Bàn tay đang cầm điện thoại của Phùng Khiếu Khâm vừa hạ xuống, thì lập tức có một bàn tay đặt lên vai anh ấy, người phía sau nhanh chóng lên tiếng:
“ Cậu lo lắng cho cô gái đó thì về đi, tình hình của lão đại đã qua thời kỳ nguy hiểm, ở đây có tôi là được rồi! ”
Người đó là thuộc hạ vô cùng thân tín của Phùng Chí Hâm, một cánh tay cực kỳ đắc lực. May mắn chuyến đi đó hắn không đi cùng anh ta, nhận nhiệm vụ điều tra thân phận những kẻ nội gián trong tổ chức, nên hiện tại vẫn khỏe mạnh và lành lặn.
Phải, Phùng Chí Hâm vẫn còn sống, nhưng hôn mê đến nay chưa tỉnh, là anh ta phúc lớn mệnh lớn nên còn sống sót và được cứu kịp thời, từ đó Phùng Khiếu Khâm luôn túc trực bên anh trai sợ xảy ra nguy hiểm.
“ Được, khi nào sắp xếp xong, tôi sẽ qua ngay. ”
“ Cậu Khâm, có xuất hiện ở tổ chức thì nhớ phải đeo mặt nạ. ” “ Tôi nhớ rồi, ở đây giao lại cho anh! ”
• Ở thành phố E…
Sáu giờ tối, bóng đêm dần dần phủ kín, cộng thêm bầu trời đang kéo mây đen nên không gian càng thêm mịt mờ, và cảm giác trong Hề Dung Diệp kha khá sợ sệt.
Bốn giờ chiều, Thẩm Tường có liên hệ với cô, báo đã ra khỏi sân bay và đang trên đường đến đón. Lúc đó, do nóng lòng nên cô quyết định lên xe lái đi để rút ngắn thời gian, dẫu sao cô cũng chẳng thấy mệt, bảo bối ngoan ngoãn nghe lời không hề hành mẹ chút nào.
Lúc này, có một chiếc xe ô tô lướt ngang qua, Dung Diệp thản nhiên không hề hay biết điều tồi tệ sắp sửa xảy ra, và đang có người truy lùng nhằm tiễn cô đoạn đường đến gặp mẹ.
“ Bảo bối ngoan, con đừng trách mẹ nhé, do bất đắc dĩ nên mẹ mới quyết định như thế! ”
Hơn ai hết, cô hiểu được cảm giác thiếu thốn tình thương và hơi ấm của ba, cũng rất muốn cho bảo bối một gia đình đầy đủ nhưng… Khưu Đông Bách anh không yêu cô! Chia đôi tình cảm, san sẻ một người đàn ông với cô gái khác, điều đó cô không làm được!
Bàn tay áp nhẹ vào bụng vuốt ve, lên tiếng:
“ Chú, dì, Dung Diệp xin lỗi! ”
Đột nhiên, tâm lý của Hề Dung Diệp trở nên bừng tỉnh, khi nhìn thấy có một chiếc xe đang đuổi theo phía sau thông qua gương chiếu hậu.
Sau đó, cô lập tức bấm gọi cho Thẩm Tường:
“ Tôi nghe, cô Hề! ”
“ Là anh đuổi theo xe tôi sao? ”
“ Không phải! Có người đuổi theo cô sao? ”
Hề Dung Diệp nhíu mày căng thẳng, bàn chân bất giác đạp ga tăng tốc, vô lăng được cô nắm chặt điều khiển.
Cô cứ ngỡ là Thẩm Tường lúc lướt qua cô không để ý biển số xe, sau đó đuổi theo.
Nhưng nếu không phải, thì chẳng lẽ là Khưu Đông Bách anh?
“ Cô Hề, cô phải thật cẩn thận, đừng tắt cuộc gọi…nhanh lên đi cậu Trí, cô Hề đang gặp nguy hiểm! ” “ Được! ”
Đoàng… đoàng.
Tiếng súng vang rền bắn lên bầu trời hăm dọa, điều đó thành công làm bàn tay của Hề Dung Diệp run rẩy, hoảng sợ tột độ, lần nữa xác định không phải Khưu Đông Bách anh.
Thế, người đó là ai?
“ Cô Hề… cô cứ tiếp tục chạy đi, tôi sắp đến rồi! ”
Đoàng…đoàng…
Tiếng súng tiếp tục vang lên, lần này viên đạn ghim thẳng vào bánh xe sau của Dung Diệp, chứng tỏ đối phương là một kẻ sử dụng súng rất chuyên nghiệp, và đã thành công khiến tốc độ di chuyển đột ngột chậm dần và cô đang có dấu hiệu mất kiểm soát tay lái, làm cho chiếc xe lạng lách nguy hiểm khôn cùng, sau đó bất ngờ lao thẳng vào vách đá bên đường.
“ Aaa… ”
•Rầm…
Két…
Chiếc xe đó gấp rút dừng lại, bốn người mở cửa phóng vội chạy tới kiểm tra xem Hề Dung Diệp đã chết hay chưa, khi khói từ đầu xe của cô đang dần bốc lên.
Thế nhưng, vào lúc này, tiếng súng lại lần nữa nổ lên làm bọn chúng khựng bước. Chiếc xe chẳng chút nhân nhượng muốn tông chết bốn người, Thẩm Tường từ trong xe nghiêng đầu ra ngoài, liên tục xả đạn về phía trước.
Đồng thời cùng lúc, có thêm một chiếc xe xuất hiện, bên trong chỉ có hai người.
Nghe được tiếng súng, người ngồi hàng ghế sau hỏi:
“ Chuyện gì phía trước vậy? ”
Đường Dật híp mắt, lên tiếng trả lời:
“ Hình như bọn chúng đang giải quyết nhau! ”
Nghe thế, Khưu Đông Bách hạ cửa kính xe xuống đưa mắt quan sát tình hình phía trước, nhưng khi càng đến gần thì anh chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, là của Hề Dung Diệp.
Tâm tình của anh hoảng loạn, hét lên:
“ Đường Dật, dừng lại! ”
Két…
Khưu Đông Bách gấp gáp mở cửa bước xuống, chẳng để tâm đến súng đạn xung quanh nhanh chân chạy đến chiếc xe đang bốc khói. Thế nhưng, càng tới gần thì anh càng chắc chắn là Dung Diệp, khi có một cô gái đang gục đầu xuống vô lăng.
“ Dung Diệp! ”
Lúc này trong xe, Ngụy Trí lên tiếng:
“ Thẩm Tường, anh cứu cô Hề đi, bốn người này để tôi. ”
•Đoàng…
Và rồi, trong lúc sơ suất do lo quan sát về phía Hề Dung Diệp, một viên đạn ghim vào cánh tay của Thẩm Tường, cây súng trên tay lập tức rơi xuống do mất sức.
“ Anh có sao không? ”
“ Người đó là ai? ”
Lúc này, Khưu Đông Bách lao đến tìm cách mở cánh cửa xe ô tô của Dung Diệp, hơi thở nhất thời tắt nghẹn khi thấy có ánh lửa bừng lên rồi dần dần lan rộng.
“ Dung Diệp! ”
Cánh cửa mở ra thành công, Khưu Đông Bách gấp gáp đỡ đầu của Hề Dung Diệp về sau, lập tức chòm người vào trong mở cài khóa dây thắt an toàn, vội vàng bế ngang cơ thể của cô chạy đi trước khi xe nổ tung.
Hoạt động trong giới ngầm gần 10 năm, súng đạn hay bị thương với Thẩm Tường và Ngụy Trí là chuyện vô cùng tầm thường. Cùng lúc khi Khưu Đông Bách bế Dung Diệp ra khỏi, Thẩm Tường đã mở cửa và nhanh chóng lách về phía sau chiếc xe tránh né, sau đó cố gắng chạy tới về hướng của cô, ý định sẽ ngăn lại khi cô sắp sửa bị người không rõ danh tính đưa đi.