Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi

Chương 113: (1). Có còn trở lại như trước đây được không?



Bầu trời đêm sau cơn mưa vẫn còn rất nhiều mây, mặt đường thực ra có hơi trơn trượt.
Chiếc xe máy Ôn Hoài Hiên thuê tương đối cũ, Hứa Gia Lạc muốn bỏ lại hai người phía sau xa hơn một chút, nhưng cứ vừa muốn tăng tốc là lại phải vặn tay lái nhiều lần, thế nên cũng không chạy được nhanh lắm.
Nhưng không biết có phải vì Ôn Hoài Hiên biết điều, hay là Vương Tiểu Sơn đã nói gì đó, rõ ràng là hai người kia không có ý định đuổi theo.
Phó Tiểu Vũ ngồi sau xe máy, hít thở bầu không khí đậm mùi biển mà đảo Phuket mang đến và còn... hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng trong gió trên người Alpha này nữa.
Có một khoảnh khắc, cậu bỗng nhiên nhớ đến bộ phim《Ẩm Thực Nam Nữ》.
Nhớ đến hình ảnh của Gia Trân cổ hủ cuối cùng là để một mái tóc xoăn hoang dại, ngồi sau chiếc xe máy của giáo viên thể dục nghênh ngang phóng vụt đi.
Sự nổi loạn và niềm vui trong ẩn dụ trong khung cảnh đó, đã từng thôi thúc tất cả trí tưởng tượng của Omega về tình yêu.
Và phải tới tận đêm nay, Phó Tiểu Vũ cuối cùng đã thực sự ngồi vào vị trí ấy.
Chỉ là... dường như không giống với những gì cậu đã tưởng tượng.
Trong hình ảnh của bộ phim thuộc về Phó Tiểu Vũ, cuối cùng lại là một Alpha mặc áo ba lỗ màu trắng, đi tất lưới đen, sau mông còn có một chiếc đuôi thỏ màu hồng phấn, chạy một con xe máy cà tàng trong gió biển, bình bịch bình bịch chở cậu lao về phía màn đêm.
Cuộc đời, hình như còn vô lý và điên cuồng hơn cả điện ảnh.
Phó Tiểu Vũ chợt nghĩ.
Hai bên đường mới đầu còn có lác đác những gánh hàng rong bán hoa quả, cá nướng gì đó, nhưng dần dần ngay cả người bán hàng rong và người đi bộ cũng không còn nữa.
Phó Tiểu Vũ cúi đầu, lặng lẽ kéo đuôi thỏ của Hứa Gia Lạc.
"Xuống xe đi lòng vòng à?" Hứa Gia Lạc nhanh chóng nhận được mệnh lệnh của cậu, anh liền từ từ dừng xe máy lại bên đường.
Hai người họ cứ như vậy, đi bên cạnh nhau đến một bãi cát không người, mặt trăng núp sau những đám mây, dưới bầu trời là biển đen với thủy triều trào dâng.
Giữa biển khơi và bầu trời, dường như chỉ còn lại hai người họ.
Cuối tầm mắt, bầu trời đêm rộng lớn và mặt biển như được nối liền với nhau, đó là một mảnh màu đen gần như vô tận khiến con người trở nên vô cùng nhỏ bé.
Bản năng của Phó Tiểu Vũ chống lại sự nhỏ bé này.
Cậu cởi dép, đi chân trần trên bãi cát trắng mềm sau đó chậm rãi tiến về phía trước.
Dấu chân năm ngón rõ ràng, từ từ kéo dài đến điểm nối liền giữa bãi cát và bờ biển.
Bóng lưng của Omega trong màn đêm lộ ra vẻ cố chấp.
Giống như cố ý muốn để lại chuỗi dấu vết của bản thân trong sự mênh mông này.
Hứa Gia Lạc ở đằng sau nhìn một lúc, tiếp theo đó đột nhiên cũng tháo giày của mình ra rồi cất bước đuổi theo.
Anh đứng bên cạnh Phó Tiểu Vũ, vừa sóng vai bước đi với Omega, vừa cúi đầu nhìn cát dính đầy trên những ngón chân trắng nõn của cậu: "Này..."
"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh khẽ hỏi.
"Không biết."
