Giọng của một bạn nam ở bên ngoài gõ cửa, Hà Anh đang đứng ngay đó cô mở cửa ra. Trước cửa là Trần Thiên Vũ, cậu ta nhìn thấy Hà Anh liền nói luôn:
“Dương Anh, 6 giờ là ăn cơm đó. Bà với ba bạn cùng phòng nhớ xuống ăn cơm đúng giờ nha. Tôi đi nhắc những phòng khác đây, lát gặp”
Nói xong cậu ta đi luôn. Cô quay người đi vào rồi lại ngồi xuống cạnh Liên.
“Vũ bảo là 6 giờ là ăn cơm đó, cậu ta nhắc bọn mình xuống đúng giờ”
__
Buổi tối khi đã ăn cơm xong, Hà Anh một mình lên phòng khách sạn. Ba đứa bạn cùng phòng cô muốn đi chơi, mà Hà Anh thấy mệt nên cô đã từ chối.
Cô đi lên phòng mình lấy chìa khóa mở cửa ra.
“Cậu không đi chơi ở đâu à?”
Tuấn Anh đi ra ngoài cửa hít thở không khí trong lành, cậu ngước lên tầng trên thấy Hà Anh đang cắm khoá vào ổ chuẩn bị đi vào. Cậu liền gọi cô.
Hà Anh lắc đầu nhưng rồi cô lại rút chìa khóa ra chưa vào phòng vội.
Trong khi mấy bạn cùng phòng còn chưa về, tốt nhất là cô không nên vào phòng luôn vì nhỡ đâu họ bị mất cái gì lại đổ lên đầu cô thì hỏng bét.
Tuấn Anh đi lên chỗ cô, cậu ngó nghiêng xem xung quanh có ai không rồi lại nhìn cô hỏi tiếp:
“Sao cậu không vào? Bạn cùng phòng cậu đâu?”
“Họ đi chơi hết rồi. Bây giờ họ chưa về, mà vào phòng thì cũng chẳng hay lắm” cô đáp
Nghe cô nói vậy, Hoàng Tuấn Anh hí hửng ra một ý kiến rất ngu ngốc.
“Được rồi, Hay về phòng tôi đi. Trong phòng bây giờ chỉ có một mình tôi thôi, hơi chán”
‘’…’’ Cô im lặng vài giây suy nghĩ. Khi nhận ra điều không đúng lắm cô lấy tay búng vào trán cậu nói:
“Cậu điên à”
Mặt cô đỏ ửng, cô xấu hổ che mặt lại rồi đi về hướng của cửa sổ để nhìn ra bên ngoài.
Tuấn Anh bật cười đi đến đứng cạnh cô cậu dựa đầu vào tường ở cạnh cô, nhìn cô sau đó nở nụ cười yêu nghiệt:
“Cậu đang nghĩ đen tối gì đó đúng không? Đằng nào thì khi ở nhà cậu vào phòng tôi mãi mà, sao ở đây lại không được?”
Cô không biết giải thích sao cho đúng nên nói linh tinh, tay chân cô luống cuống nói năng loạn xạ.
“Không khí khác sẽ có suy nghĩ khác. Thật đó, ở nhà mình quen rồi khi đi đến chỗ khác suy nghĩ sẽ khác ngay. Cậu thấy có đúng không?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì” cậu nói
“Tôi ngại bạn cùng phòng cậu” thấy mình không nói được gì Hà Anh lập tức thừa nhận.
Bình đã mẻ thì không cần phải gắn lại làm gì? Đây là cái điều băn khoăn chung của mỗi người mà.
Tuấn Anh ‘há’ một tiếng cậu bất ngờ thốt lên:
“Cái gì? Sao phải ngại có tôi ở đấy mà, cậu ngại cái gì?”
Trong đầu Tuấn Anh chắc đã hiện ra suy nghĩ: Cậu mà cũng biết ngại à?
