Tần Kiêu thấy Đường Khê đang làm trái tim với mình, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên, ý cười trong mắt càng đậm, nhấc chân đi ra thang máy.
Một nhóm người phía sau anh vội vàng đuổi theo anh, dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Thấy anh vội vàng bước đến, Đường Khê đoán anh muốn đi tới chỗ cô, vội vàng vẫy tay ra hiệu cho anh dừng lại.
Phía sau anh có quá nhiều người, anh lại đi qua mà không nói gì thì cũng cảm thấy xấu hổ.
Tần Kiêu thấy cô ra hiệu liền dừng bước lại, chậm rãi đi theo thang máy từ tầng hai xuống tầng một, đứng cách lối ra thang máy không xa, anh điều chỉnh lại vẻ mặt, mím môi giả vờ như nghiêm túc trước mặt tất cả cấp dưới của mình đang làm việc, sau đó anh từ từ giơ tay lên rồi đặt tay lên ngực, làm hình trái tim rồi liếc xéo cô một cái.
Người phụ trách trung tâm thương mại đang báo cáo tình hình về hoạt động của trung tâm thương mại, để thu hút khách hàng, trung tâm thương mại đang tiến hành các hoạt động khuyến mãi khách hàng, ở tầng 1 là khu vực mỹ phẩm dưỡng da đang có nhiều hoạt động khuyến mại nhất, về cơ bản, mỗi quầy đều có một biểu giảm giá trên đó.
Người phụ trách nhìn thấy Tần tổng đứng ở tầng một nhìn về phía quầy hàng, vội vàng báo cáo kế hoạch tổ chức sự kiện, nhân viên phía sau căn bản không để mắt đến sự kiểm tra của Tần tổng, mà chỉ nhìn chăm chú vào Tần tổng đang kiểm tra công việc một cách nghiêm túc, ngoài mặt là như vậy nhưng trong lòng lại lén lúc cùng vợ mình làm trái tim.
Nhưng cũng không tính là vụng trộm.
Mặc dù không ai nhìn thấy nhưng anh có thể thấy a.
Thực ra, chủ tịch của anh đã suy nghĩ đến khả năng những người phía sau anh sẽ nhìn thấy rồi, cho nên mới ám chỉ anh đi lên phía trước một bước, rồi dùng thân thể cao lớn của anh chắn tầm mắt của mọi người phía sau lại, rồi mới cùng vợ mình so tâm.
Nhưng rõ ràng, chủ tịch lại không suy nghĩ đến anh a.
Anh cũng là người mà, sao chủ tịch lại không tránh anh.
Thấy Tần Kiêu còn đứng ở chỗ đó, Đường Khê liền đặt tay lên môi hôn gió với anh.
Tần Kiêu thấy cô hôn gió với mình, anh hơi nghiêng sang một bên, liếc nhìn người phía sau để che đậy, giơ cánh tay phải lên, dùng ngón tay bắt lấy nụ hôn gió của cô, từ từ đưa tay đến trước mặt giả bộ như xem đồng hồ thấy không ai chú ý liền đưa tay lên môi rồi hôn nó.
Khi anh đặt tay xuống, anh không kìm được mà nhướng mày lên nhìn cô, khẽ lắc đầu, kiêu ngạo nhìn Lý Anh bên cạnh.
Lý Anh: “…”
Nhìn anh làm gì.
Biết rõ vợ của chủ tịch tới, còn hôn gió với chủ tịch, vậy mà chủ tịch còn ám chỉ anh làm cái gì.
Chủ tịch ám chỉ anh như vậy để làm gì, chẳng lẽ tư thế ăn thức ăn cho mình không đúng chỗ sao?
Đầu óc anh quay cuồng lên, lấy di động từ trong túi ra, bật chức năng quay phim lên rồi giơ lên và đối mặt với vợ chủ tịch đang hôn gió chủ tịch, ghi lại đưa vào hồi ức của cuộc đời của mình.
Đường Khê thấy Lý Anh cầm điện thoại lên, không biết cậu ta có quay video cô và anh không nữa, có chút xấu hổ liền kéo tay Tô Chi đang đứng một bên, đi đến quầy chăm sóc da.
Tần Kiêu nhìn thấy Đường Khê đang chạy trốn anh, anh liền thu hồi ánh mắt liếc nhìn Lý Anh bên cạnh có chút ghét bỏ.
Lý Anh nhìn thấy vẻ mặt của chủ tịch khi anh làm việc tốt của mình, khi đem Đường Khê dọa sợ, anh liền buông điện thoại xuống.
Cũng đâu phải lỗi của anh a.
Anh đang ăn thức ăn chó ngon lành, lại bị chủ tịch đắc ý mà hướng anh nhướng mày khiêu khích.
Dựa trên những gì anh biết về chủ tịch, chắc là đang ám chỉ anh quay video, đã làm vợ chủ tịch sợ rồi bỏ chạy, chủ tịch liền đổ lỗi cho anh.
Người làm công cho người khác sao lại khó như vậy.
Tần Kiêu đứng đó một lúc và nhận được tin nhắn từ của Đường Khê.
Vợ yêu: “Anh mau đi làm đi, em sẽ không quấy rầy công việc của anh nữa, hôm nay Tô Chi không có ý định đi mua sắm, là em kéo cô ấy đi dạo, cô ấy không biết em tới đây là để gặp anh, hiện tại em đang mua cho cô ấy để đền tội.”
Vợ yêu: “Yêu anh.”
Ngay sau đó, một biểu tượng cảm xúc ấm áp khác đã được gửi đến.
Tần Kiêu nhìn chằm chằm tin nhắn của Đường Khê gửi cho anh, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Sau khi người phụ trách trung tâm mua sắm phía sau giới thiệu tất cả các kế hoạch tổ chức sự kiện, thấy Tần tổng vẫn im lặng, lo lắng nói: “Tần tổng?”
Tần Kiêu đưa tay lên che lại khóe môi, khi anh đặt tay xuống là lúc sắc mặt liền khôi phục lại sự nghiêm túc, nhàn nhạt nói: “Rất tốt.”
Người phụ trách trung tâm mua sắm sững sờ một lúc.
Anh có phải nghe nhầm không?
Tần tổng đang khen ngợi anh?
Lý Anh nhìn vẻ mặt vui vẻ của người phụ trách trung tâm mua sắm, trong lòng cảm thấy số phận thật bất công.
Người đứng ở trước mặt lại bị ăn một thức ăn chó.
Còn người đứng phía sau lại được ăn kẹo.
_____
Tại quầy sản phẩm chăm sóc da, Tô Chi vén tóc ra phía sau tai, khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Đường Khê, để cô quẹt thẻ thanh toán.
Sau khi quẹt thẻ, Đường Khê nhận được biên lai và các sản phẩm chăm sóc da từ người bán hàng, quay người lại mỉm cười chúc mừng với Tô Chi và nói một cách quyến rũ, “Tô Chi, cười một cái đi mà, tao biết sai rồi.”
Tô Chi tức giận trợn mắt lên nhìn quầy sản phẩm chăm sóc da và hỏi: “Mày biết chồng mày đang ở trung tâm mua sắm này đúng không, hơn nữa mày chọn khu mua sắm ăn cơm này chỉ vì để gặp chồng mày.”
Đường Khê có chút ngượng ngùng, chớp mắt nhìn Tô Chi rồi dùng cánh tay chạm vào cô, ngàn lần nói: “Tô Chi.”
Tô Chi tức giận nở nụ cười nói: “Mày cố ý kéo tao qua đó, rồi gọi tao ra khỏi quầy hàng, để tao đứng trước mặt chồng mày, nhìn mày và chồng tán tỉnh với nhau rồi còn hôn gió, mày có biết không hành vi của mày gây tổn thương nghiêm trọng đối với tao đó? Còn nói với tao là mày đang yêu thương với tao, mày muốn mua chút quà để cảm ơn tao.”