Có lẽ là bởi cơn say vẫn chưa tan hết, vì thế câu trả lời của Phó Tiểu Vũ mang theo một sự thẳng thắn hiếm thấy về việc mình lười không muốn suy nghĩ.
"Ừm, thế em cảm thấy như nào về màn nhảy sexy dance của anh tối nay?" Hứa Gia Lạc ngừng lại một lát rồi đột ngột hỏi.
"..." Khi Phó Tiểu Vũ quay đầu lại, đầu tiên là liếc nhìn Alpha này một cái, ánh mắt không khỏi đảo qua chiếc đuôi thỏ trên mông anh.
Hứa Gia Lạc cảm nhận được ánh mắt của Omega.
"Thế——" Anh dừng bước, chân phải bỗng nhiên duỗi dài ra rất làm lố, sau đó còn hất đuôi thỏ một cái, rồi hỏi: "Trả lời cái xem nào."
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng Alpha đang đi tất lưới làm như không có ai bên cạnh duỗi dài chân ra thế kia, trong đôi mắt không khỏi hiện lên ý cười, nhưng ngay sau đó lại khẽ hạ khóe miệng xuống.
"Vẫn không có cách nào làm em cười được."
Hứa Gia Lạc tự giễu, thở dài một cái: "Cả một buổi tối, mọi người đều vui đến phát điên, chỉ là anh vẫn không chọc cho em cười được."
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu, cho rằng mình sẽ nhìn thấy Alpha lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Thế nhưng Hứa Gia Lạc lại nhìn vào ánh mắt của cậu, sâu lắng và chăm chú.
"Tiểu Vũ, thực ra chúng ta chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau về chuyện chia tay hôm ấy. Chẳng qua là mỗi lần vừa nhắc đến, anh đều biết là em còn rất buồn. Bởi vì buồn, cho nên mới kháng cự không muốn thật sự bật cười, cũng không muốn... nghe hết bài hát đó, đúng không?"
Phó Tiểu Vũ bướng bỉnh trả lời: "Cười hay không quan trọng như vậy sao? Cười cũng chẳng đại diện cho điều gì, không có nghĩa là đã làm lành cũng không có nghĩa là chưa từng có điều gì xảy ra."
Anh vẫn đang nhìn vào cậu.
Thật khó tưởng tượng, lúc Alpha mặc bộ trang phục kỳ lạ kia nhìn cậu, ánh mắt vẫn mang theo xúc cảm dịu dàng giống như đang lấy tay nâng lên gò má của cậu vậy...
Trái tim của Phó Tiểu Vũ chợt cảm thấy vừa nhói vừa đau.
Phải, thật ra Hứa Gia Lạc nói không sai.
Cậu quả thực đang kháng cự, kháng cự lại những cảm xúc tối nay Hứa Gia Lạc mang đến cho mình, những cảm xúc giống như muốn nắn mềm từng chút một trái tim của cậu để rồi lại bóp nát. Phó Tiểu Vũ chỉ nghe được một nửa bài hát Nơi không có người, liền vội vàng rời đi giống như đang muốn chạy trốn.
Bởi vì chống lại những cảm xúc không ngừng trào dâng trong lòng, là một điều vô cùng đau khổ.
Thế nên cậu càng không giống với chính mình hơn bất kỳ lúc nào, mà giống như một chú mèo đang cong sống lưng lên, dựng thẳng gai nhọn như loài nhím.
Phó Tiểu Vũ ngồi trên bờ cát, đào cát sang hai bên rồi đặt đôi bàn chân trần của mình vào trong hố cát nhỏ, sau đó lại vùi cát xuống rồi vỗ cho phẳng lại.
Làm xong tất cả những chuyện này, tưởng rằng cậu có thể bình tĩnh lại, nhưng câu mà Omega muốn nói nhất, cuối cùng vẫn chịu không kiềm được.
"Hứa Gia Lạc, thực ra trước khi chia tay, tôi chưa từng nghĩ rằng chuyện tình cảm lại khó khăn đến như vậy. Khi đó, tôi cũng biết tình trạng gia đình anh, nhưng đã yêu đã theo đuổi, hết thảy đều xảy ra quá nhanh, tự nhiên không có lúc nào phải buồn. Tôi thực sự không ngại khó khăn, chỉ là..."
Phó Tiểu Vũ nhìn vào bàn chân đã vui trong cát của mình: "Anh nói xem, chúng ta... có còn trở lại như trước đây được không?"