Thôi được rồi ai ngại hơn thì không biết, thấy thế Hà Anh lập tức vạch trần cậu:
“Thế sao chiều nay tôi nhắn cậu lên phòng tôi, tôi nhờ cậu một tí sao cậu không lên, cũng có tôi ở đấy mà”
Chiều đến nơi Hà Anh quên mất cái headphone trong ba lô của Tuấn Anh, vì phải cần luôn nên cô đã nhờ Tuấn Anh cầm lên phòng cho cô. Hà Anh đã nói rõ số phòng rồi nhưng tên đó vẫn không nghe, bắt cô đi xuống cầu thang để cậu đưa cho và lại còn bịa ra cái lí do nữa là do cậu ta lười không muốn đi.
Hà Anh bực mình thế là phải đi xuống cầu thang trước cửa phòng 102 để Tuấn Anh đưa đồ cho. Đến giờ cô chẳng biết lí do là do cậu lười thật hay gì nữa.
Nghe cô nói vậy Tuấn Anh phản bác ngay:
“Cậu bị dở à? trong phòng cậu toàn con gái tôi mà vào thì thằng bớp Đăng chọc tôi thối mũi”
“Thế đó, trong phòng các cậu toàn con trai, tôi là thân con gái không nên vào” cô đáp lại cậu, nói kiểu đây là một sự thật hiển nhiên.
“Giờ trong phòng có mỗi mình tôi, bọn nó đi chơi hết rồi” cậu lí nhí nói.
Chiều hôm nay nhìn thấy cô cứ không vui, ăn cơm xong biết là cô sẽ chẳng đi đâu cả Tuấn Anh cũng không đi chơi cùng đám thằng Vũ mà đi lên phòng, tính để tìm cô để nói chuyện cho cô thoải mái hơn với lại đưa một thứ cho cô nữa.
Hà Anh đột nhiên hỏi một câu chẳng mấy liên quan đến câu chuyện đang nói:
“Cậu chưa học giáo dục giới tính đúng không?”
Cậu khó hiểu trước nó nhưng vẫn trả lời:
“Đương nhiên là học rồi”
Việc Giáo dục giới tính thì Mẹ cậu đã nói với cậu từ lúc lớp 5 rồi, đến giờ cậu còn nhớ đó nha. Sao cô lại hỏi cậu về vấn đề này chứ?
“Học rồi thì phải nhận ra một chân lý chứ ông, con gái không nên một mình vào phòng con trai”
“Ài”
Tuấn Anh bất lực trước cái logic củ chuối của cô luôn.
Thấy mặt cậu giống như không hiểu gì, cô hí hửng nói tiếp:
“Với lại nếu chưa hiểu rõ để chị đây giảng lại cho em hiểu nha”
Cậu nổi đoá:
“Chị cái quần, tôi không phải em cậu”
Hà Anh hào hứng hẳn lên, cô cười toe toét trêu:
“Có chứ, cậu sinh sau tôi hơn 20 ngày mà”
Tuấn Anh vỗ trán, rõ ràng cậu muốn trêu cô để cô thoải mái hơn ai ngờ thành cô trêu cậu rồi. Nhìn cô cười vui vẻ như thế cậu cũng vui lây.
Thôi vậy bị trêu cũng được, Ngáo vui là được.
Hai đứa vẫn đang đứng ở đó nhìn ra bên ngoài cùng nhau thì có giọng của cậu con trai ở tầng dưới cất lên gọi Tuấn Anh:
“Đây” cậu tung chìa khóa xuống cho chúng nó bắt lấy nhưng vẫn đứng ở cạnh Hà Anh không có dự định đi xuống.
Vũ nhận ra được điều đó cậu ta hỏi:
“Mày còn ở đó à?”
“Ờ, lúc nữa tao xuống”
Lúc nữa là bao lâu nhỉ ông. Đây là suy nghĩ chung của cả đám con trai.
Tiếng cười đùa vui vẻ của đám con trai phía dưới dần bé lại sau khi cánh cửa đóng lại.
Ngay sau đó là bạn cùng phòng của Hà Anh cũng lên. Nhìn thấy Hà Anh và Tuấn Anh đứng ngay đó bọn kia rất bất ngờ, Liên hỏi:
“Hà Anh sao cậu ở đây?”
“Tớ chưa vào đâu, chìa khoá đây này” Hà Anh đi đến chỗ bà đứa bạn cùng phòng đưa chìa khóa cho họ.
