Vân Tưởng Tưởng nhíu đôi lông mày vì nắng chiếu vào mắt. Cô từ từ mở mắt một cách nặng nề, có vẻ như hôm qua cô vừa trải qua một cơn thập tử nhất sinh. Cô đảo mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra mình đang nằm trên giường, trên trán còn có một chiếc khăn ướt. Cô lúc này mới phát giác ra Cố Minh Thành đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế bên cạnh. Có lẽ anh đã canh cho cô cả đêm chăng?
- Cô tỉnh rồi sao?
Cố Minh Thành vừa lim dim tỉnh dậy thấy cô đã tỉnh lại thì lạnh lùng hỏi.
- Tôi bị sao vậy? Không phải hôm qua.....
Vân Tưởng Tưởng nhìn anh, giọng cô có vẻ hơi khàn khàn.
- Hôm qua cô bị sốt nên tôi đành bế cô lên giường. Mẹ cũng bảo tôi chăm sóc cô nên...
Cố Minh Thành lạnh lùng nói, giọng anh có vẻ ấp úng.
- Vậy sao. Cảm ơn anh.
Vân Tưởng Tưởng cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng mở ra.
- Tưởng Tưởng, con tỉnh rồi sao. Con có cảm thấy mệt mỏi chỗ nào nữa không?
Mẹ của Cố Minh Thành vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bà chạy lại hỏi thăm cô.
- Con làm ta lo lắm đấy, hôm qua con sốt đến 39,8 độ lận. Làm ta bồ chồn lắm biết không. Nếu biết con lạ giường sẽ dẫn đến trường hợp như vậy thì ta đã không giữ con lại.
Trần Thư Hà nhìn cô với ánh mắt trìu mến. Có vẻ bà đang thấy hối hận vì đã bảo cô ở lại.
- Dạ không sao đâu ạ. Con bây giờ đã không sao rồi mà.
Vân Tưởng Tưởng vỗ vào mu bàn tay của Trần Thư Hà mà an ủi bà.
- Thôi chúng ta đi xuống nhà ăn đi. Mọi người đang chờ ở dưới đấy.
Trần Thư Hà niềm nở mỉm cười rồi đỡ cô đặt chân xuống giường.
- Để ta cho người chuẩn bị xe lăn cho con. Dù sao bác sĩ nói người con khá yếu nên tốt nhất là ngồi xe lăn đi cho đỡ phải vận động nhiều không lại ảnh hưởng tới sức khỏe.
Trần Thư Hà lo lắng nhìn cô, bà lắc đầu thở dài rồi cho gọi người đem xe lăn tới.
- Dạ, không cần phiền phức vậy......đâu ạ.
Vân Tưởng tưởng chưa kịp nói xong, thì Cố Minh Thành đã nhanh tay bế cô lên, làm cô có phần ngạc nhiên.
- Khỏi cần phiền phức vậy ạ. Con sẽ bế cô ấy xuống.
Cố Minh Thành thẳng thắn nói.
Trần Thư Hà thấy cảnh tượng này thì vui lắm, bà vui mừng bước xuống nhà dưới trước. Vân Tưởng Tưởng ngượng đỏ hết cả mặt, cô níu lấy áo của Cố Minh Thành.
- Em.... em, em đi được mà.
Vân Tưởng Tưởng ngại ngùng ấp a ấp úng nói.
- Cô đừng hiểu lầm, tôi làm như vậy chỉ muốn qua mắt mấy người trong nhà thôi.
Cố Minh Thành nói với giọng lạnh lùng, khuôn mặt của anh lạnh tanh không cảm xúc.
Vân Tưởng Tưởng nghe vậy thì ánh mắt đượm buồn hẳn đi, nhưng trên miệng của cô vẫn nở một nụ cười nhẹ. Có lẽ đó là nụ cười của sự khinh bỉ bản thân hay sự khinh bỉ cuộc sống hạnh phúc giả tạo này?
Cố Minh Thành bế cô vào nhà ăn tầng dưới, mọi người xung quanh ai ai cũng kinh ngạc. Ông và bố của Cố Minh Thành thì hài lòng lắm. Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế rồi mới quay lại ghế của mình. Anh nhân tiện còn đặt dĩa và dao trước mặt Vân Tưởng Tưởng.
- Tại sao không lấy xe lăn cho tiện.
Bố của Cố Minh Thành nhìn hai người hỏi.
- Bế sẽ tiện hơn mà ạ.
Cố Minh Thành nhìn bố của mình rồi chỉ cười nhẹ một cái.
- Nhìn hai đứa thế này ta thấy yên tâm lắm, ta cứ nghĩ hai đứa sẽ cãi vã cơ đấy.
Ông của Cố Minh Thành nhìn anh và cô rồi mỉm cười, giọng nói của ông có chút run run.