Tiếng nói của Omega trôi đi trong gió biển, nghe ra có chút ngập ngừng.
Có lẽ đây mới là nỗi bất an và ấm ức sâu sắc nhất của cậu từ trước đến nay.
"Có còn trở lại như trước đây được không?"
Hứa Gia Lạc cũng ngồi xuống theo Phó Tiểu Vũ, khẽ đáp: "Tiểu Vũ, em có biết suy nghĩ này lần đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là lúc nào không?"
"Là khi em nghiêm túc nói với anh rằng, em muốn theo đuổi anh."
Alpha nhìn vào biển khơi dưới ánh trăng, thở dài một cái rồi khóe miệng cong lên, tiếp tục: "Em đừng cười, lúc đó anh cảm thấy mình luôn trốn trong cái hang của bản thân, kết quả là em lại ném một quả bom vào bên trong, rồi cứ thế bùm một tiếng mọi thứ đều nổ tung khiến anh phải chạy ra ngoài.
Anh có còn quay về được như trước đây không, lúc đó anh đã nghĩ như vậy đấy, Tiểu Vũ, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác của anh lúc đấy—— niềm vui và nỗi sợ hãi cùng nhau ập đến, vui vẻ là thật nhưng sợ hãi cũng là thật. Thậm chí anh còn hoàn toàn không cảm thấy rằng, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại, sững sờ nhìn Hứa Gia Lạc, Alpha này đã lâu mới lộ ra vẻ ủ rũ chán chường như ngày đầu hai người mới quen biết thế này.
Có lẽ là lời miêu ta của Hứa Gia Lạc quá sinh động, khiến Omega không kìm lòng được nhớ lại lần tỏ tình ấy, người Alpha đang bị ốm lúc đó đầu tiên đã cố hết sức từ chối nhưng cuối cùng lại bất lực nói "Được" với cậu.
Thì ra lúc đó Hứa Gia Lạc cảm thấy mình giống như một chú cáo hoảng sợ, vì bị cậu dụ ra khỏi cửa hang.
"Vì sao?" Phó Tiểu Vũ nghiêm túc hỏi: "Vì sao không thể ở bên nhau mãi mãi?"
"Bởi vì... trước khi gặp em, anh đã trải qua quá nhiều lần thất bại trong những mối quan hệ thân thiết, thậm chí bao gồm cả một cuộc hôn nhân."
Hứa Gia Lạc bình tĩnh đáp: "Tiểu Vũ, anh khác với em, em là thanh gươm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, tài năng lộ rõ, nhưng anh lại là người chịu nhiều thất bại mới là trạng thái bình thường. Là một người cho đi, sau khi bỏ ra rất nhiều nhưng vẫn thua thê thảm thì sẽ ngày càng nghi ngờ bản thân: có phải càng cho đi nhiều thì giá lại càng rẻ không, hay là giá trị của anh vốn chỉ được tính bằng việc cho đi?
Vì vậy, từng phút từng giây ở bên cạnh em, anh thực ra đều tự nhủ rằng câu chuyện này rồi cũng kết thúc thôi—— Nếu như không làm tốt tuyến phòng thủ tâm lý này thì ngày ấy, ngay cả việc ở bên em trong nơm nớp lo sợ, anh cũng không làm được."
"Anh nghĩ rằng, có thể tôi sẽ sẽ chia tay với anh."
Phó Tiểu Vũ nhạy bén, hiểu được ý của Hứa Gia Lạc.
Bọn họ yêu nhau là không nghi ngờ gì, nhưng sự tồn tại của Nam Dật và lần thằng bé phát bệnh đó đúng là ngòi nổ.
Mà trong một khoảng thời gian rất dài, nền tảng bi quan bắt ngang trái tim của Alpha này chính là lý do thực sự dẫn đến cuộc chia tay ấy.
Hứa Gia Lạc không tin vào sự gần gũi thân thiết, cũng không tin rằng hai người họ sẽ hạnh phúc, cho nên anh mới đột nhiên suy sụp và dễ dàng từ bỏ.
Chuyện chia tay, anh vẫn còn rất nhiều rất nhiều áy náy.
Cuối cùng Alpha chỉ nở một nụ cười bất lực, rồi nói: "Anh xin lỗi."
