Từ Ý, Phùng Khiếu Khâm bay về thành phố X để giải quyết công việc, thay đổi lịch trình khi nhận được thông tin Hề Dung Diệp đã gặp tai nạn và bị sảy thai.
“ Tình hình lão đại thế nào cậu Khâm? ”
“ Đã không còn nguy hiểm, nhưng vẫn chưa tỉnh!
- Anh điều tra đến đâu rồi? ”
Phùng Chí Hâm và Phùng Khiếu Khâm là anh em ruột, thế nhưng thông tin này chỉ có vài người thân tín của anh ta biết được, đó là cách anh ta bảo vệ em trai của mình trước những nguy hiểm.
“ Là người của Trương Ngạo, mấy năm nay ông ta đã muốn diệt trừ lão đại nhưng không thể, tôi nghi ngờ lần này có nội gián nên mới để lộ thông tin của cuộc giao dịch… ”
Phùng Khiếu Khâm gật gù, đầu óc chia đôi, vừa suy nghĩ chuyện này vừa nhớ đến Dung Diệp ở bên thành phố E.
Tại sao cô lại muốn bí mật sang thành phố X? Rốt cuộc cô đã làm gì mà có người ám sát?
Trước đó, cô nói đã có bạn trai, đứa bé chắc chắn là con của người đó, nhưng danh tính là ai?
“ Ngày mai tôi sẽ sang thành phố E, rất muốn gặp lão già Trương Ngạo một lần, anh hiểu ý tôi không? ”
“ Không được đâu cậu Khâm, lão đại mà biết, sẽ trách phạt chúng tôi! ”
Tên thuộc hạ cúi đầu không tuân theo mệnh lệnh, vốn dĩ hiểu được Phùng Chí Hâm thương em trai thế nào, sẽ không để cậu dấn thân vào nguy hiểm với mục đích trả thù. May mắn không nói, lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc, dù có trăm cái mạng cũng chẳng đủ cho lão đại gϊếŧ.
“ Anh ấy dù tỉnh lại cũng phải tịnh dưỡng cả tháng bên Ý, không thể quay về đây đâu, cứ làm theo lời tôi! ”
“ Tôi… tôi… ”
Phùng Khiếu Khâm bóp lấy ly rượu, quay người trở lại nhìn thuộc hạ đang cung kính khom lưng cúi đầu, gằn giọng: “ Anh ấy không có ở đây, thì người lãnh đạo là tôi, tuân theo hay không? ”
Reng…reng…
Điện thoại của Phùng Khiếu Khâm reo lên, anh ấy phất tay ý bảo người đó ra ngoài, sau đó bấm nghe và áp lên bên tai:
“ Tôi nghe! ”
“ Cô Diệp hiện tại đã ổn định, người Khưu Gia chăm sóc rất kỹ… khi nào cậu sang đây? ”
Tâm tình biến động, nhưng anh ấy vẫn rất điềm tĩnh, lên tiếng:
“ Sáng ngày mai.
- Ngụy Trí, anh điều tra giúp tôi, xem mối quan hệ giữa Dung Diệp và bà Khưu thực sự là gì? ”
“ Tôi biết cậu đang suy nghĩ điều gì, phải, đứa bé trong bụng cô Diệp là của Khưu Đông Bách, chính miệng cậu ta thừa nhận và tôi đã nghe rất rõ, không thể sai được.
- Chắc cậu không biết chuyện này, diễn viên Mộc Đan San là tình nhân của lão đại, và từng được Khưu Đông Bách theo đuổi. Chính xác là một tuần trước, trên các diễn đàn rầm rộ hình ảnh cả hai người họ vào khách sạn và thông tin đang bí mật hẹn hò. - Theo tôi chẩn đoán, có lẽ vì thế mà cô Diệp muốn bí mật sang thành phố X. ”
Vừa nghe, Phùng Khiếu Khâm vừa siết lấy chiếc ly rượu trong tay đến run run, sắc mặt thay đổi rõ ràng trở nên nóng giận, hung tợn không thôi.
Chân tình ở đây, tại sao cô không đáp lại?
Kẻ khốn nạn thì lại có được tình yêu, công bằng ở đâu?
“ Hiện tại Mộc Đan San đang ở đâu? ”
“ Tôi không rõ. ”
“ Bắt nhốt cô ta lại, chờ tôi sang xử lý! ”
“ Vâng, cậu Khâm! ”
Điện thoại trên tay hạ xuống, sau đó khó chịu ném lên bàn làm việc, nâng ly rượu trên tay nốc cạn một hơi, trầm ngâm nhìn ra bên ngoài, lẩm bẩm một mình.
“ Dung Diệp, xin lỗi em! ”
Cô đặt niềm tin vào Phùng Khiếu Khâm anh, nhưng anh lại không thể bên cạnh bảo vệ lúc cô cần nhất.
•••
Thành phố E…
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hề Dung Diệp lặng câm không hề thốt lên một câu, tuyệt nhiên cũng chẳng ăn uống, cứ nằm trên giường nghiêng người nhìn vào bên trong bức tường, ai vào khuyên nhủ đều vô ích.
“ Dung Diệp, em ăn chút cháo nhé? ”
Khưu Đông Bách ngồi xuống bên giường, bàn tay dịu dàng vuốt ve cánh tay của cô, ánh mắt vô cùng trìu mến, nỗi đau đã chôn giấu vào bên trong.
“ Đợi em khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ đi du lịch cho khuây khỏa đầu óc, nhưng có lẽ không thể chơi trượt tuyết, đợi dịp khác em nha? ”
Câu nói chấm dứt, thì không gian cũng trở nên yên ắng đến đáng sợ, điều đó làm cho anh hụt hẫng, nhưng vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh Dung Diệp, nhẹ nhàng tiếp tục cất tiếng:
“ Không ăn cháo thì cũng phải uống chút sữa, em cứ chẳng chịu ăn uống, sức khỏe khi nào mới hồi phục được đây Dung Diệp! Ngoan, anh pha sữa cho em nhé? ”
Chờ mãi, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm, cô cứ lặng người xem anh như vô hình.
Lúc này, bỗng nhiên Khưu Đông Bách cúi xuống, đặt nụ hôn vào gò má mềm mịn của Dung Diệp, sau đó giọng nói khe khẽ truyền vào bên tai cô:
“ Em hãy mắng chửi anh đi, kiểu gì anh cũng chịu được, sự im lặng của em dày vò anh lắm! ”