Đợi tiểu An ngủ ngon trong chiếc nôi, đứng ngắm thêm một lát nữa, Khưu Đông Bách mới quay lại phòng ngủ với Hề Dung Diệp.
Chỉ là, lúc này cô đã thay đổi váy ngủ, ngồi chờ sẵn Khưu Đông Bách trở về.
Thấy anh, cô lập tức mỉm cười, xuống giường uốn lượn đi đến ôm ngang thắt lưng, ngẩng mặt nhìn anh rồi khe khẽ lên tiếng:
“ Thấy vợ thế nào? Có còn hấp dẫn như trước không, chồng yêu? ”
Khưu Đông Bách nuốt từng ngụm nước bọt nhìn xuống, bầu ngực căng tròn trắng noãn ẩn ẩn hiện hiện sau lớp vải mỏng màu đỏ thực sự làm anh điêu đứng, mất kiểm soát ôm chầm Hề Dung Diệp ép lưng vào bức tường, ngấu nghiến lấy bờ môi đỏ hồng tự nhiên của cô.
Anh cũng đã nhịn hơn ba tháng rồi đấy, tháng cuối thai kỳ thấy bụng của Dung Diệp khá to và nặng nề nên anh cố gắng kiềm chế bản thân, cộng thêm hai tháng sau sinh vừa qua.
“ Dung Diệp… chúng ta thân mật được rồi phải không em? ”
Hơi thở của Hề Dung Diệp có chút khó khăn lưu thông bởi nụ hôn quá mạnh bạo và cuồng nhiệt, ánh mắt mơ hồ ngẩng lên nhìn anh đắm đuối đầy sự gợi tình, sau đó gật đầu trả lời với anh.
Thế nhưng, Khưu Đông Bách vẫn còn tỉnh táo mặc dù cả người anh vô cùng rạo rực, dụi vào chiếc cần cổ của cô liên tục hôn hít và bàn tay rà soát sờ soạng từng vị trí trên cơ thể đối phương, khó khăn cất tiếng:
“ Dung Diệp, sức khỏe của em chưa hồi phục hẳn, thời điểm này không thích hợp tiếp tục mang thai, đợi thêm thời gian nữa hãy cho tiểu An làm anh hai nhé? ”
Hề Dung Diệp chu môi xụ mặt chẳng chút hài lòng, thế nhưng lúc này cơ thể được Khưu Đông Bách bế ngang trên tay, nhanh chóng tiến lại chiếc giường.
Màn dạo đầu ướt át nóng bỏng diễn ra, tâm lý sau sinh đã sẵn sàng tiếp nhận chuyện sinh hoạt vợ chồng. Bởi do có bảo mẫu lẫn ông bà Khưu giúp đỡ chăm sóc cho tiểu An, nên cô không hề cảm thấy cơ thể mỏi mệt hay gặp phải căng thẳng sau sinh. Cả ngày ngoài việc hút sữa và chơi cùng con thì chẳng còn bận rộn, tâm lý lúc nào cũng thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc!
Hơn hết, Khưu Đông Bách không cho Dung Diệp chạm tay vào bất cứ việc gì.
“ Vợ ơi…em đẹp quá! ”
“ Anh vào…ư…được chưa? ”
“ Vâng…ưm… chồng vào đi…ứm…”
…----------------…
• Sáu tháng sau…
Khưu Đông Bách đi làm trở về lúc chín giờ tối, mở cánh cửa phòng lập tức nhìn thấy hai mẹ con Hề Dung Diệp đang chơi đùa nói chuyện với nhau, thực sự bao giờ mệt mỏi hay áp lực đều tan biến.
“ Sao hả? Con đòi cái gì? Có phải đòi ba bế không? ”
“ Ưm… ưm… a…”
Đôi môi của tiểu An chu ra hết sức dễ thương, tay chân quơ qua quơ lại liên tục, cứ phát ra âm thanh trả lời với mẹ.
Dung Diệp mỉm cười hạnh phúc, cúi xuống hôn vào khuôn mặt mềm mại và chiếc bụng no sữa của cậu bé, nghiện con đến mức không thể xa quá nửa ngày.
“ Một lát nữa ba mới trở về, ba phải đi làm để nuôi chúng ta. ”
Lúc này, Khưu Đông Bách bước tới, nhưng không dám đến gần bởi vì cả ngày anh ở bên ngoài, cả người đều bị bẩn, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của vợ con.
“ Ba về với hai mẹ con rồi đây! ”
Sắc mặt của Hề Dung Diệp rạng rỡ hẳn lên quay đầu nhìn anh, lập tức bế tiểu An trên tay và vội vàng xuống giường, chậm chạp đi đến.
Lúc này, tiểu An lại hơi rướn người tới trước mừng rỡ, cứ dơ tay quơ chân lắc lư liên tục đòi ba phải bế.
“ Anh vào tắm đi. ”
“ Ừ… ”
“ Anh ăn cơm chưa, để em xuống hâm thức ăn? ”
“ Anh ăn rồi, hai mẹ con chờ anh một lát. ”
Khoảng 15 phút sau, Khưu Đông Bách nhanh chân đi ra từ phòng tắm, mặc bộ đồ thun thoải mái ở nhà, rũ bỏ những nguyên tắc hay sự nghiêm túc, lạnh lùng khi ở bên ngoài xã hội.
“ Ba bế nha ~ Lúc chiều khóc nhòe ăn vạ ha ~ Ba đánh đòn được chưa hả? ”
Khưu Đông Bách ghì hôn vào gò má phúng phính và ngửi mùi của con, sau đó nâng lên khiến cậu bé khoái chí bật cười khanh khách, tay chân chuyển động cứ quơ liên tục.
Hề Dung Diệp mỉm cười, đôi mắt long lanh chứa hàng vạn cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc hơn khi hiện tại trong bụng của cô còn có thêm một sinh linh bé nhỏ đang thành hình.
Sau đó, Dung Diệp bước tới bàn trang điểm, kéo hộc tủ lấy ra một cây que thử thai, lén lút để ra sau lưng quay lại vị trí hai ba con nhà họ Khưu đang đứng.
“ Đông Bách, có thứ này cho anh! ”
Khưu Đông Bách nhìn cô khẽ cười, lông mày xếch lên tỏ vẻ gian manh, giọng điệu trêu đùa cất vang:
“ Đừng bảo là que thử thai hai vạch nha, anh xỉu liền luôn đấy! ”
Hai, ba tháng nay Hề Dung Diệp cô liên tục dụ dỗ anh sinh con, nhưng anh dễ gì đồng ý, cô còn uy hiếp bảo rằng sẽ không tổ chức hôn lễ dự kiến vào bốn tháng nữa khi tiểu An tròn một tuổi.
Lúc này, Dung Diệp có chút ngạc nhiên, không nghĩ anh sẽ nói là ‘ que thử thai hai vạch ’, và thực sự kết quả là như thế.
“ Đông Bách… ”
Hề Dung Diệp múm mím mỉm cười chậm rãi đưa ra và nâng lên trước tầm mắt của Khưu Đông Bách. Sắc mặt của anh quả thật thay đổi, nụ cười trên môi tắt ngụm, bàn tay ôm chặt tiểu An hơn nữa, nhịp tim đập loạn vô cùng rộn ràng.