Buổi chiều tan làm, Đinh Tẫn Dực và Vu Duẫn hẹn nhau ghé ngang tập đoàn Khưu Thị tìm Khưu Đông Bách để hỏi thăm về Hề Dung Diệp và cơ duyên cả hai gặp lại.
Nghe xong, Đinh Tẫn Dực cầm ly cafe lên uống, sau đó chép miệng chiêm nghiệm mùi vị, rồi nói:
“ Giống trên phim bạn gái tôi hay xem. ”
“ Ông trời không phụ lòng người có tình. ”
Lúc này, Vu Duẫn chuyển đổi tư thế, lên tiếng:
“ Nhưng quan trọng là Dung Diệp có tha thứ cho cậu không? ”
Khưu Đông Bách thở ra một hơi sầu não, dựa lưng về sau thành ghế sofa, bất giác đưa tay xoa trán chán nãn xong rồi trả lời:
“ Dung Diệp bình an, vui vẻ, là tôi cảm thấy hạnh phúc rồi. Thế nhưng, có vẻ như cô ấy đã hết giận tôi, tôi cũng cho xem bằng chứng và giải thích, có thể lạnh nhạt là vì mất đứa bé thôi. ”
•Ting…
Điện thoại của Đinh Tẫn Dực bên trong túi áo vest vang lên âm thanh thông báo tin nhắn, anh lập tức lấy xem, đôi môi quyến rũ ấy uốn cong vẻ ra nụ cười, sắc mặt vui tươi hơn hẳn nói chuyện với bạn thân, xong rồi liên tục thao tác trên màn hình, gửi tin nhắn về cho Trầm Cửu Ly.
Sau đó, Đinh Tẫn Dực cất điện thoại vào túi trở lại, tiếp theo thong dong đứng dậy chỉnh sửa lại chiếc áo vest, cao ngạo nghênh mặt lên cao, lên tiếng:
“ Tôi về đây, bạn gái tôi nấu bữa tối xong rồi, đang chờ tôi về ăn cùng! ”
Nói xong, chẳng cần ai đưa tiễn, Đinh Tẫn Dực một hướng thẳng tiến ra cửa, rồi nhanh chóng biến mất.
Vu Duẫn nhìn theo lắc đầu chán nãn, cất lời:
“ Đinh Tẫn Dực mê gái xếp thứ hai không ai dám dành vị trí thứ nhất. ”
Khưu Đông Bách cười khẩy, đứng dậy cài lại khuy áo vest cho nghiêm chỉnh, vừa đi tới bàn làm việc lấy điện thoại và áo khoác vừa nói:
“ Này Khưu Đông Bách, tôi đang đứng về phía cậu luôn đấy, nhưng mà so với tôi thì cậu vẫn mê gái hơn! ”
“ Đàn ông bảo không mê gái, chẳng khác nào nói mình vô dụng. Cậu thì… cùng lắm năm phút…! ”
Khưu Đông Bách vô cùng thư thả và vui vẻ bước đi sau khi chê bai bạn thân, hình như đã rất lâu rồi cả ba tụi anh chưa ngồi xuống trêu nhau, thực sự thì từ lúc gặp lại Dung Diệp anh mới thấy nhẹ nhõm và thoải mái.
“ Tôi đi về đó, chậu cây của tôi mà mất thì cậu là người bị tình nghi số một! ”
“ Này, xin không cho thì thôi, nhìn tôi giống dân trộm cướp lắm hả? ”
Nói rồi, Vu Duẫn bước theo phía sau của Khưu Đông Bách rời khỏi, nhưng luyến tiếc nhìn vào chậu cây anh đặc biệt yêu thích, vừa vào phòng đã thấy ưng ý.
Phải có cơ hội cũng lấy trộm.
…----------------…
Đi dạo ở khuôn viên bệnh viện, Hề Dung Diệp ngồi xuống chiếc ghế, đưa mắt ngắm tuyết đang rơi, hai tay nâng lên ôm ấp cơ thể lạnh giá, dù thế nhưng cô rất thích cảm giác này.
Điều Phùng Khiếu Khâm bảo cô suy nghĩ, hiện tại cô đã có câu trả lời với anh ấy.
Cô yêu Khưu Đông Bách, dù qua bao nhiêu tháng hay xảy ra bấy nhiêu chuyện, thì tình cảm dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn.
Chỉ cần gặp anh, là trái tim cô loạn nhịp!
Và cô cũng muốn cho dì và chú an lòng, nhìn họ cứ bận tâm và lo lắng cho cả hai, cô thấy mình có lỗi.
Lúc này, Khưu Đông Bách đi xuống khuôn viên, đưa mắt dáo dác khắp nơi tìm kiếm Dung Diệp, đến khi nhìn thấy lập tức bước nhanh về phía đó, vừa tới thì chiếc áo khoác đặt xuống bờ vai của cô, lên tiếng:
“ Dễ bị cảm lắm đấy Dung Diệp! ”
“ Ồ… ”
Khưu Đông Bách từ tốn ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt thâm tình si mê nhìn cô chăm chú, lên tiếng:
“ Chiều ngày mốt em phải sang thành phố B sao? ”
“ Vâng, em chỉ xin nghỉ được bốn ngày. ”
“ Anh có thể liên lạc với Vũ Dịch Đức xin nghỉ thêm cho em, nếu em muốn! ”
Hề Dung Diệp nhàn nhạt mỉm cười lắc đầu, dẫu sao đó là trách nhiệm của cô, cô không thể cứ đùn đẩy công việc.
Sau đó, cả hai im lặng ngồi bên nhau ngắm cảnh, đây chính là lần đầu tiên, cũng là điều Dung Diệp từng ao ước.
Lúc này, Khưu Đông Bách điềm đạm cất lời:
“ Nếu em không xảy ra tai nạn, bây giờ con của chúng ta cũng sắp chào đời rồi nhỉ. ”
Hề Dung Diệp bất giác nhìn sang anh, thấy đôi mắt của đối phương vô cùng u buồn. Cô lập tức xoay lại, cúi xuống, bàn tay nắm chặt chiếc áo khoác.
“ Dung Diệp, anh thấy mình có lỗi lắm, đã không sáng suốt nhận ra con người thật của Mộc Đan San, để cô ta… ”
“ Có lẽ em đã quá xốc nổi, nóng vội, cứ làm theo bản năng mà không cần suy nghĩ. Nếu như em điềm tĩnh và chín chắn hơn thì mọi chuyện cũng không bị đẩy đi xa đến thế…híc…”
Khưu Đông Bách lập tức nhích người đến gần, dang tay ôm chầm lấy Hề Dung Diệp dịu dàng an ủi dỗ dành, đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt vừa rơi.
“ Tất cả là lỗi của anh, em không có làm sai gì hết. Có sai, thì cũng do sai vì đã yêu anh. Nhưng Dung Diệp, anh sẽ thay đổi để xứng đáng với tình yêu của em! ”
Tưởng chừng như Dung Diệp đã bị anh làm cho rung động, cô không hề phản kháng dù chỉ một chút mà tĩnh lặng trong lòng anh.
Thế nên, Khưu Đông Bách quyết định đá một trận cuối cho Phùng Khiếu Khâm ra chuồng gà, phần đầu cúi xuống và đôi môi tìm đến đôi môi đỏ mọng của Dung Diệp.
Thế nhưng, lúc chỉ còn cách nhau khoảng một centimet thì Dung Diệp đã ngoái mặt né ra, khiến khuôn mặt anh cứng đơ như xịt keo.
Sau đó, anh nhanh chóng thu lại, hắng giọng một cái cho đỡ quê, rồi cất lời: