Vân Thiệc Lâm - bố của Vân Tưởng Tưởng đi trên hành lang đang tìm phòng bệnh của cô con gái nhỏ, ông còn cầm theo một hộp bánh kem vị dâu mà con gái thích. Ông không biết phải nói thế nào khi gặp con của mình nữa.
Đúng lúc này, ông chạm mặt với Trần Thư Hà đang trên đường đi về. Hai người chào nhau qua lại rồi Trần Thư Hà cũng mau chóng rời đi.
Vân Thiệc Lâm vừa bước vào phòng bệnh của Vân Tưởng Tưởng đã thấy cô đang bổ quả táo. Nhìn cô thế này khiến ông nhớ đến người vợ quá cố của mình.
- Cha đến rồi sao ạ?
Vân Tưởng Tưởng vui vẻ nói, cô tính lật chăn để đi xuống giường thì bị ông cản lại.
- Con cứ ngồi đấy đi. Ta có thể tự vào mà, không cần ra đón gì đâu.
Vân Thiệc Lâm nghiêm giọng nói. Tuy điệu nói là vậy nhưng lại chứa bao sự quan tâm của ông đối với con gái.
- Thì ra, Cố thiếu gia cũng ở đây sao? Tôi dường như đến không đúng lúc thì phải?
Vân Thiệc Lâm nhìn thấy Cố Minh Thành thì giọng nói và điệu bộ có vẻ khách sáo hơn.
- Không sao? Hai người nói chuyện đi. Tôi đi ra ngoài hành lang thay đổi không khí một chút.
Cố Minh Thành nghe thấy lời nói của Vân Thiệc Lâm thì có một chút nóng giận. Đến anh cũng không biết vì sao mình lại vậy nữa. Anh tỏ vẻ khách sáo rồi đi ra ngoài.
Sau khi Cố Minh Thành đi ra ngoài, Vân Thiệc Lâm mới thoải mái ngồi xuống, ông nhìn thấy vết thương trên cổ trên tay con gái mình thì cảm thấy xót xa như muốn cắt đứt gan ruột. Có bậc cha mẹ nào không sót con trong hoàn cảnh này chứ.
- Con không sao đâu cha. Chỉ bị ngã cầu thang thôi. Vài ngày nữa là có thể xuất viện rồi mà.
Vân Tưởng Tưởng khẽ cười nhẹ với ông. Cô nhìn thấu ánh mắt của cha cô. Dường như ông đang đau lòng lắm. Cô thật sự không muốn nhìn ông như vậy chút nào.
- Con bé ngốc. Con không biết nói dối thì đừng có nói dối chứ. Con giống y tính cách của mẹ con, càng nó thì lại càng sai. Ai bị ngã cầu thang mà có vết hằn ở cổ như con không.
Vân Thiệc Lâm vừa nói dứt câu. Nước mắt ông đã dần dần chảy trên hai gò má gầy.
Vân Tưởng Tưởng im bặt không nói được câu gì? Đúng là cô không thể nói dối được ông mà.
- Nếu biết vậy, cha đã không đồng ý cho con gả đi. Ta thà phá sản cũng không muốn để con chịu khổ như vậy.
Vân Thiệc Lâm nói trong nghẹn ngào.
- Cha, cha đừng tự trách mình. Là con muốn gả cho anh ấy mà. Dù sao đó cũng là mong muốn từ rất lâu của con rồi mà không phải sao.
Vân Tưởng Tưởng nhún vai, mỉm cười.
- Thôi, không nói chuyện này nữa. con muốn xem xem hôm nay cha mang cho con cái gì cơ.
Vân Tưởng Tưởng nhanh chóng chuyển chủ đề. Cô nhõng nhẽo nắm lấy tay ông.
- Con đừng có mà vờ vịt. Cái hộp bánh lù lù ra còn gì.
Vân Thiệc Lâm vừa nói vừa đặt bánh kem len tay cô thay cho đĩa hoa quả đang cắt dở.
- Wa, vị dâu, hình con thỏ nữa. Cha mua ở đâu vậy, nhìn ngon quá đi.
Vân Tưởng Tưởng ngạc nhiên kèm theo sự vui mừng thích thú.
- Chỉ là đi ngang qua thôi. Thấy có bán bánh nên vào mua một cái cho con ấy mà.
Vân Thiệc Lâm thản nhiên đáp.
Nghe ông nói vậy thôi nhưng Vân Tưởng Tưởng thừa biết ông mua ở quán nào. Ông ấy bảo tiện đường thế thôi nhưng có ai chạy con đường ngoằn ngoèo hơn 100 cây số để mua một chiếc bánh kem cho con gái của mình chưa? Chưa kể đến việc xếp hàng để mua một cái bánh. Vân Tưởng Tưởng nhìn vào chiếc bánh kem mà cô muốn khóc quá mà.