Người kia lại một lần nữa dịu dàng xin lỗi, bỗng nhiên khiến hốc mũi Phó Tiểu Vũ cay cay.
Cậu nhớ đến vẻ mặt khi Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng ôm lấy mình và khẽ hát: "Đời người mênh mang như cánh đồng hoang."
Thực ra cậu vẫn luôn có thể cảm nhận được sự xảo quyệt của Hứa Gia Lạc, nhưng dường như đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ hiểu được đằng sau sự xảo quyệt của con cáo là phần bất lực yếu ớt không thể làm gì.
"Em nói rằng em chưa bao giờ nghĩ chuyện tình cảm hóa ra lại khó khăn đến vậy, nhưng mà anh lại thực sự hiểu rằng chuyện đó khó khăn như thế đấy. Hơn nữa sau khi chia tay, anh mới thực sự đối mặt với chuyện này, điều khó khăn ở đây không nằm ở tình cảm, thận chí cũng không xuất phát từ cuộc hôn nhân và con cái của anh, cái khó ở đây là con người—— làm sao mới khiến con người dám đối mặt với những khiếm khuyết, yếu đuối mà bao năm nay vẫn luôn giấu kín trong lòng."
Hứa Gia Lạc cúi đầu, nhìn vào bàn chân bị vùi trong cát của Omega đến thất thần.
Chiếc lắc chân bằng vàng vẫn lộ ra bên ngoài, đeo trên mắt cá chân trắng nõn.
"Tiểu Vũ, em lo rằng chúng ta có còn quay về như trước đây được không, nhưng mà chúng ta của trước đây, thực ra lại không phải thật lòng. Cho dù là khi chúng ta gần gũi nhất, anh đều cảm thấy bản thân đang âm thầm mang xiềng xích yêu em, quan tâm như không có chuyện gì xảy ra, yêu thương che chở, vờ như mình rất phóng khoáng, vờ như đang cho đi những điều em cần."
"Chỉ sau khi trải qua lần này, anh mới thực sự đối mặt với chính mình."
Lúc Alpha nói điều đó, anh đột nhiên nắm lấy tay Phó Tiểu Vũ và đứng lên.
Omega có phần không biết nên làm thế nào, một đôi chân trần vừa trồi lên khỏi hố, lấm lem dính dầy cát.
Hứa Gia Lạc kéo cậu đi về phía bờ biển, sau đó quay lại mặt đối mặt với Omega.
"Anh chưa từng nhảy sexy dance bao giờ, trước khi lên sân khấu cũng cảm thấy làm như vậy hơi xấu hổ."
Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, lại khẽ nói: "Nhưng kỳ lạ là khi thực sự nhảy, uốn éo thế nào nhảy ra sao, người khác cười như nào, đều không còn quan trọng nữa. Nói như thế này thật giống như chuyện bé xé ra to, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên anh cảm thấy dũng cảm... Lần này, không phải vờ như phóng khoáng mà là vì anh thực sự cảm thấy tự do—— loại sức mạnh ấy, một khi tồn tại sẽ không bao giờ rời đi dễ dàng."
"Hứa Gia Lạc..."
Một chân của Phó Tiểu Vũ còn chưa đứng vững, bèn giẫm lên mu bàn chân của Alpha.
Mà Alpha lại đột ngột ôm chặt lấy eo của cậu.
Trong làn gió kèm theo hương vị mặn mòi tanh nồng của biển, hương thơm của bạc hà lại càng đến gần.
----------------------------
2h50 am.

------------------------------------------------

Chương 113 (2): Thành thật với tình yêu

"Một khi con người có thể bắt đầu chân chính đối mặt với bản thân, mới đột nhiên cảm thấy thời gian và sinh mệnh đều quá quý giá. Em biết không, anh vốn muốn đợi đến khi quay về Mỹ mới khuyên nhủ Cận Sở hoặc là đưa chuyên gia tâm lý đến hỗ trợ, nhưng bây giờ nghĩ lại—— thực sự không nên đợi lâu hơn nữa."
"Ngày mai là đám cưới, Tiểu Vũ, bất kể Cận Sở có cùng anh nói hay không thì anh cũng sẽ thẳng thắn nói chuyện với Nam Dật trước khi đám cưới diễn ra."
