Dạo gần đây tâm trạng của Hề Dung Diệp rất thất thường, bởi cô áp lực việc mang thai, hầu như tháng nào cô cũng thử que kiểm tra, nhưng kết quả đều khiến cô hụt hẫng và bị căng thẳng.
Lúc này, bên trong phòng tắm, Hề Dung Diệp tiếp tục thử que bởi vì chu kỳ kinh nguyệt của cô bị trễ hai ngày. Thế nhưng, kết quả vẫn y như những lần trước, chỉ có một vạch.
Cô mếu máo nhìn mình trong gương, lên tiếng:
“ Thả cũng sáu tháng rồi, hay do mình có vấn đề? ”
Cô rối quá, cũng sợ nữa, sợ mình mất đi thiên chức làm mẹ.
Nghĩ thế, hai dòng nước mắt lũ lượt rơi xuống, trốn khóc một mình sợ Khưu Đông Bách nhìn thấy sẽ lo lắng. Тìm 𝘵𝑟uyện hay 𝘵ại ﹎ Т 𝑟𝐔mТ𝑟uyen﹒𝘃n ﹎
Chắc chắn cô phải đi kiểm tra, sớm biết còn chữa trị hoặc can thiệp kịp thời.
Phải gần nửa giờ đồng sau, Hề Dung Diệp từ phòng tắm trở ra, và trừng hợp Khưu Đông Bách từ phòng làm việc trở về. Nhìn thấy anh, cô vội vàng đưa bàn tay đang cầm que thử thai ra sau lưng, chậm chạp bước tới bàn trang điểm ngồi xuống giả vờ như bình thường, lén lút cất giấu hai cây que thử thai vào hộc tủ.
Khưu Đông Bách đã nhận thấy, bước đến để hai tay xuống bả vai của Dung Diệp động viên, sau đó khom người đặt vào gò má của cô một nụ hôn, nhẹ nhàng cất tiếng:
“ Chúng ta còn trẻ mà, từ từ có con cũng không sao, đừng gấp! ”
Sau đó, Hề Dung Diệp cúi gầm mặt xuống, nước mắt cứ tiếp tục lăn dài xuống gò má rồi lả chả tuôn rơi nghẹn ngào lên tiếng:
“ Đông Bách, có khi nào do lần đó em sảy thai, nên bây giờ khó mang không? ”
Khưu Đông Bách đau lòng ngồi xuống và xoay người cô lại cho cả hai đối diện, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi, trả lời:
“ Nếu em thấy lo lắng, ngày mai chúng ta đi khám sức khỏe. Y học hiện tại phát triển, muốn có con không khó như em nghĩ. Cho dù em thực sự không thể sinh được, thì mình nhờ người mang thai hộ, chẳng có vấn đề gì cả nên em đừng tiêu cực nữa nhé. ”
Thế nhưng, đột nhiên Hề Dung Diệp khóc lên thành tiếng, bị ảnh hưởng bởi câu nói ‘ không thể sinh được ’ của Khưu Đông Bách, tinh thần đột ngột sụp đổ hoàn toàn.
Cô không muốn mình vô dụng như thế.
“ Dung Diệp, em sao vậy? Ngoan, đừng thế nữa mà, anh lo lắng lắm! ”
Khưu Đông Bách lập tức ôm lấy vào lòng, sau đó bế ngang Dung Diệp tiến nhanh lại chiếc giường, khít khao giữ chặt sợ cô mất bình tĩnh làm loạn.
“ Đông Bách, em sợ lắm… hức… ”
“ Dù có thế nào thì anh vẫn yêu em, tình cảm này không bao giờ thay đổi! ”
Sau đó, Khưu Đông Bách kéo nhẹ cô ra, ôm ấp lấy khuôn mặt ướt đẫm cho ánh mắt của cả hai đối diện, tiếp tục lên tiếng:
“ Thực sự anh từng muốn bàn tính với em, rằng chúng ta hãy thuê người mang thai hộ, nhưng vì anh thấy em mong muốn sinh con nên không nói, và sẽ đề nghị với em khi mình lên kế hoạch có bé thứ hai.
- Anh không nỡ nhìn em mang nặng cực khổ suốt chín tháng mười ngày, lúc sinh thì đau đớn vô cùng. Dung Diệp, vẫn là con của chúng ta mà! ”
Thế nhưng, sau đó Hề Dung Diệp liên tục lắc đầu, tâm tình dần dần cũng ổn định trở lại khi cảm nhận được hơi ấm và ánh mắt thâm tình của Khưu Đông Bách, âm giọng nghèn nghẹn vang lên:
“ Em không đồng ý, em muốn mình mang thai như bao nhiêu người mẹ khác, để cảm nhận con chúng ta lớn lên từng ngày trong bụng em… ”
Hề Dung Diệp cô đã tự tưởng tượng rất nhiều điều tuyệt vời, nào là sẽ chụp ảnh lưu niệm, nào là nói chuyện cùng con mỗi ngày, nào là cô sẽ cùng với Khưu Đông Bách anh nắm tay đi khám thai, cả ngày cô vượt cạn…rất rất nhiều viễn cảnh nghĩ ra và còn muốn sinh cho anh đầy đủ một trai một gái.
Vậy nếu kết quả cô không có khả năng sinh con, mất đi thiên chức thiêng liêng và cao quý, thì mọi người bảo cô phải chấp nhận chuyện này làm sao đây?
Và rồi, Hề Dung Diệp tiếp tục vỡ òa khóc nấc lên từng cơn, bao nhiêu cảm xúc lo lắng, bất an, ngóng chờ dồn nén trong lòng và một mình chịu đựng mấy tháng qua bộc phát dữ dội, khiến Khưu Đông Bách nhất thời không biết phản ứng thế nào, cứ ôm cô vào lòng an ủi khích lệ tinh thần.
Sau đó, anh cũng dần dần trở nên bình tĩnh và nhận thức, lên tiếng:
“ Được, em muốn mang thai thì mang thai, ngày mai chúng ta đi gặp bác sĩ. Nếu em muốn mình can thiệp y học để sinh đôi, một lần được hai bảo bối. ”
Cuối cùng phải dỗ dành suốt mấy giờ đồng hồ liên tục, Hề Dung Diệp mới tạm thời buông bỏ chuyện đó và tiến vào giấc ngủ. Lúc này, thời gian đã thắm thoát hơn một giờ đêm, nhưng sao hai mắt của Khưu Đông Bách chẳng thể nhắm lại an yên trong giấc ngủ, tâm trí vô cùng bộn bề và phiền não, cứ luẩn quẩn và lo lắng cho kết quả ngày mai.
Cầu trời cho khả năng sinh con của Dung Diệp bình thường, nếu không cả đời này anh làm sao có thể tha thứ được cho mình?
Đặt nhẹ nụ hôn lên trán của Dung Diệp, Khưu Đông Bách thở ra rồi ôm chặt cô vào lòng, cất tiếng: