Triệu Hải vừa vào phòng học cũng nhìn thấy Trần Viễn ngồi bên cạnh Cố An Thành đang vùi đầu ăn cái gì đó, ngạc nhiên nhích lại gần: “Làm gì ở đây thế?”
“Mắt mù à, ăn cơm thôi chứ gì.” Vương Huân nhe răng bảo cậu ấy một câu, phất tay đuổi cậu ấy: “Không có việc gì đừng có nhìn, thích ăn đòn hả!”
Triệu Hải lập tức ném cặp sách, dùng khuỷu tay siết chặt cổ Vương Huân không buông, khiến Vương Huân trợn mắt, mặt đỏ bừng đập bàn: “Ặc…… Mày buông tao ra……”
“Đệt, mày lợi hại đấy,” Triệu Hải buông Vương Huân ra, thấy sắc mặt cậu ta đỏ như vậy, còn cười nhạo nói: “Mặt mày còn đỏ hơn cả Trần Viễn, người ta gọi là đỏ ửng, còn mày là đỏ tía, đỏ tía gan heo!”
Advertisement
“Đệt, đù má mày,” Vương Huân vất vả mãi mới tỉnh lại được, xông lên xé rách áo Triệu Hải, hai người họ ngày nào cũng thế này, Trần Viễn muốn ngẩng đầu lên nhìn, Cố An Thành bảo cậu ngoan ngoãn ăn cháo, đừng nhìn lung tung, cậu đành thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Tất Tam cũng đã đến phòng học từ sớm, nhìn dãy sau phòng học náo nhiệt, ghen tị đỏ mắt, đại biểu toán đẩy kính mắt, ho khan một tiếng nhắc nhở cậu ta đừng nhìn nữa, nhìn nữa thì cậu ta có thể làm được gì.
Tất Tam không tức không chịu nổi, quyết định để mẹ cậu ta tới nói chuyện với thầy cô, nói rằng ngồi hàng đầu ảnh hưởng nghiêm trọng đến lòng tự trọng của cậu ta, cậu ta không hề lùn một chút nào, cậu ta muốn ngồi hàng cuối cùng!
Nhưng mà cậu ta chưa nói gì, giữa giờ tiết thứ nhất đã phát hiện Trần Viễn chuyển đến bàn Cố An Thành, chỗ trống bên cạnh Cố An Thành được thay bằng chỗ trống ngay trước bàn anh, Tất Tam cực kỳ phẫn nộ, khóc lóc om sòm với Cố An Thành: “Sao cậu lại thuyết phục được thầy cho cậu ấy đổi chỗ vậy?! Tớ cũng muốn đối!”
“Cậu bảo mẹ cậu gọi điện thoại cho lão Tào là được.” Cố An Thành dọn bàn cho Trần Viễn, ghế dựa sát vào chỗ mình đang ngồi, hai người vừa ngồi xuống thì y hệt như trẻ sơ sinh, Tất Tam trợn tròn mắt: “Mẹ nó, cậu có vợ thì hay lắm hả! Đồ khoe khoang!”
Trần Viễn xấu hổ đỏ bừng cả mặt, chiếc cằm nhỏ giấu sâu trong cổ áo đồng phục, Cố An Thành ôm eo cậu, đặt cằm lên bả vai gầy gò của cậu, liếc nhìn Tất Tam qua Trần Viễn: “Đồ trẻ con, ghen tị thì cậu cứ nói là ghen tị đi.”
“Tớ ghen tị cái rắm, đù má!” Tất Tam không hề do dự oán giận anh em tốt, ở trong lòng cậu ta, Cố An Thành đối xử tốt hay không tốt với Trần Viễn, đều là giở trò thôi, cậu ta chưa từng nghĩ đến khả năng Cố An Thành là gay.
Cố An Thành cũng mặc kệ cậu ta nói gì, mặt không đổi sắc ôm Trần Viễn đang run rẩy vào lòng: “Đừng nói nữa, lão Tào đang đứng trên bục giảng trừng cậu nửa ngày kìa.”
“Đù! Không nói sớm!” Tất Tam lập tức tè ra quần lăn về chỗ mình, lão Tào nhìn sang Cố An Thành, thấy anh ngoan ngoãn ngồi đó không mượn cớ trẹo chân hay gì đó để đến phòng y tế, bèn bắt đầu phát đề thi hôm qua cho mọi người.
Cố An Thành cố ý khoa trương nhớ ra: “Ôi trời quên viết rồi, không kịp chép.”
Trần Viễn áy náy cúi đầu: “Là hôm qua tớ quên lấy về, cậu dùng của tớ đi, tớ điền tờ kia cho cho cậu.”
“Không sao.” Cố An Thành ghé vào tai cậu hỏi: “Nếu không tối nay chúng ta cùng nhau làm bài tập đi, cậu viết tớ chép, còn có thể tiết kiệm thời gian.”
Trần Viễn ngượng ngùng đưa bài thi mình đã viết xong đặt trước mặt Cố An Thành: “Tớ còn phải chăm sóc ông nội, về muộn quá không được…”
“Ông cụ bị bệnh gì? Sao không đi bệnh viện?” Đời trước, Cố An Thành thậm chí còn không biết Trần Viễn có ông nội.