Phó Tiểu Vũ không khỏi khẽ giật mình: "Thật sao?"
"Ừ." Hứa Gia Lạc bình tĩnh đáp: "Có lẽ bây giờ sẽ rất khó khăn, nhưng anh nghĩ một ngày nào đó thằng bé sẽ hiểu, thiếu sót lớn nhất của ba nó từ trước đến nay chính là dũng cảm. Thành thật giải thích mọi chuyện với thằng bé, trước một đám cưới thuộc về tình yêu đích thực là sự thẳng thắn thành khẩn cuối cùng anh đã tìm lại được, đó cũng là sự thẳng thắn đối với anh, đối với thằng bé, cũng là.. đối với người anh yêu."
Phó Tiểu Vũ hít một hơi dài.
Dưới bầu trời đêm của Phuket, cậu cảm thấy gió biển như thổi vào lồng ngực, khiến nơi đó của bản thân dần dần được mở rộng.
"Thế nên anh hỏi tôi, cười hay không cười, rất quan trọng sao?"
Giọng nói của Hứa Gia Lạc rất trầm thấp: "Mẹ nó, đương nhiên là quan trọng rồi. Phó Tiểu Vũ, mỗi giây phút ở bên cạnh em đều rất quan trọng."
"Mèo con, anh muốn em từ nay về sau, mỗi một giây đều được vui vẻ. Thế nên đừng sợ không thể quay lại được như trước đây, bởi chúng ta sẽ có tương lai càng tốt đẹp hơn."
Hứa Gia Lạc muốn cậu mỗi một giây đều được vui vẻ.
Omega vẫn không trả lời.
Cậu im lặng lạ thường, nhưng lại lặng lẽ giẫm chân lên mu bàn chân còn lại của Alpha.
Hứa Gia Lạc vui sướng cũng khẽ mỉm cười.
"Nào, chúng ta cùng nhau khiêu vũ."
Alpha cứ như thế bị cậu giẫm lên chân, để người kia đưa mình chậm rãi lùi lại phía sau bên bờ biển, từng đợt sóng biển ầm ầm mãnh liệt trào dâng, càn quét những ngón chân đang chồng lên nhau của hai người họ.
Cậu và người Alpha đi tất lưới đeo đuôi thỏ này, trình diễn một điệu nhảy đôi kỳ lạ mà lãng mạn dưới ánh trăng.
Trái tim của cậu giống như sóng lớn xao động không yên, khi ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt của Hứa Gia Lạc, Omega luôn cảm thấy hình như có rất nhiều lời muốn nói ra.
Nhưng có lẽ là vì biển cả dưới ánh trăng lộng lẫy như vậy, thế nên đến cuối cùng cậu vẫn không nói ra lời.
...
Phó Tiểu Vũ lại ngồi sau xe máy của Hứa Gia Lạc.
Bởi vì Alpha mặc bộ đồ này, nên ngay cả điện thoại của mình cũng để ở chỗ Vương Tiểu Sơn, vì vậy Phó Tiểu Vũ đã gửi một tin nhắn cho cậu ta, nói rằng mình chuẩn bị quay lại cổng khu nghỉ dưỡng để lấy điện thoại.
"Hứa Gia Lạc." Cậu vu vơ gọi một tiếng trong gió.
"Anh đây." Hứa Gia Lạc cũng gào lên một tiếng trong gió.
"Hứa Gia Lạc." Phó Tiểu Vũ lại gọi một lần nữa, cậu khẽ ôm lấy eo của Alpha, vờ như không có chuyện gì, nói: "Em cảm thấy thực ra anh nhảy cũng được."
"Hahaha." Hứa Gia Lạc bật cười vui vẻ trong làn gió đêm, cố ý hếch cái mông lên, rung rinh đuôi thỏ màu phấn hồng với Omega: "Anh cũng thấy thế."
Chiếc xe máy lại chạy thêm được một đoạn, bởi vì đã đến gần trung tâm du lịch nên cũng không còn cảnh tượng hoang tàn.
Những gánh hàng rong ở hai bên đường rất đông đúc, có người bán nước dừa, có người lại bán dép lê, quần áo, nhộn nhịp chẳng khác gì một khu chợ đêm nhỏ.
Trên đường bắt đầu xuất hiện những chiếc xe tuk tuk với ánh đèn chói lóa, chiếc xe đặc trưng kiểu Thái này thoạt nhìn trông giống như một khung sắt có mái che phía trên tương đối đơn giản, nhưng tốc độ xe ngược lại rất nhanh, tạt ngang tạt ngửa trên đường hơn nữa trong chiếc xe tuk tuk còn đang bật bài hát đình đám một thời Gangnam Style.
Do lượng phương tiện qua lại ngày càng nhiều, nên tốc độ xe máy của Hứa Gia Lạc cũng chậm lại một chút.
"Gần đến nơi rồi nhỉ?" Phó Tiểu Vũ hỏi.
"Ừ, qua hai ngã tư nữa là đến khách sạn rồi."
Alpha vừa trả lời, vừa vặn tay lái muốn chạy xe qua ngã tư, nhưng đúng lúc đó có một chiếc xe tuk tuk bất ngờ vọt ra khỏi con đường mòn tối om bên phải phía trước mặt, rồi lao thẳng về phía bọn họ.
Trong nháy mắt ấy, đã quá muộn để kịp suy nghĩ điều gì, Hứa Gia Lạc hoàn toàn dựa vào bản năng dồn sức quay đầu xe máy lại để tránh thoát, mà chiếc xe tuk tuk kia cũng đồng thời bẻ ngoặt tay lái——
Với khoảng cách chưa đầy một mét, hai chiếc xe suýt va vào nhau.
Nhưng mà ngay sau đó, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng cực lớn, chiếc xe máy bởi vì đã khá cũ nên sau cú bẻ cua gấp khi nãy, trong lúc nhất thời đã mất thăng bằng khiến cả người cả xe cùng ngã sóng soài ra đất.
Hứa Gia Lạc lặng cả người, không có tính từ nào có thể diễn tả đủ cảm giác đáng sợ, khi suýt chút nữa phải đối mặt với một vụ tai nạn.
Anh gần như không nghĩ ngợi gì, hoàn toàn theo bản năng đứng dậy từ trên mặt đất lẩm bẩm gọi: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ——"
Phó Tiểu Vũ ngã xuống phía sau lưng anh.
Toàn bộ đầu óc của Alpha là một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không để ý đến người lái xe tuk tuk, anh gần như chạy ngay đến bên cạnh Omega đang lồm cồm bò dậy và ôm lấy cậu vào lòng.
"Tiểu Vũ, bảo bối, em có làm sao không? Có thấy đau chỗ nào không?"
Sắc mặt Hứa Gia Lạc tái nhợt, lúc ôm lấy Omega, anh rõ ràng đã ngửi thấy mùi máu tanh nhưng lại không biết từ đâu mà ra.
Chính vì không tìm được mà bàn tay lại càng run rẩy không khống chế nổi.
Anh muốn chạm vào cơ thể của Phó Tiểu Vũ để xác định, nhưng lại sợ sờ lung tung sẽ khiến Omega càng thêm đau.
Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không kịp phản ứng gì thì đã được Alpha ôm lấy.
Cậu chưa bao giờ thấy Hứa Gia Lạc sợ hãi đến thế, trong đôi mắt hẹp dài sau tròng kính hơi lệch dường như đều là sợ hãi.
Omega vốn chỉ cảm thấy choáng váng, cảm thấy bản thân hình như đã mất đi thần chí trong vài giây, nhưng có lẽ là vẻ mặt của Hứa Gia Lạc đã khiến cậu sợ, nên còn tưởng rằng trên người mình đã bị thương nặng, chỉ là bản thân vẫn chưa nhìn thấy.
Trong lúc nhất thời, đôi môi cũng không khỏi run lên một chút, nhưng sau khi cẩn thận cảm nhận một lúc lâu, mới khẽ nói: "Mông, mông đau."
Hình như lúc ngã xuống, cậu đã đặt thẳng mông ngôi trên mặt đất nên mông Omega lúc này thật sự rất đau.
"Chết tiệt..."
Giọng nói của Alpha đã khàn cả đi, theo bản năng muốn bế Omega dậy xem rốt cuộc là thế nào, nhưng không biết tại sao tay của anh lại đột nhiên không nghe theo sai khiến của bản thân, làm thế nào cũng không dùng sức được, Hứa Gia Lạc nôn nóng đến độ đôi mắt cũng đỏ lên, hàm răng cũng sắp nghiến vỡ.