Quỳnh cùng hai đứa kia nhìn cô ánh mắt kiểu đã hiểu, cô bạn huých huých nhẹ vào tay Hà Anh nói:
“Nè chưa đi vào để ở đây nói chuyện với trai đó hở?”
Cô đánh nhẹ vào cái tay mà Quỳnh vừa đánh cô, mắng đùa:
“Ăn nói xà lơ gì đó, chút nữa tôi vào ngay mà”
“Thui thui, cứ nói cho đã đi. Đồ ăn để bọn tôi ăn hết cho nha” Liên dơ ra một túi đồ ăn vặt trước mặt cô cười khì khì. (Mấy bà này có tâm hồn ăn uống à)
“Đúng đó, nha hai cậu cứ tâm sự đi. Tụi này không muốn ở đây ăn cơm chó đâu”
“Mấy cái bà này” Hà Anh bất lực.
Mấy đứa kia cũng chẳng trêu cô nữa liền đi vào, Mai nói:
“À nè tớ còn có câu muốn hỏi cậu đấy, chút nữa vào cậu giảng cho tớ nhá”
“OK”
Hà Anh lại đi lại chỗ Tuấn Anh, cậu vẫn đang đứng đó kiên nhẫn chờ cô. Rồi đột nhiên cậu phụt cười:
“Nói thật đó, bạn cùng phòng của cậu thật tinh ý”
“Tinh ý cái gì?” Cô không hiểu.
Không nói cho cậu đâu.
Tuấn Anh quay đi cười khì khì, khiến cho Hà Anh nghi ngờ.
Hai đứa đứng chung với nhau nhìn cảnh đêm yên bình vô cùng hiếm có ở thành phố, mà vốn dĩ thành phố có bao giờ yên bình mà chỉ có trong tâm hai đứa thấy vậy thôi.
“Dương Anh”
“Ừ”
“Quay lại đây”
Hà Anh theo lời Tuấn Anh cô quay mặt lại thì liền bất ngờ, Tuấn Anh đang cầm trên tay là một chiếc vòng tay hình cỏ 4 lá cậu đưa nó cho cô. Cậu nói:
“Tôi vừa mới mua cách đây mấy hôm đó nha. Tặng cậu một cái để lấy may mắn”
“Sao lại đưa cho tôi?” Hà Anh nhận lấy rồi hỏi nhưng đôi mắt cô đang chăm chú nhìn hình cỏ bốn lá đính trên cái vòng đó ánh mắt cô sáng lấp lánh.
“Cỏ bốn lá tượng trưng cho sự may mắn, tôi hi vọng rằng tôi và cậu sẽ gặp may mắn trong kì thi này”
Tuấn Anh cũng đang đeo một cái ở phía tay đeo đồng hồ, cậu hào hứng dơ lên cho cô xem. Hà Anh nhìn thấy tay cậu có cái vòng đó, cô nhìn cậu rồi phì cười.
Tuấn Anh đeo lên cho Hà Anh. Cánh tay nhỏ nhắn trắng mịn kia làm nổi bật lên chiếc vòng tay bạc sáng lấp lánh. Khi đã xong cậu cũng dơ bên tay cậu đã đeo lên để cạnh tay cô hỏi:
“Đẹp không?”
Hà Anh gật đầu.
“Cảm ơn cậu, thật là ngại quá tôi lại không biết nên mua cái gì cho cậu” Cô gãi đầu ngại ngùng nói.
Lúc nào cậu cũng mua cái gì đó cho cô, thế mà cô lại chẳng có gì cho cậu cả.
“Đâu cần, chỉ cần về cậu nấu món gì đó ngon ngon để ăn mừng thi xong là được. Cậu hứa với tôi rồi mà”
“À, thế này thì đơn giản”
Đứng với nhau tầm 10 phút, thì Hà Anh nói với cậu:
“Cậu cũng cần ôn tập mà, vậy tạm biệt ở đây nha. Nhớ ngủ ngon để mai thi tốt đó”
“Ừ”
Rồi cô chào tạm biệt cậu để đi về phòng. Tuấn Anh vẫn đứng ở đó nhìn theo bóng lưng của cô, khi nhớ ra gì đó cậu lại gọi:
“Dương Anh này”
“Sao vậy?” Cô quay mặt lại nhìn cậu
“Đừng áp lực quá”
Giọng cậu rất ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Đôi mắt cậu ấy rất đẹp, đen láy long lanh như bầu trời đêm. Tim Hà Anh đánh thịch một cái, cô có thể nhìn thấy được hình bóng của mình ở trong đôi mắt đó, chính vì điều này làm cho cô im lặng không nói gì.
