Du Khuynh rất biết chú ý chừng mực, không để Phó Ký Trầm nhìn ra bất kỳ đầu mối gì.
Cô chủ động đề nghị: “Tối nay em mời anh ăn cơm. Hôm nay tiêu của anh nhiều tiền như vậy, đợi khi nào em phát đạt rồi nhất định sẽ trả gấp đôi phần ân tình này cho anh. Giờ chỉ có chút tiền mời anh được bữa cơm đơn giản thôi.”
“Phải đổi ngày khác thôi. Tối nay anh có lịch rồi.” Phó Ký Trầm vô thức báo cáo với Du Khuynh, “Tối anh có hẹn với người ta, đi cùng với thư ký Phan, tổng giám tài vụ và Kiều Dương.”
“Ừm.”
Du Khuynh hỏi anh,: “Anh nhất định phải lấy được hai miếng đất đó à?”
Phó Ký Trầm gật đầu.
“Không muốn bỏ miếng nào sao?”
“Không. Tương lai phát triển đều khá triển vọng.”
Du Khuynh “ồ” một tiếng. Nếu lấy được hai miếng đất đó, dòng tiền của công ty bất động sản dưới trướng tập đoàn Phó Thị sẽ trở nên căng thẳng.
“Chắc khoảng mười một giờ tối anh về nhà.” Phó Ký Trầm hỏi cô: “Em muốn tiếp tục dạo phố hay là về nhà cùng anh?” Giờ anh muốn về thay quần áo.
Anh vắng nhà, một mình cô ở nhà cũng vô vị.
“Vậy em đi dạo tiếp.” Cô đẩy cửa xuống xe.
“Đợi chút.”
Phó Ký Trầm rút một tấm card cho cô.
Du Khuynh không lấy: “Trong thẻ của em còn tiền, nên mua đều mua cả rồi, giờ chỉ dạo cho khuây khỏa thôi.”
Phó Ký Trầm nhét thẻ trở vào, đúng lúc này thư ký Phan gọi điện tới.
“Phó tổng, tôi nghe ngóng được rồi, luật sư Du tới bộ phận pháp vụ tập đoàn Phó Thị chúng ta làm việc là tạm thời hết đường để đi. Trước khi về nước cô ấy đã bàn xong với công ty luật Thạc Dữ cả rồi, kết quả chủ tịch Du nhúng tay vào xóa bỏ phần công việc này, đồng thời vì quan hệ của Du đổng nên không tìm được công việc ở các công ty khác.”
Phó Ký Trầm nhớ ra, có lần anh nhắc công ty luật Thạc Dữ với Du Khuynh, khi đó đáy mắt cô lướt qua nét buồn bã, thì ra còn có nguyên nhân này.
Thư ký Phan báo cáo tiếp: “Chủ tịch Du vì muốn luật sư Du trở về kết hôn nên đã đóng băng hết các thẻ ngân hàng của cô ấy, nhà và xe của cô ấy cũng bị tịch thu.”
Phó Ký Trầm nhìn trong tấm thẻ cô vừa tiêu gần hai trăm vạn trong ví, kiểu tiêu xài trả đũa này của cô thì ra là do lâu rồi không nhìn thấy số tiền lớn.
Giờ anh mới hiểu, loại tình cảm phức tạp của cô dành cho ba của mình.
Cô không muốn thỏa hiệp, ghét dục vọng khống chế và tính không tôn trọng của Du đổng.
Nhưng mỗi lần đi ngang qua tòa nhà tổng bộ ngân hàng, cô đều nhìn chằm chằm cửa sổ sáng đèn đó. Lúc ấy, điều cô nghĩ tới có lẽ là ba cô kiếm tiền cũng không dễ dàng.
Thư ký nói suy nghĩ của mình: “Luật sư Du ở Phó Thị luôn tận chức tận trách, tính chuyên nghiệp càng không cần phải nói. Chúng ta không thể vì cô ấy là con gái của chủ tịch Du mà có thành kiến với cô ấy, càng không thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Phó Ký Trầm hiểu, thư ký Phan muốn giữ Du Khuynh tiếp tục làm việc ở Phó Thị là vì nghĩ cho tâm tình của ông chủ anh đây: “Ừm. Cứ coi như không biết gì cả, cứ để cô ấy tiếp tục làm ở vị trí hiện tại.”
Tới trung tâm thương mại, Du Khuynh dạo một vòng khu đồ nam nhưng chẳng thu hoạch được gì cả.