Phó Tiểu Vũ dường như đã tỉnh táo lại một chút từ trong nỗi hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Còn anh thì sao? Anh có làm sao không?"
"Hey... Tôi nghĩ là Omega không sao cả, nhưng mà cậu..." Lúc này người lái xe tuk tuk khi nãy vừa mới xuống xe, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tiến lên phía trước hai bước, rụt rè lắp bắp một câu tiếng Anh nhưng mới nói được một nửa đã chỉ vào cánh tay của Hứa Gia Lạc.
Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ theo ngón tay của anh ta nhìn sang.
"Đệch!"
Alpha lúc này mới nhận ra.
Mùi máu tanh không phải đến từ trên người Phó Tiểu Vũ.
Anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ cỡ nhỏ, cho nên hai cánh tay hoàn toàn lộ ra bên ngoài, vì thế nên lúc ngã xe, cánh tay tiếp xúc với mặt đường hoàn toàn bị cào xước, bây giờ xem ra toàn bộ máu tươi là chảy xuống theo cẳng tay nhuộm đỏ chiếc áo ba lỗ của Alpha này.
Từ lúc nhìn thấy vết thương, anh mới đột nhiên kịp phản ứng.
Cảm giáu đau đớn như kim châm muối xát dâng lên từ cánh tay, các dây thần kinh cảm giác đều đau đến nỗi giật giật, đau đến nỗi xé nát tim gan.
"Anh, mẹ nó anh..."
Lần này Hứa Gia Lạc chửi rủa một cách yếu ớt hoàn toàn là vì quá đau.
Chỉ là trong vài giây vừa rồi khi ôm lấy Phó Tiểu Vũ, anh đã thật sự không còn cảm nhận được gì hết.
"Hứa Gia Lạc!"
Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, cậu không thể nói được gì trong chốc lát, chỉ nhìn chằm chằm vào Alpha đang dùng một tay còn lại để giữ lấy cánh tay bị thương của mình cho đỡ đau.
"Anh không sao..."
Hứa Gia Lạc đã không kiểm soát được vẻ mặt của mình nữa: "Em thực sự không sao chứ? Ngoại trừ đau mông ra còn chỗ nào bị thương không?"
Em không sao.
Đôi môi của Phó Tiểu Vũ run rẩy, nhưng lại không nói ra được, thực ra ban đầu ngay từ khi cậu tỉnh lại từ cơn choáng váng, chỉ cần mất vài giây là có thể nhận ra được vấn đề, cậu thực sự không sao hết thậm chí vết thương ngoài da cũng chỉ là một vết xước nhỏ ở chân chảy một ít máu mà thôi.
Thật sự không thể nào so sánh được với vết thương trên người Hứa Gia Lạc.
Phó Tiểu Vũ nhìn dáng vẻ  Alpha này trên người dính đầy máu, ngồi bên vệ đường xuýt xoa cắn răng chịu đựng.
Khoảnh khắc ấy, cậu thực sự không biết vì sao, nhưng hai dòng cảm xúc giữa vừa muốn khóc lại vừa muốn cười đồng thời trào dâng trong tâm trí mình.
Khóe miệng giật giật, một cái, hai cái, nhưng cuối cùng vẫn là từng giọt nước mắt lớn lã chã chảy ra.
Hết thảy những thứ này đều vô lý như vậy đấy.
Nhưng cảm xúc của cậu cuối cùng cũng vỡ òa, không phải vỡ òa trong điệu nhảy dưới ánh trăng, không phải vỡ òa trong tiếng hát của ca khúc Nơi không có người, mà lại vỡ òa vào chính giây phút này.
Trong lòng Phó Tiểu Vũ, chỉ có dáng vẻ ngốc nghếch của Alpha mấy giây trước còn đang ôm chặt mình, sắc mặt tái nhợt hỏi han "Em có làm sao không", mà ngay cả cơn đau trên người mình cũng không cảm nhận được.
Đó là một màn ngu ngốc nhất mà đời này cậu từng thấy.
"Hứa Gia Lạc..."
Cậu đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy Hứa Gia Lạc, quấn lấy cổ Alpha, giống như lâu nay vẫn luôn nhớ nhung, thút thít nói: "MK anh bị điên à."
------------------------------
12h00 pm.