cô vẫn cứ im lặng anh thấy thế liền hôn vào môi cô một cái.Cô trưng mắt nhìn anh, nhưng anh vẫn cứ hôn tiếp, Mỹ Tuệ cố gắng né tránh nhưng chẳng được bất giác lên tiếng.

- Đủ rồi đấy.

- Thế còn giận anh không?

Cô lại không trả lời chỉ nhìn anh vậy thôi kiểu nếu không hết giận anh sẽ làm gì?

- Anh hôn tiếp đấy nhá đến khi nào em tha thứ mới thôi.

- Anh điên sao.....

Chưa kịp nói hết câu lại bị anh hôn bầm dập, liên tục.Bất giác cô cũng đành đồng ý với anh.lấy một tay che miệng lại sau đó lên tiếng.

- Được rồi em tha thứ cho anh.Lần sau không được về muộn đâu đó.

- Anh hứa. Em dậy vệ sinh cá nhân đi rồi chúng ta xuống nhà ăn cơm, chả phải từ hôm qua em chưa ăn sao?

- Sao anh biết?Á. ...

Cô mới hỏi anh đã ẩm cô vô phòng vệ sinh mặc kệ cô cựa quậy.

- Bỏ em xuống em tự làm được mà.

- Để anh!



- Thôi anh đi ra đi em tự làm được rồi. ( Mỹ Tuệ nài nĩ xin anh)

Anh bất giác cũng đành đồng ý.

- Được rồi anh chờ em ở ngoài.

Vệ sinh cá nhân xong cô nhìn thấy anh thật sự chờ cô và trêи tay còn cầm theo đồ cho cô mặc.

- Em mặc đi.

- Chính anh lựa sao?

- Vậy em nghĩ còn ai khác.

Vậy là cô cũng mặc đồ anh chọn, rồi hai người cùng nhau xuống lầu ăn sáng.Hai người bước vào bên bàn ăn.Anh gắp cho cô những đồ ăn bổ dưỡng.

- Em ăn đi.

- Dạ!

Hai người vui vẽ gắp thức ăn cho nhau.Niềm vui chưa được bào lâu thì bên ngoài đã nghe tiếng bước chân vô Trong nhà.

Bên ngoài đã có giọng nói của một cô gái tiếng gọi ấm áp tên của một ai kia.

- Hàn ơi ! Hàn!Em về rồi đây!

Hai người nghe thấy vậy cũng miễn cương dừng bữa ăn để nhìn xem người kia sẽ là ai.

..

..

.

.

.