Vẫn là cái giọng ấm áp đó, cậu nói tiếp:
“Vì cậu rất tuyệt. Thật đó, tôi thấy cậu rất tuyệt vời”
Hà Anh bật cười rồi ra dấu cố lên với cậu cô cũng khích lệ cậu:
“Cậu cũng vậy, tôi tin tưởng cậu”
Cả hai đứa chào nhau để đi về phòng, Hà Anh che mắt của mình ngăn mình xúc động quá.
Trước đây cô chưa từng nhận được những lời nói chân thành như này dành cho mình, chưa ai thật lòng với cô như cậu cả.
____
Sáng hôm sau các thầy cô đã dựng đầu học sinh dậy từ lúc 5 giờ. Cả đám buộc phải dậy để chuẩn bị đồ đạc để lên xe sớm nữa chứ.
Các thầy cô mang vào mỗi phòng mấy hộp sôi đủ số lượng người mỗi phòng. Lại còn khích lệ học sinh ăn hết để vào phòng thi đỡ đói.
Hà Anh vừa từ trong nhà tắm thay quần áo đi ra thấy mấy bạn cùng phòng đang ăn sáng, thấy cô mấy đứa bảo:
“Dương Anh ăn sáng đi”
“OK”
Cô ngồi xuống mở hộp sôi ra và rồi lập tức đóng lại. Mấy đứa bạn cùng phòng nhìn thấy khó hiểu, Quỳnh hỏi:
“Cậu sao đấy? Sôi ngon mà”
“Tớ bị dị ứng đỗ xanh”
Hà Anh bị dị ứng với thịt ngan, vịt và đỗ xanh. Nếu ăn phải thịt ngan vịt cô sẽ bị nổi mẩn ngứa ngáy hoặc là bị ốm, nặng hơn là đi lên viện. Mà dị ứng đỗ xanh không nặng như thịt ngan vịt cô vẫn ăn được nhưng sẽ bị đau bụng. Với lại đi thi thế này mà bị đau bụng thì không hay ho lắm.
“Hả?” Ba đứa kia bất ngờ.
“Sao bà không nói với thầy cô, như này thì sao được. Để tôi đi gọi cô Hạnh cô vừa đem đến cho phòng mình” Liên nói rồi có ý định gọi cho cô giáo.
“Thôi bỏ đi” cô ngăn cô ấy lại.
“Mình ăn bánh mì là được rồi”
___
Vì sau khi ăn trưa phải lập tức về trường nên các thầy cô đã nhắc học sinh lấy hết đồ đạc của mình để trả phòng luôn.
Lên đến xe, Tuấn Anh đã hỏi cô:
“Cậu ăn sáng chưa? Vừa nãy trong sôi ăn sáng có đỗ xanh, cậu không ăn miếng nào đâu đúng chứ?”
“Ừm. Không ăn miếng nào” Hà Anh đáp rồi cô lại ghé vào tai cậu nói đùa: “ai lại muốn bị tào tháo rượt trong phòng thi chứ?”
“Tôi muốn nà” cậu quay qua nhìn cô cười gợi đòn.
Cô đánh vào người cậu.
Xe bắt đầu lăn bánh đến địa điểm thi.
Đến nơi, các thầy cô thu điện thoại của học sinh và kêu học sinh cầm theo đầy đủ thẻ dự thi, căn cước, đồ dùng liên quan. Trước khi vào các thầy các cô gửi lời chúc đến các bạn là: Dù kết quả như nào cũng được nhưng hãy hoàn thành hết bài.
Đi vào trong trường thi, cô đi lên luôn phòng thi mà không có mục khai mạc gì hết. Đám của Quỳnh đi lên phòng thi trước rồi, còn ba đứa lớp 10 kia thì Hà Anh không biết đã đi đâu.
Đi đến khuôn viên trường cô gặp một người quen. Là cái Linh, Hà Anh gọi nó:
“Linh”
Nguyễn Khánh Linh quay lại nhìn cô rồi đợi cô đi đến chỗ nó.
“Ể, mày cũng ở đây à?”
Cô cùng với Linh đi cùng nhau lên phòng thi. Tuy là không cùng phòng nhưng lại cùng một tầng thi nên cả hai vừa đi lên vừa tám chuyện với nhau. Hỏi nhau một chút về thông tin bên trường mình.
Theo lời của Linh thì cô được biết là, trường A có mười lăm học sinh đi thi trong đó cũng có mấy đứa lớp 10 thi vượt cấp. Trong đội Sử chỉ có đúng hai đứa là Linh và Quyền tham gia.
“Uầy, thằng Quyền đi thi luôn à? Nó đâu rồi”
“Lên trước rồi hay sao ý, mà trong đội Sử trường mày có mấy đứa?”
“Bảy đứa”
“Vãi, nhiều thế”
“Ừ trường tao đi hẳn ba cái xe buýt luôn cho nên mới thấy là quy mô như nào”
“Chẳng bù cho trường tao, có hai cái ô tô con”
“Thế là được rồi. À mà, mày thi cùng phòng với hai đứa khối tao đấy”
“Thật à?”
“Ừ, thằng Quyền thi cùng phòng với đứa lớp tao”
Hai đứa tám chuyện một lúc thì cũng đến tầng ba thế là tạm biệt nhau đi về phòng thi.
Hà Anh đi đến phòng 21, cô xem qua số báo danh của mình rồi lại đứng dựa người ở lan can chờ đợi giám thị đến.
Xung quanh đều là các bạn học đang tập trung vào ôn tập, một số người thì đang nói chuyện với nhau, tuy là không cùng trường với nhau nhưng họ nói chuyện rất vui vẻ. Hà Anh thầm nghĩ: “Chắc là họ có quen biết từ trước”
Gần đến giờ thi rồi một đa phần mọi người đều đang tụ kinh trong đầu, nói thẳng ra là đang học bài chắc họ muốn ôn thêm chút nữa đến đâu thì đến thôi.
Cô cũng muốn ôn tập nhưng mà trong tay cô vốn dĩ chẳng có gì ngoài bút viết và thẻ dự thi. Cô chán nản thở dài.
“Chị Dương Anh” một giọng của một cậu con trai vang lên gọi cô.
Hà Anh quay mặt lại nhìn thấy một cậu con trai và một cô gái đang đi đến, cậu con trai vẫy tay chào cô.
“Sao chị lên mà không đợi bọn em thế? Cứ làm bọn em tìm mãi”
“Chị lên cùng bạn cấp hai của chị” Hà Anh đáp.
Cậu con trai này tên là Ma Hoàng Anh học lớp 10A1, còn cô bé bên cạnh tên là Lý Hà Chi nói đầy đủ ra là Lý Thị Hà Chi cũng lớp 10A1. Còn thêm một bạn nam lớp 10 nữa nhưng lại thi ở phòng 23 rồi cũng lớp 10A1.
“Chị ôn đến đâu… Ế này, mày làm gì thế” Hoàng Anh cười vui vẻ hỏi cô nhưng chưa kịp nói gì thì cô bé kia đã kéo đi, cách xa Hà Anh ra.
Hà Anh nhìn theo rồi thở dài. Con bé kia không ưa cô.
Nhìn qua cũng đủ biết con nhỏ đó nó coi thường cô, từ những lúc ôn tập trong phòng đội sử. Con bé luôn cố ý tách cô ra khỏi mọi người, nói khía cô thậm trí nó còn xuýt nữa lấy cả thẻ dự thi của cô không cho cô thi, may là có Nguyễn Hải Đăng phát hiện ra.