“Bác sĩ nói là lớn tuổi rồi, cơ quan trong cơ thể suy kiệt, thuộc kiểu lão hóa theo tuổi già.” Mắt Trần Viễn có chút đỏ lên, nhưng lại nhanh chóng kìm lại: “Tớ phải chăm sóc ông thật tốt, không muốn ông ra đi một cách khó chịu.”
Cố An Thành nghĩ thầm, nhà cậu thì có thể có điều kiện gì, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn thường xuyên ngừng nước cắt điện, chỉ sợ ở đời trước người già cũng bị hao tổn đến chết. “Cô tớ có biết một viện an dưỡng, có thể chăm sóc chu đáo chăm sóc người già trước khi chết, ban ngày cậu đi học cũng không rảnh trông ông nội, hay là tớ bảo cô tớ liên lạc một chút, đưa ông nội cậu qua đó chăm sóc nhé?” Cố An Thành bàn bạc với Trần Viễn: “Cậu có thể biết rằng khi cậu tan học vẫn có thể đi thăm ông ấy, ông nội ở đó có thể được chăm sóc tốt hơn, có bạn già cùng nói chuyện phiếm với nhau, không chừng còn có thể sống lâu hơn chút.”
Trần Viễn không nói gì, cậu nghe xong đặc biệt rung động, nhưng đã từng nghe đến bệnh viện an dưỡng kiểu này, là cán bộ kỳ cựu hoặc là người có tiền mới có thể ở nổi, dù có thế nào cậu cũng không có đủ tiền, cho dù cậu có bán hết những đồ vật linh tinh mà ông nội tích cóp được, cũng không đủ tiền phòng một ngày…
“Yên tâm, đều có tính chất công ích, để tớ nói với cô tình hình trong nhà cậu, không thu một đồng tiền nào của cậu.” Cố An Thành cảm giác mình đặc biệt có tiềm năng đi lừa gạt, cái gì cũng có thể nói dối được, viện an dưỡng kia là cô của anh tự mình mở, không phải anh nói thế nào thì tính như thế được.
Lúc này Trần Viễn không tin, mắt cậu đỏ hoe nhìn Cố An Thành, “Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, cùng lắm thì tớ không học nữa, ở nhà chăm sóc ông nội.”
“Tiểu Viễn, cậu biết ông nội cậu sắp mất rồi, cuộc đời của cậu lại vừa mới bắt đầu, trao đổi như thế là không đồng giá.” Cố An Thành phải ngăn chặn ý nghĩ này của cậu ngay, hy sinh bản thân mình, cậu phải xem có ý nghĩa hay không.
Trần Viễn không nhịn được rơi nước mắt: “Ông nội đã nuôi tớ từ nhỏ, tớ không có ba mẹ, chú thì bắt nạt ông nội, đánh ông nội, ông nội là người thân duy nhất của tớ, tớ sẽ dùng mọi cách để đổi lấy ông nội.”
Cố An Thành hận không thể tát mình một cái, nếu Trần Viễn đồng ý trao đổi, thì sao có thể để anh bắt nạt mình nhiều năm như vậy, anh đang nói cái quái gì không biết, nhìn dáng vẻ đáng thương này, anh chỉ muốn ôm cậu vào lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, vụng trộm nhéo bàn tay Trần Viễn ở dưới ngăn: “Thế cứ vậy nhé, ông nội chuyển đến viện an dưỡng, cậu cũng đi, như vậy giống như ở nhà cậu vậy, lúc cậu không ở đó thì còn có người khác chăm sóc ông nội, thế nào?”
“…” Trần Viễn cố gắng cúi đầu thút thít nghẹn ngào, nói chuyện mang theo giọng mũi: “Vậy… phải cần rất nhiều tiền…”
“Không cần tiền, không phải nói cho cậu sao, cậu mà không tin, thì tớ dẫn cậu đi xem.” Cố An Thành định đưa thêm mấy người già neo đơn vào, coi như công ích.
Hai người bọn họ công khai tâm sự như vậy, còn vừa khóc vừa dỗ, hoàn toàn quên mất ông thầy chủ nhiệm đang ở trên bục giảng nhìn mình, lão Tào cố ý buông chiếc giẻ lau thật mạnh xuống, lớn tiếng đọc bài thi, thế nhưng người ta không có phản ứng gì, dường như không nhớ mình đang trong một lớp học.
Tào Ngọc Phượng vô cùng mệt mỏi, không biết Cố An Thành muốn chơi trò gì. Khiến người ta khóc rồi lại dỗ, rất vui sao?
“Nhìn, bảng, đen, câu đề này…” Tào Ngọc Phượng có nói thế nào cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của hai người nọ, buông bỏ ý nghĩ lấy được sự chú ý.
Cố An Thành tâm không tạp niệm an ủi Tiểu Viễn của anh, giọng nói dịu dàng của anh khiến Vương Huân ở sát vách buồn nôn, nhưng Vương Huân lúc này vẫn chưa biết được, anh bạn tốt của mình đã cong rồi.