Có công mài sắt, có ngày nên kim. Chỉ cần cố gắng nỗ lực, ngại gì khó khăn thử thách? Cái gì rồi cũng phải có thời gian. Tình yêu cũng thế. Nếu như không thể gặp được đối tượng thích hợp thì cho dù có là một trăm người cũng chẳng có gì khác biệt.
Cô là một cô gái được rất nhiều người theo đuổi, có khi đếm trên đầu ngón tay cũng không hết, xếp thành hàng dài chờ đợi tình yêu của cô. Thế nhưng, cả đời này cô chỉ có thể đơn phương một người con trai. Cậu là học sinh cá biệt. Cậu ngổ ngáo, ngỗ nghịch, như vậy thì sao? Nếu đã là yêu, thì sẽ chẳng phân biệt điều gì cả, cứ thế bất chấp yêu. Nếu đã không yêu, cố gắng cũng vô dụng mà thôi.
Cứ thế, ánh mắt của cô chưa từng một lần rời khỏi thân hình của cậu. Cho nên, cô vạch ra kế hoạch cưa đổ cậu, dùng kiểu "mưa dần thấm lâu", không cho phép cậu có cơ hội cự tuyệt. Mỗi ngày, cô đều lẽo đẽo sau lưng cậu giống như là một cái đuôi nhỏ, dính chặt như keo, đuổi cũng không chịu đi. Cuối cùng, trái tim của một thằng con trai cá biệt cũng rung động trước sự kiên trì này của cô. Kết thúc, chính là một cuộc đời ngọt ngào, viên mãn.