Nhiều lần con bé đó nói xấu cô với đám bạn thân của nó, nó không dám nói thẳng ra vì ngại cô là đàn chị. Nó chỉ dám làm mấy điều này lén lút sau lưng mọi người trong đội thôi, bị ai trong đội phát hiện thì không hay lắm. Nhiều lần đám của Quỳnh đã nhắc nhẹ nó nhưng nó vẫn chứng nào tật nấy.
Hà Anh ngồi xổm xuống, cô nhìn qua bạn nữ có bím tóc bên cạnh cô đang ngồi ôn tập nhưng lại không dùng đến quyển sách giáo khoa thấy thế cô hỏi bạn đó:
“Cậu ơi, cậu có dùng sách giáo khoa không? Nếu không thì cho mình mượn xem một chút nhé?”
Bạn nữ tết tóc kia nhìn cô rồi gật đầu cười đồng ý với cô, bạn đó lấy quyển sách giáo khoa đưa cho cô:
“Đây nè”
“Cảm ơn cậu”
Hà Anh nhận lấy quyển sách rồi hỏi bạn đó xác nhận rằng trong sách không có gì cả cô mới đứng dậy dựa người vào lan can xem sách.
Cô còn chưa thuộc bài Đức nên phải xem qua thật kĩ vài lần nữa mới được.
Đọc qua nhiều lần xác định rằng đã thuộc bài cô mới gấp quyển sách lại, cô nhìn đồng hồ đeo tay xem đã mấy giờ và để ý xem có giám thị đến chưa. Hà Anh tiếp tục cầm quyển sách trên tay, ánh mắt của cô hướng ra xa.
Chẳng biết có phải do quá mỏi mắt hay không mà cô lại ngó xuống liền bắt gặp được Hoàng Tuấn Anh đang đứng tựa ở lan can nói chuyện ở dưới tầng 1.
Chẳng hiểu sao cô lại gọi cậu, không phải gọi hẳn mà cô chỉ ra dấu hiệu thôi, cậu nghe được thì nghe à.
Cô chỉ kêu “nè” một tiếng, cũng gọi là đủ nghe nhưng chỉ đủ cho người ở xung quanh cô nghe thấy hoặc là dưới tầng 2 chắc là loáng thoáng qua, với cái độ cao này để tầng 1 nghe thấy là cái gì đó rất vi diệu.
Mà Tuấn Anh nghe thấy, cậu ngước mắt lên nhìn cô.
Hà Anh trợn tròn mắt ngạc nhiên. Cô dùng khẩu hình diễn tả cho cậu hiểu (nói ở cái độ cao này ở dưới có nghe rõ đâu, giờ lại ồn như vậy)
“Tai cậu là tai chó đấy à?” Đúng rồi chỉ có tai chó mới nghe được giọng cô trong khi đang ở xa như vậy.
Tuấn Anh nhíu mày nhìn cô ý là: “ý cậu là sao?”
Hà Anh buồn cười trước phản ứng của cậu cô vừa cười tít mắt vừa hài hước ra kí hiệu:
“Ý là ở xa như vậy mà cậu vẫn nghe thấy tôi gọi đó”
Tuấn Anh hiểu ra.
" Tôi hiểu cậu quá mà"
Hà Anh nhìn về phía cầu thang, thấy một đoàn giám thị đi đến liền ra hiệu với Tuấn Anh:
“Giám thị đến rồi. Cậu thi tốt nhá”
Tuấn Anh mỉm cười.
“Ok, cậu cũng cố lên”
Giám thị sắp đi đến, Hà Anh trả lại quyển sách đã mượn. Cô cười nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn Chúc đã cho tớ mượn nhé”
“Không có gì. À mà sao cậu biết tên tớ?” Cô bạn kia nhận lấy sách nhưng rồi giật mình vì nhận ra điều gì đó.
“Quyển sách có ghi tên” Hà Anh cười
“Ra vậy”
Giám thị yêu cầu các thí sinh kiểm tra xem trong người còn điện thoại hay tài liệu không, Điện thoại mấy đứa trong đội của cô đã đưa cho cô Hương rồi, Hà Anh chẳng thèm động người vì cô biết thừa là mình chẳng có gì ở trong người, cô tự tin làm bài.