Tao nghĩ đến hôm nay sao mày tốt với tao thế, thì ra là mật ngọt chết ruồi.
Đường Khê: “Không phải như mày nghĩ đâu, tao làm vậy là có lý do hết.”
Tô Chi: “Lý do gì.”
Đường Khê: “Để làm Tần Kiêu vui, không phải mày không thấy anh ấy rất vui sao?”
Tô Chi mở to mắt ra, có chút sốc nói với Đường Khê: “Đường Khê, mày có còn là con người không? Chỉ vì để chiều lòng chồng mày mà mày lừa gạt tao đứng giữa hai người mà xem hai người rãi ăn cơm chó, chẳng lẽ không có một cái bóng đèn khác sao, một hai phải kêu tao ra làm bóng đèn cho hai người?”
Đối với những lời chất vấn của Tô Chi, cô liền có chút chột dạ mà chuyển sang chủ đề khác, chỉ vào tầng hai có một cửa hàng quần áo nói: “A, tao nhìn thấy một cửa hàng bán quần áo vô cùng đẹp, nhìn trông rất hợp với dáng người của mày, mày có muốn vô mua không.”
Tô Chi không khách khí nói: “Muốn.”
Đường Khê đẩy Tô Chi về phía thang máy nói: “Vậy chúng ta mau đi lên thôi.”
Tô Chi nhìn cô nói đùa: “Mày đừng nghĩ gạt tao, hôm nay phải cho tao một lý do chính đáng, nếu không đừng có bao giờ đi mua sắm với tao, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn vậy mà lại không bằng vợ chồng quen nhau mấy tháng.”
Đường Khê: “Không phải quen nhau mấy tháng.”
Tô Chi: “???”
Đường Khê cùng Tô Chi cũng không có gì là không thể nói, dù sao nói cho Tô Chi biết thì cũng sẽ không nói cho Tần Kiêu biết.
“Đi mua quần áo trước cái đã, khi nào đến ăn cơm tao nói cho mày biết.”
Tô Chi chỉ muốn nói đùa mà thôi, cô ước gì mối quan hệ của Đường Khê và Tần Kiêu trở nên tốt đẹp hơn, nhưng cô nhận ra Đường Khê có cái gì đó muốn nói với cô, liền thúc giục nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi, nói cho tao biết.”
Đường khê cúi đầu dùng WeChat quét mã QR.
“Phía trước còn có tám cái bàn nữa, phải chờ khoảng mười tám phút nữa mới có, chúng ta đi nhìn quần áo thêm chút nữa đi.”
Cả hai lên tầng hai tham quan và tình cờ bước vào một cửa hàng quần áo.
Khi xem hết cửa hàng quần áo xong cũng gần hết giờ nên hai cùng đi lên tầng 4 ăn cơm.
Sau khi gọi đồ ăn tại nhà hàng, người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Tô Chi không thể đợi được mà hỏi Đường Khê “Mày nói không chỉ nói vài tháng, ý mày là gì?”
Đường Khê hỏi: “Mày có còn nhớ quyết định của tao khi kết hôn với Tần Kiêu sau buổi hẹn hò mù quáng đó không, tao còn nói với mày là tao cảm thấy anh ta là người tốt?”
“Đương nhiên là tao nhớ rồi.”
Lúc đó cô cũng khuyên Đường Khê là không nên bốc đồng ngu ngốc như vậy, lần đầu tiên gặp mặt cô đã nghĩ là người tốt, hiện nay có rất nhiều đàn ông xấu khi gặp mặt đều cư xử rất tốt, mà sau khi lừa được phụ nữ lên giường rồi, họ sẽ lộ ra nguyên hình ngay.
“Sở dĩ đã gặp một lần là xác định anh ta là một người tốt, bởi vì trước đó tao đã gặp anh một lần rồi.”
