*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc qua đêm trong chăn của một Omega không quen là một trải nghiệm khác thường, dù ngay cả với Hứa Gia Lạc.
Huống chi hương vị pheromone của Phó Tiểu Vũ thực sự quá ngọt ngào, ngọt đến độ giàu tính công kích, ngọt tới nỗi hắn buồn bực mất tập trung, thậm chí còn nghi ngờ nhân sinh –
Chẳng lẽ những Omega hắn hẹn hò trước đó là cấp A giả ư?
Hứa Gia Lạc không thể không gạt chiếc chăn đẫm vị ngọt ngào ấy sang một bên, sau đó lấy điện thoại ra search xem rốt cuộc loại hoa “Tử la lan” kia là thần thánh phương nào. Ảnh hiện lên trên Baidu là một đóa hoa diễm lệ, diễm lệ đến chói mắt, lá hoa xanh biếc căng mọng.
Loài hoa này nom lộng lẫy khoa trương, đến mức hơi quê, đương nhiên hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của hắn, hèn gì lại mang hương thơm nồng nàn đến thế.
Nhưng lúc mới nhìn thoáng qua, quả thật khí chất của loại hoa này mang chút Phó Tiểu Vũ, là kiểu hăng hái bung xòe từng cánh hoa phủ sát mặt người ta rồi ép hỏi “Anh có thừa nhận là tôi xinh đẹp không hả?”
Hứa Gia Lạc tiếp tục bình thản lướt xuống phần giới thiệu, chỉ thấy tên gọi khác của Tử la lan là “Tuyết rơi chốn bùn lầy”, ngôn ngữ hoa của nó là dục vọng và vẻ đẹp hoa lệ.
Lúc đọc được những dòng này, hắn không khỏi hơi sửng sốt.
Tuyết rơi chốn bùn lầy…
Hắn bỗng nghĩ đến mấy nốt ruồi son nho nhỏ điểm trên xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo sơ mi của Phó Tiểu Vũ.
Có thể nói, Phó Tiểu Vũ là kiểu Omega mỹ nhân da trắng như tuyết hiếm có. Những nốt ruồi son bí ẩn trên người y tựa như những giọt máu đào li ti vương trên mặt tuyết trắng ngần.
Hứa Gia Lạc hít sâu một hơi rồi đột ngột đứng dậy chạy đến phòng vệ sinh bên trong buồng ngủ định rửa mặt. Khoảnh khắc nhấn vòi nước, hắn mới bỗng nhận ra có gì đó kỳ quái –
Không phải Phó Tiểu Vũ nói vòi nước bị hỏng à?
Vẻ mặt của Hứa Gia Lạc hơi vi diệu.
Nhưng lập tức, hắn làm như không sao hết mà cúi đầu xuống dùng nước lạnh rửa mặt.
Chuyện xảy ra vừa rồi sau khi Phó Tiểu Vũ đi vào phòng bị hắn gọi là giây phút nhân tính cúp điện.
Đã từng có một giây hắn ham muốn cơ thể của Phó Tiểu Vũ. Alpha có thể lừa gạt đầu óc mình, nhưng lại không dối nổi nửa người dưới.
Điều này không xuất phát từ yêu thích, mà là từ tâm trạng muốn kích động Cận Sở.
Hứa Gia Lạc hiểu Cận Sở rất rõ.
Hình thức tình cảm của Cận Sở tựa như đứa bé. Hứa Gia Lạc là ỷ lại lớn nhất của Cận Sở, là món đồ chơi đắt giá nhất mà cậu ta có được. Dù có chơi chán rồi, dù đã có đồ chơi mới, dù cho có lên giường với đồ chơi khác, Cận Sở vẫn sẽ vĩnh viễn thương nhớ hắn, sẽ thỉnh thoảng dùng tay xác nhận sự tồn tại của hắn. Cận Sở sẽ không cho phép món đồ chơi ấy bị người khác tùy tiện cướp mất.
Hắn là lựa chọn tối ưu nhất của Cận Sở, đây chính là tự tin của một kẻ con cưng ông trời.
Mặc dù ly hôn cũng rất ư cô đơn, cô đơn đến mức không thể không bỏ dở việc học giữa chừng để về nước thay đổi tâm trạng, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn rất khẳng định mình không cần phải nóng lòng cầu hòa.
Trước khi hắn có được Omega tốt hơn, Hứa Gia Lạc biết, nhất định Cận Sở sẽ quay về.
Nhưng kỳ lạ là rõ ràng có thể nhìn thấy động cơ của Cận Sở, hắn cũng chẳng cảm thấy quá buồn như những người khác.
Làm đồ chơi khó chịu lắm ư?
Hứa Gia Lạc nở nụ cười tự giễu với mình trong gương.
Thật ra là không.
Sống trên đời này, có đôi khi con người sẽ đánh giá quá cao tính tự quyết của bản thân. Nhưng chỉ cần còn sống thì sẽ có lúc phải làm đồ chơi, someday, sometime, eventually, khác nhau chỉ nằm ở việc bạn bị thứ gì chơi.
Nếu là mình thì hắn sẽ nói, có thể làm đồ chơi tình dục của Omega chính là hạnh phúc.
Bởi vì chuyện ngân hàng câu hỏi trắc nghiệm, Phó Tiểu Vũ luôn quy hắn và Văn Kha thuộc kiểu lãng mạn cảm tính, nhưng thực ra hắn không hề giống với Văn Kha.
Văn Kha tin tưởng tình yêu có thể vượt qua hiện thực.
Còn hắn, hắn tin con người là loài động vật tự nhiên xảo quyệt nhất.