Tiếng gọi tên thí sinh vào phòng thi vang lên, cô đứng thẳng người hít một hơi sâu để chuẩn bị sẵn sàng rồi khi nghe đến tên cô:
“Số báo danh 128 Dương Hà Anh”
Hà Anh vô thức dạ lên một tiếng rồi mới đi đến chỗ dám thị đưa cho thầy xem thẻ dự thi và căn cước để xác nhận rồi mới đi vào.
180 phút trong phòng thi là một khoảng thời gian không ngắn mà cũng chẳng dài, đủ để cho các bạn học sinh mỏi hết tay, vì thi toàn tự luận nên các bạn học sinh viết rất nhiều, viết muốn què tay.
Hoàng Tuấn Anh đi ra với tâm trạng vô cùng thoải mái, cậu ngó nghiêng nhìn quanh tìm Hà Anh không biết là cô nàng đã ra phòng thi chưa.
Mấy bài toán trong đề thi cậu đều làm qua rồi, duy chỉ có một câu đầu cậu quên lí thuyết nên làm vớ vẩn may thế nào vẫn ra được đáp án đúng. Thôi thế này thì cậu xin lấy giải nhì vậy.
Câu khó biết làm còn câu dễ vứt đấy, chắc chỉ có mỗi cậu như vậy.
Nhưng con Ngáo sao vẫn chưa xuống?
Tuấn Anh đứng ở bảng tin để chờ cô cùng đi về xe của trường. Có vẻ do bản thân quá nổi bật nên lại có mấy đứa con gái đi đến hỏi chuyện làm quen với cậu. Tuấn Anh nhăn mặt, cậu kiếm lí do gì đó để bỏ đi.
Trước giờ thi đó có mấy người trường Chuyên cứ nhìn cậu rồi chỉ chỏ này kia. Chắc là ghen tị chứ gì, cậu nhếch môi nhưng vẫn bỏ ngoài tai mấy cái lời đó tiếp tục nói chuyện với thằng Bắc.
Nghe nhiều cũng thật ngứa tai, cậu quyết định dùng hành động để doạ chúng nó biết mùi.
Giờ làm bài, trong khi bọn nó đang làm câu 1 câu 2 cậu đã xin thêm một tờ giấy thứ hai làm câu 3 câu 4. Thằng Bắc bị cậu doạ cho sợ, hết giờ nó bảo cậu làm nó sợ xém tí không làm nổi bài. Nó còn vỗ vai cậu nói năm nay cậu được giải nhất rồi, cậu nghiêm túc đáp rằng:
“Không đâu, câu 1 tao không nhớ lí thuyết, làm bậy bạ. Chắc không được giải nhất đâu”
“…” Người kia im lặng, lửa giận bùng lên.
“Cùng lắm là giải nhì” cậu lại nói tiếp khiến cho người kia thật sự bực mình.
“Tao thật muốn đấm cho mày một cái” Bắc dơ nắm đấm lên tính cho cậu một cú để xả giận.
Tuấn Anh cười cho qua.
Cậu bảo Bắc đi tìm bọn thằng Vũ đi, cậu còn đi xem Hà Anh ở đâu.
Thằng Bắc trước khi đi còn nhìn cậu cười rất gian, cậu xua đuổi nó đi rồi tìm Hà Anh.
Trở về hiện tại, cậu đang đứng giữa 3 đứa con gái trường nào thì cậu chịu mấy đứa đó muốn xin phương thức liên lạc từ cậu.
“Cậu ơi, cậu là người trường S sao? Có thể cho tớ xin sdt được không? Facebook cũng được” một bạn nữ rất xinh xắn lên tiếng.
“Nhìn cậu thật đẹp trai, không biết cậu có người yêu chưa ta?”
“Không thì cho bọn tớ biết tên cũng được” một bạn nữ dùng giọng chảy nước nói.
“Không cho, mau đi ra” cậu nghe mà buồn nôn, lạnh lùng xua đuổi.
Xung quanh người đi đông nghịt, không khí ồn ào náo nhiệt nhưng sự việc bên này đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Một cậu bạn đẹp trai đứng trước các mĩ nhân trường Chuyên. Cho dù nhan sắc của mấy bạn nữ xinh đẹp đến động lòng người nhưng cậu con trai kia không hề đếm xỉa đến hay để ý đến.
