Mặc dù rất muốn về biệt thự riêng để tránh tiếp xúc với Hề Dung Diệp, nhưng hôm nay đã gần ngày Tết, người làm đang dọn dẹp và trang trí, nên Khưu Đông Bách lực bất tòng tâm, đành ở lại Khưu Gia đến qua Tết.
Chấn thương vùng đầu hiện nay đã ổn định hẳn, chỉ có cánh tay trái chưa lành, tầm khoảng một tháng nữa anh mới có thể sinh hoạt bình thường.
Từ lúc nói ra lòng mình đến nay, Hề Dung Diệp mạnh dạn thể hiện tình cảm, mặc dù bị lạnh nhạt nhưng cô kiên quyết không từ bỏ, suốt ngày luẩn quẩn bám theo Khưu Đông Bách như chiếc đuôi.
Trừng hợp lúc này, Hề Dung Diệp vừa cắm hoa xong thì Khưu Đông Bách đi xuống phòng khách. Cô mỉm cười tươi xắn, lên tiếng:
“ Em cắm hoa có đẹp không? ”
Khưu Đông Bách hắng giọng, lạnh nhạt gật đầu, sau đó bước lại sofa lấy iPad xem tin tức, đang chờ hai thằng bạn thân sang chơi.
Thấy thế, Hề Dung Diệp phủi phủi chiếc váy đúng dậy, đi đến chỗ anh ngồi xuống gần kề, bạo gan tấn công ngang nhiên ôm lấy cánh tay của anh.
“ Anh xem gì vậy? ”
“ Dung Diệp! ”
Khưu Đông Bách nhích ra tránh né, do tay trái băng bó kín mít không thể cử động, nên chẳng gỡ tay cô được.
“ Sao? Cần em giúp gì ạ? ”
“ Người làm ra kìa, em thôi đi Dung Diệp. ”
“ Em không thấy xấu hổ! ”
Hề Dung Diệp càng lúc lấn tới, ôm ấp khít chặt cánh tay của Khưu Đông Bách. Người làm thấy thế nhanh chóng thu dọn hoa lá khi nãy cô cắt tỉa, sau đó vội vã vào trong.
•Ting toang...
Chuông cổng vang lên, anh càng gấp gáp và nổ lực rút cánh tay hơn nữa. Thế nhưng, do nhà có khách nên Dung Diệp nới lỏng, tạm thời bỏ cuộc.
Người làm lúc này chạy ra định mở cổng, nhưng cô ngăn lại, lên tiếng:
“ Để em mở cho! ”
Người đến chẳng ai xa lạ là Vu Duẫn và Đinh Tẫn Dực, mấy ngày cuối năm, nên cả ba đều rảnh rỗi.
Vào nhà, Hề Dung Diệp vui vẻ nhìn hai người họ, lên tiếng:
“ Em đi pha cafe! ”
Cả hai đồng thanh cất lời:
“ Cảm ơn em! ”
Sau đó, cả ba đi lên phòng làm việc của Khưu Đông Bách để nói chuyện, Hề Dung Diệp pha xong cũng tự mình mang lên, đang kiếm cớ để xuất hiện trước anh nhiều hơn.
Man Nhu bảo với cô rằng [ Cậu tấn công anh ấy nhiều vô, phải dồn dập, liên tục, thế nào cũng rung động! Cậu yêu mà nín thinh, không có hành động gì, thì đến bao giờ? ]
“ Đông Bách, cậu đúng là tự chọn ngược, Dung Diệp dễ thương thế mà. ”
Vu Duẫn uống liên tiếp vài ngụm cafe, gật gật đầu thầm khen hương vị trong lòng.
“ Cậu theo đuổi đi. ”
“ Cậu nói đấy nhé, sau này dù có năn nỉ, van xin tôi cũng không trả người đâu đó! ”
Lúc này, Đinh Tẫn Dực chậm rãi đặt tách cafe trên tay xuống bàn, sắc mặt trầm tối, từ tốn lên tiếng:
“ Dung Diệp chẳng phải không có người theo đuổi, cậu không trân trọng thì sớm muộn gì cũng thất tình nữa! Phùng Khiếu Khăm, chủ tịch tập đoàn Phùng Thị, trụ sở chính ở thành phố X, cậu ta thích em ấy lắm đấy, Mạn Nhu bảo là thời gian trước tháng nào cũng sang Anh thăm. ”
“ Như vậy cũng tốt, Phùng Khiếu Khăm tuổi trẻ tài cao, tôi rất yên tâm! ”
Đinh Tẫn Dực và Vu Duẫn đến chiều tối mới ra về, ông bà Khưu hiện tại đã sang thành phố A thăm ông bà ngoại của Khưu Đông Bách, nên giờ đây chỉ có cả hai và người làm.
Cơm tối, anh và Hề Dung Diệp ngồi đối diện với nhau trên bàn ăn, Khưu Đông Bách cứ cặm cụi ăn uống, còn cô thì chậm rãi nhai nuốt chăm chú nhìn đối phương, đôi đũa đều đặn dộng dộng xuống bát.
Sau đó, cô chủ động gấp miếng thịt cho vào bát của anh, lên tiếng:
“ Dì và chú khi nào về vậy anh? ”
“ Tối mai! ”
Ting...ting...
Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên, Khưu Đông Bách bất giác ngẩng lên mặc dù chẳng phải từ điện thoại của anh, là của Hề Dung Diệp.
Cô cầm lên nhìn vào màn hình, hai hàng chân mày thanh tú tức khắc nhíu chặt, sau đó đặt xuống bàn ăn trở lại.
“ Ngày mai chúng ta đi chơi nha anh, từ lúc em về đến giờ...”
“ Anh no rồi, em tiếp tục ăn đi! ”
Nói xong, Khưu Đông Bách kéo ghế đứng dậy, cầm theo điện thoại của mình bước đi ra ngoài.
Hề Dung Diệp tủi thân rưng rưng nước mắt nhìn theo, bờ môi mếu máo muốn òa khóc nức nở, sau đó cúi mặt vội vã lau đi khi giọt lệ vừa chảy ra.
Anh vô tình đến thế sao?
Thế nhưng, Hề Dung Diệp vẫn chưa chịu buông xuôi chấp nhận từ bỏ đoạn tình cảm từ một phía này, pha trà mang lên phòng ngủ cho Khưu Đông Bách.
Cốc...cốc...cạch...
Hề Dung Diệp gõ cửa hai cái, sau đó tự ý mở cửa vào phòng. Lập tức, ánh mắt của cả hai giao nhau, Khưu Đông Bách lộ rõ sự tức giận, cao giọng lên tiếng:
“ Anh đã cho phép em vào phòng anh chưa? ”
“ Nếu là Mộc Đan San, anh có thái độ như thế không? ”
“ Dung Diệp, anh phải nói sao để em hiểu đây, rằng anh không có tình cảm với em. Đừng làm điều vô ích nữa, nó sẽ làm bản thân em tổn thương nhiều thêm! ”
Hề Dung Diệp không khóc nữa, tự điều khiển nuốt ngược nước mắt vào trong, tuyết rơi bên ngoài sao lạnh bằng lòng cô, cắt thêm vài nhát vào trái tim vốn dĩ đang rỉ máu.
“ Anh có quyền theo đuổi chị ta, sao em lại không có quyền được theo đuổi anh? ”