Hôm nay cô tiêu không ít tiền của Phó Ký Trầm nên muốn đáp lễ lại.
Nếu rẻ quá thì Phó Ký Trầm không dùng, có mua về cũng lãng phí.
Mà mắc quá, cô lại cảm thấy không đặc biệt, bởi vì Phó Ký Trầm chẳng thiếu gì cả.
Dạo mệt rồi, Du Khuynh đi vào quán cà phê ở lầu một mua ly cà phê lạnh.
Hai tay cô chống cằm, nhàn rỗi nhìn người tới người đi trong trung tâm thương mại.
Vẫn đang nghĩ xem nên tặng gì cho Phó Ký Trầm, làm hại tế bào não cũng mệt chết đi được.
Chủ yếu là cô không biết Phó Ký Trầm thích gì, cũng chẳng có nhiều thời gian để đi tìm hiểu.
Đây chính là nguyên nhân cô không muốn yêu đương, quá phiền phức. Cảm tình bỏ ra quá nhiều, lỡ ngày nào đó chia tay muốn thu cũng không thu được ngược lại còn rước thêm đau khổ.
Uống cà phê xong, Du Khuynh hình như biết nên tặng gì cho Phó Ký Trầm rồi. Ra khỏi trung tâm thương mại, cô đi tới bãi đỗ xe ngoài trời thì phía sau có người gọi, “Du Khuynh.”
Còn cho là nghe nhầm, Du Khuynh xoay người lại.
Du Cảnh Hâm đang đứng cách đó không xa, chị ra ngoài với khí thế to lớn, có bảo mẫu, chuyên gia dạy nuôi trẻ và hai vệ sĩ. Trong lòng chuyên gia nuôi dạy trẻ ôm một đứa trẻ sơ sinh.
Nhìn vóc dáng này, chẳng ai nhìn ra được chị vừa mới sinh con được hơn năm tháng. Vẫn thon thả quyến rũ như xưa.
Gặp mặt rồi Du Khuynh vẫn lễ phép gọi một tiếng: “Chị.”
“Ừm.”
Du Khuynh hỏi thăm: “Chị đi mua sắm à?”
Du Cảnh Hâm chỉ tòa cao ốc phía sau: “Có trung tâm hoạt động dành cho trẻ sơ sinh.”
Du Khuynh không biết nên nói gì với người chị không mấy thân thiết này, cuối cùng dứt khoát đi chơi với đứa bé.
Lần trước gặp thằng bé này là lúc bé mới được hai tháng tuổi, hiện tại đại hoàn toàn thay đổi hình dáng rồi. Đôi mắt rất đẹp giống mắt của Du Cảnh Hâm, cũng hơi giống mắt cô.
Cô đưa ngón tay ngoắc lòng bàn tay của cháu ngoại, cằm hơi giương lên, nháy mắt với thằng bé. Đứa bé như có thể nhìn hiểu, toét miệng cười.
Du Cảnh Hâm nhìn trong tay Du Khuynh, trống rỗng không có gì cả.
Dạo phố mà chẳng mua gì, đúng là không thích hợp với biệt danh máy tiêu tiền của cô.
Chị lại nhìn đôi giày trên chân cô, chỉ có mấy trăm tệ. Số tiền này nếu là trước kia chỉ đủ mua được cái đế giày của con bé thôi.
Từ nhỏ Du Khuynh chính là bà tổ tiêu tiền, hồi đó ba từng nói cắt tiền tiêu vặt của con bé chẳng khác nào lấy mạng của nó. Khuyết điểm này, nay bị ba lấy ra kiềm kẹp cô.
“Đoạn thời gian này chị không về nhà, nghe nói em với ba vẫn còn đang căng thẳng à.” Du Cảnh Hâm khựng lại chốc lát lại nói: “Anh rể em nói, em bán cả túi đi luôn rồi.”
Du Khuynh đang chơi vui vẻ với đứa bé, ngạc nhiên xoay mặt qua, “Tần Mặc Lãnh nói với anh rể ạ?”
Du Khuynh lắc đầu: “Không rõ. Chị không hay nói chuyện với anh ấy, hai ngày trước anh ta có nhắc một câu.”
Hay rồi, giờ mọi người đều biết cô bán túi sống qua ngày rồi.
Liên quan tới việc chị gái và anh rể chẳng mấy nói chuyện với nhau, bởi vì họ cũng là hôn nhân môn đăng hộ đối không có tình cảm.
Im lặng mấy giây.