Cậu con trai đó đeo khẩu trang, dáng người cao ráo. Trên người mặc áo đồng phục và jean, chân đi đôi giày đắt tiền. Người ta nói: “đẹp vì lụa” tuy chỉ ăn mặc đơn giản như bao bạn học sinh khác nhưng nhìn cậu ta thật sự rất hút mắt.
Hà Anh đừng ở cầu thang cách Tuấn Anh mấy mét, nhìn thấy cảnh tượng đó cô chỉ lắc đầu ngán ngẩm. Chuyện này đối với cô là quá quen thuộc rồi.
Cái tên phũ phàng này sao vẫn có thể được nhiều người mê như vậy nhỉ?
Cô khẽ chậc một tiếng trong lòng.
Tuấn Anh cảm nhận được sự hiện diện của con người mà cậu tìm từ nãy đến giờ, cậu kêu tên cô:
“Dương Anh, cậu đây rồi?”
Nằm không cũng dính đạn. Cô thầm khóc than trong lòng.
Mọi người xung quanh đổ mắt vào cô, ánh nhìn rất chi là săm soi. Nhưng Hà Anh trong trường hợp này mặt dày lắm, cô còn vẫy tay gọi cậu không có ý định là tỏ ra không quen cậu, cô còn muốn cho cả đám ở đây biết rằng là: Tuấn Anh là của cô.
Tuấn Anh đi tới chỗ cô, ánh mắt nũng nịu. Hà Anh mỉm cười nói:
“Mình đi thôi”
Cả hai đứa cùng đi ra xe của Trường chờ những bạn khác đi ra để đi về.
___
Đi đến chỗ xe, Quỳnh đi đến hỏi cô ngay sau còn có thêm cả Trung lớp 10A1 cũng đi đến hỏi:
“Dương Anh được mấy tờ?”
“Gần sang tờ thứ năm”
Quỳnh thở dài, cô nàng xụ mặt xuống buồn thiu nghĩ:
“Tớ được ba tờ. Tớ không viết được hết câu 2”
“Em thấy câu nước Nga đứa bên cạnh em viết nhiều lắm trong khi em viết được hơn một mặt” cậu trai tên Trung khó hiểu nói
“Câu đấy vốn dĩ dài lắm ít ra phải hơn hai mặt cơ. Chú mày không đọc kĩ tài liệu đúng không mà viết hơn một mặt” Quỳnh quay sang nói. Vì ngồi cách nhau khá xa Quỳnh không thể giúp đỡ được cậu em này được.
“Đúng đó câu đấy chị viết được ba mặt câu đấy”
“Hả có 4 điểm thôi mà cậu viết ba mặt à? Câu 1 thì sao câu 1 6 điểm đó nha Dương Anh?” Quỳnh nghe vậy thì bất ngờ lắm. Cái viết nhiều như thế thì câu nhiều điểm nhất thì làm sao đây?
“Câu 1 tớ viết hơn sáu mặt đó” Hà Anh nhìn cô ấy nén cười.
“Chị Dương Anh, thằng Hoàng Anh với cái Chi nó làm được không? Chị cùng phòng với bọn nó mà”
“Hoàng Anh ngồi sau chị nên chị còn giúp được em ấy nên chắc là làm được, Chi thì chị không biết”
“Thằng Hoàng Anh thích thế? Thảo nào em thấy nó cứ cười mãi”
Hà Anh quay qua chỗ Tuấn Anh đang đứng cạnh đám của Nguyễn Hải Đăng nói chuyện phiếm rồi cô lại quay qua chỗ đám học sinh đang ra về kia. Trên mặt mỗi người luôn có một biểu cảm khác nhau người thì vui, người thì buồn.
Một số bạn cười roi rói vì làm bài được, cũng có một số bạn thì đã khóc vì không làm được.
Mà kết quả như thế nào không quan trọng chỉ cần biết là mình đã rất cố gắng rồi.
Thành tích, điểm số là kết quả của sự cố gắng.
Thành tích tốt hay không tốt đều phụ thuộc vào tâm huyết của mỗi người dành cho nó.