Tô Chi sửng sốt một chút, “Mày đã từng gặp qua anh ta? Tại sao tao không có nghe mày nói qua?”
Đường Khê cầm ấm nước trên bàn, rót nước cho mình và Tô Chi một ly nước bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, cứ từ từ nghe tao kể.”
Đường Khê cúi đầu uống một ngụm nước, rồi kể về chuyện mười năm trước cô gặp Tần Kiêu, hôm nay chính là nguyên nhân vì sao kéo cô ra ngoài, để cô đứng giữa so trái tim với Tần Kiêu, và còn hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Tần Kiêu đều nói cho Tô Chi nghe.
Tô Chi nghe xong, có chút bật cười.
“Thì ra hai người đã quen nhau từ thời cấp ba rồi, anh ta tưởng mày làm trái tim và hôn gió với anh ta, cho nên đã thầm mến mày? Lần trước mày đi chợ, bà bán hàng nói anh ta đã có người thích, và người đó chính là mày?”
Đường Khê gật đầu: “Chính là như vậy đó, cho nên mới gọi mày ra ngoài, mới làm anh hai chiêu mà anh vui vẻ như vậy rồi.”
Tô Chi cũng rất vui vì sự cố này, cười nói: “Vậy tại sao mày không nói với tao là mày đã gặp anh ta trước đây?”
Đường Khê nói: “Trước kia tao cũng không biết là ảnh hưởng đến anh lại lớn như vậy, tao chỉ là nhìn thấy anh tổng cộng có năm lần, nếu tao nói với mày biết thì mày nghĩ tao ngốc, mới chỉ gặp qua anh mấy lần mà tao cảm thấy anh lại là người tốt, nếu nói những lời này sau lưng người khác tao cũng cảm thấy có lỗi, nếu một ngày nào đó tao vô tình thảo luận về vấn đề này trong khi trò chuyện với mày trên WeChat, sẽ rất tệ khi anh nhìn thấy.”
Tô Chi cười không thể ngừng được.
Đường Khê liền vỗ bàn cái bàn nói, “Được rồi, không cười nữa, chuyện này không được nói cho người khác biết đó.”
Tô Chi nói: “Tao có thể nói cho Diệp Sơ Hạ biết không?”
Đường Khê khẽ gật đầu, “Ngoài Diệp Sợ Hạ ra, không được nói cho ai biết đó.”
Tô Chi gật đầu, “Được rồi tao hứa, tao sẽ không nói với bất kì ai ngoại trừ Diệp Sợ Hạ ra, tao thực sự ngưỡng mộ hai người đó, đây có phải là số phận đã định sẵn cho mày không? Được rồi, lý do của mày rất chính đáng, tao sẽ tha thứ cho mày khi kéo tao ra ngoài để thể hiện ân ái với chồng mày.”
Sau khi Tô Chi nói xong, cô bắt đầu cười và nhấc điện thoại và nói: “Bây giờ tao sẽ nói với Diệp Sợ Hạ về chuyện này.”
Đường Khê che trán cười, rồi một người phục vụ đột nhiên bước tới đưa cho cô một hộp quà.
“Hai vị tiểu thư, hôm nay cửa hàng chúng tôi có một sự kiện, cửa hàng sẽ tặng mỗi người tới đây một món quà nhỏ.”
Phục vụ lần lượt đặt những món quà trước mặt Đường Khê và Tô Chi.
Đường Khê cười nói: “Cám ơn.”
Người phục vụ nói: “Bên trong là chuẩn bị một món quà ngẫu nhiên, không biết bên trong có cái gì, hai vị tiểu thư có thể mở ra nhìn một chút.”
Đường Khê khẽ ừ một tiếng, cầm hộp quà lên mở ra.
Bên trong hộp quà của cô là một bông hồng đỏ với một tờ giấy ghi chú bên cạnh.
Cô nhặt nó lên và nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên đó.