Du Cảnh Hâm liếc Du Khuynh, “Chị thật sự không hiểu, em vì mặt mũi mà chịu khổ như vậy để làm gì. Em không thể về nhà nhận lỗi với ba một cái để ông chuyển hết tiền trong thẻ phụ vào thẻ của em, tới lúc đó muốn ầm ĩ thế nào mà chẳng được? Em nhìn em bây giờ xem, đi dạo cũng chỉ đi ngắm cho đã ghiền thôi.”
Du Khuynh: “…”
“Không còn một đồng nào thật à?” Du Cảnh Hâm hỏi.
Du Khuynh đưa ngón tay cho cháu ngoại nắm, vừa chơi với đứa bé vừa đáp: “Có. Mấy ngày trước anh có tới thăm em, lén cho em một tấm thẻ. Em không tiêu, để dành tiết kiệm.”
Không dễ, biết tính quan trọng của việc tích trữ tiền rồi. Chị ấy với Du Khuynh là hai thái cực khác nhau, chị không có thói quen mua sắm.
Lúc nhỏ, mỗi tháng ba đều cho chị không ít tiền tiêu vặt nhưng chị đều cất đi hết. Mà Du Khuynh, nhiều tiền như vậy, nghe nói cho tháng nào tiêu hết tháng đó.
Còn Du Cảnh Trạch, trong thời gian anh du học ở nước ngoài, phần lớn tiền tiêu vặt đều bị Du Khuynh tiêu xài thay.
Ba thường xuyên rầu rĩ: Quan điểm tiêu xài của chị em các con, sao không thể dung hòa chung một chứ?
“Đứa bé giống chị, nhất là giống ở đôi mắt.” Du Khuynh không muốn nói tới tình cảnh khốn khó trước mắt của mình.
Du Cảnh Hâm “ừm” một tiếng, hỏi nhiều thêm một câu: “Em là chống đối việc gả cho Tần Mặc Lãnh, hay chỉ đơn giản là không thích hôn nhân đại sự do người nhà sắp xếp?”
“Em chỉ là không có ý định kết hôn. Mặc kệ là giới thiệu ai cho em, em đều chống đối.”
“Ông nội và ba đều quyết tâm gả em cho Tần Mặc Lãnh, họ cảm thấy không ai thích hợp với em hơn Tần Mặc Lãnh.” Du Cảnh Hâm nhắc nhở cô, “Đầu năm mới năm nay, ba lại mua thêm cổ phần ở Lạc Mông, đó là của hồi môn cho em. Nếu em thật sự quyết tâm không kết hôn, e là em với ba lại ầm ĩ nữa rồi.”
Ánh chiều tà bắt đầu bao trùm không gian, bên ngoài chẳng ấm áp cho lắm.
Du Cảnh Hâm chẳng đứng lâu, “Có chuyện gì thì gọi điện cho chị.” Chị cầm cái tay nhỏ xíu của con trai lắc nhẹ, “Tạm biệt dì út đi, lần sau lại chơi với dì út. Trời sắp tối rồi, bọn chị về nhà đây.”
Hàng người ung dung rời khỏi. Tiếng dì út này khiến Du Khuynh hoảng hốt trong thoáng chốc. Có loại cảm giác của gia đình.
Cô ngoảnh đầu nhìn Du Cảnh Hâm thêm lần nữa.
Chưa đến mười một giờ, Phó Ký Trầm đã về tới nhà.
Anh đặt laptop vào trong thư phòng, còn có khá nhiều công việc phải xử lý, anh tiện tay mở máy tính ra. Vừa ngồi xuống, anh lại đứng dậy đi vào phòng ngủ, không biết Du Khuynh đang bận việc gì.
Đẩy cửa ra nhìn thấy người ngồi trên sô pha, bước chân anh khựng lại.
Du Khuynh đã tắm rửa xong, mặc chiếc áo ngủ hai dây màu đen quyến rũ đang cúi đầu xem điện thoại, mặt mày tươi cười. Nghe tiếng, cô ngẩng đầu lên ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
“Khuya rồi sao chưa ngủ?”
“Đợi Phó tổng của em mà.”
Phó Ký Trầm vờ như đã bận công việc xong định đi tắm nghỉ ngơi, hơi ngước cằm lên vừa cởi nút áo sơ mi vừa đi tới. “Vừa rồi em xem điện thoại cười cái gì?”
Du Khuynh dùng dây cột tóc quấn mái tóc khô một nửa đó lên làm lộ ra chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, “Xem được một đoạn văn, nói làm thế nào mới khiến đàn ông ghi nhớ trao thận chứ đừng trao lòng.”
Phó Ký Trầm dựa bên sô pha, khom người cúi đầu hôn lên cổ cô một cái, sau đó nhìn vào mắt cô: “Em muốn anh trao lòng?”
Du Khuynh ôm cổ anh, khóe môi cong lên thành một nụ cười, “Người phụ nữ vô tâm như em nào có suy nghĩ yêu cầu đàn ông phải trao lòng chứ. Lòng người quá phức tạp, đi không khéo kẻo lạc mất. Em mù đường, không nên thử thách mức khó như vậy đâu.”
Phó Ký Trầm chỉ nhìn cô chứ không tiếp lời.
Nụ hôn rơi lên môi cô, Du Khuynh cũng hôn đáp lại anh.
Anh nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Làm thế nào khiến đàn ông nhớ trao thận không trao lòng?”
Du Khuynh: “Biến thành một viên sỏi thận thật lớn thật lớn, cho đau chết anh.”
Phó Ký Trầm: “……”
Du Khuynh mò lên một tấm thẻ ngân hàng trên sô pha đưa cho Phó Ký Trầm: “Cảm ơn Phó tổng tặng nhiều quần áo và túi xách cho em khiến em có cảm giác ưu việt và cơ hội liếc nhìn cuộc đời bằng nửa con mắt. Có qua có lại, tặng anh đấy.”
Phó Ký Trầm nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, lật qua mặt chính nhìn thì thấy là một tấm thẻ tiết kiệm: “Bên trong có bao nhiêu tiền? Là tấm thẻ hơn hai trăm vạn đó à?”
“Bên trong có số dư không tới một trăm, hình như sáu mươi hai đồng ba gì đó, chẳng nhớ rõ lắm.”
Phó Ký Trầm nhìn cô: “Cái này có hàm ý gì?”
“Kim ngạch chẳng có hàm ý gì, khi ấy số tiền trong thẻ bị em tiêu hết còn lại bấy nhiêu thôi.” Du Khuynh dựa vào lưng sô pha: “Em có gì đáng để tặng anh đâu chứ, chỉ có tấm thẻ này thôi.”
Cô sớm đã chuẩn bị lời phát biểu xong cả rồi: “Hy vọng với tấm thẻ chẳng có bao nhiêu tiền này có thể luôn nhắc nhở Phó tổng chúng ta, đời người phải sống trong thời bình nghĩ tới thời loạn, phòng ngừa chu đáo, đừng giống như em đến chút tiền tiết kiệm cũng không có, đợi tới lúc cần tiền chỉ có thể dựa vào việc bán túi. Bất kể là một mình hay là cả công ty, trong tay đều phải có dòng tiền đầy đủ, bởi vì khó khăn có thể ập đến bất cứ lúc nào lại chẳng cách nào dự đoán trước nguy cơ khủng hoảng tài chính. Cùng nỗ lực nhé.”
Cô cười, “Nếu ngày nào đó anh phú quý, nhớ đừng quên người ta đấy.”
Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng đó hồi lâu, sau đó lấy ví tiền ra dọn một khoảng trống ở giữa đống thẻ kẹp tấm thẻ này vào.
Xong bỏ ví tiền sang một bên, anh ôm cô đi về phía cửa. Du Khuynh cúi đầu ngậm môi anh, mút một cái.
Phó Ký Trầm đi tới bên cửa, ra hiệu cho cô: “Tắt đèn.”
Du Khuynh trở tay mò tới công tắc tắt đèn đi, phòng ngủ phút chốc tối đen như mực, lưng cô chợt lạnh, dán lên mặt tường. Chiếc váy hai dây này lộ hết một phần hai lưng.
“Chiếc váy em đang mặc có đẹp không?”
Phó Ký Trầm hôn cô: “ừm” một tiếng.
“Đừng ừm, đẹp hay không đẹp hả?”
“Đẹp.”
“Em mặc lễ phục cao cấp càng đẹp hơn nữa.” Nhưng anh chẳng có cơ hội nhìn thấy, cô không định xuất hiện cùng anh ở bất cứ hoạt động nào, lỡ như gặp phải ba cô thì sao. Tới lúc đó thì náo nhiệt đây.
Lúc cô đang thất thần bỗng bị một cơn tê dại lan rộng khắp người, cô không khỏi ôm Phó Ký Trầm chặt hơn.