Xuất phát từ yêu cầu của học thuật, từ lâu nay hắn vẫn luôn lượn khắp diễn đàn của cả hai giới AO. Có thể những người khác sẽ không hiểu được, dưới đáy bí mật của những diễn đàn như vậy, tựa đề topic hot luôn đứng đầu hàng năm chính là ‘Làm thế nào để Omega giả vờ đạt được cực khoái’.
Loại động vật ưu việt đến độ ngay cả cực khoái cũng giả vờ được, đương nhiên cũng sẽ dựa vào việc lừa gạt tình yêu của mình để có thể vượt qua hiện thực và giành được hạnh phúc.
Điều này rất hay, rất con người.
Hắn cũng là một thành viên trong đó, nhưng hắn sống rất tỉnh táo, lại còn hài hước, thậm chí tự trào phúng bản thân mình mà không thèm để tâm.
Tại sao Phó Tiểu Vũ lại nói dối hắn rằng vòi nước đã bị hỏng?
Mặc dù Hứa Gia Lạc cảm thấy thú vị, nhưng thực ra cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Hắn đứng thẳng dậy vỗ vỗ nước lạnh lên mặt mình, đoạn tự cười cười, biếng nhác nói: “Chậc, mày phải cách xa Phó Tiểu Vũ một chút.”
Nếu như nói chuyện hắn ghét nhất là gì, thì có lẽ đó không phải là cô đơn, không phải phản bội, cũng chẳng phải thất bại, mà là mất khống chế.
Hắn sẽ không đời nào ở lại căn phòng mất điện, chỗ đó quá nguy hiểm.
….
Sau khi kết thúc đêm mừng công kia xong, thông qua những mối quan hệ học thuật của mình, Hứa Gia Lạc tìm mấy sinh viên và giảng viên chuyên nguyệp ở thành phố B tham gia vào dự án Tình cuối, tiếp tục tiến hành nội dung thiết kế.
Tự bản thân hắn định giảm bớt tần suất đến công ty, nếu như cần thiết, hắn sẽ cung cấp giúp đỡ từ xa.
Một mặt, đúng là hắn định giữ khoảng cách với Phó Tiểu Vũ; mặt khác có thể gọi là nghỉ ngơi, ở nhà chơi với Hạ An nhiều hơn, xem nhiều phim hơn chút.
Đương nhiên, đây chỉ là tình huống trong ước muốn của hắn.
Lúc nhìn thấy đơn xin nghỉ của mình bị từ chối trên DingTalk, Hứa Gia Lạc ngây ngẩn, thậm chí không nhịn được mà lần nữa hoài nghi nhân sinh….
Ngay cả việc học tiến sĩ của mình mà hắn cũng có thể tạm hoãn, thế tại sao khi làm cộng sự ngay cả đơn xin nghỉ cũng bị bác bỏ chứ?
“Có thể hợp tác với Lam Vũ chỉ là bước đầu tiên thôi. Ba tháng kế tiếp là giai đoạn quan trọng để khai thác sản phẩm, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai rời bỏ công việc.”
Phó Tiểu Vũ vừa xem biểu đồ hiển thị trên máy tính của Hồ Hạ vừa nói thẳng với Hứa Gia Lạc.
Y nhấp một hớp Espresso* trợ lý đưa tới, bỗng khẽ nhíu mày nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì thế? Thêm đường hả?”
* Espresso là café được pha bằng máy, sử dụng nước nóng nén bởi áp suất cao qua lớp bột cà phê được xay mịn. Nước dùng để pha chế Espresso là nước tinh khiết, còn café dùng để pha chế theo phương pháp này cũng phải là café rang mộc, không tẩm ướp bất kỳ tạp chất nào.
Trợ lý của Phó Tiểu Vũ tên là Vương Tiểu Sơn, cậu ta vừa giải quyết công việc ở quê xong lên đây, nhất thời đang bận đến váng đầu. Khi nghe thấy câu hỏi của Phó Tiểu Vũ cậu ta lập tức biết không ổn rồi, bèn nơm nớp lo sợ nói: “Lễ tân là người mới, em…”
“Lễ tân là người mới tới, nhưng cậu không phải, tại sao không biết nhắc nhở một tiếng hả?” Phó Tiểu Vũ không hề nể nang: “Vương Tiểu Sơn, cậu có thể phạm sai lầm, nhưng không được trốn tránh trách nhiệm.”
Vương Tiểu Sơn là một Omega nam nom vẻ rất xinh xắn ngọt ngào, da mặt vẫn còn khá mỏng. Bị quở trách trước mặt mọi người, cậu ta không khỏi cắn chặt môi.
Coi hành động của Phó Tiểu Vũ kìa.
Hứa Gia Lạc thầm lườm một cú trong lòng, đoạn điềm nhiên đón lấy cốc cà phê trong tay Phó Tiểu Vũ đặt lên cạnh bàn mình, nói với Vương Tiểu Sơn: “Mua thêm cốc không đường đi, cốc này tôi uống.”
“Ý của cậu là, ba tháng kế tiếp toàn bộ công ty không một ai có thể nghỉ ngơi ư?”
Sau khi Vương Tiểu Sơn đi, chủ đề của Hứa Gia Lạc quay lại phương hướng ban đầu.
“Tôi đã nói rồi, xin phép nghỉ phải có lý do chính đáng, nghỉ việc không được quá một ngày, nghỉ bệnh không thể quá ba ngày. Tuần trước anh không đến công ty những bốn ngày, tôi đã rất không vui rồi. Còn nữa, đêm nay anh phải ở lại, tôi muốn thảo luận những sắp xếp tiếp theo với anh.”
Mỗi câu mỗi chữ của Phó Tiểu Vũ rõ ràng không cho Hứa Gia Lạc bất cứ thời gian nào để phản bác.
Hứa Gia Lạc im lặng uống cốc Espresso bị ghét bỏ kia, chỉ cảm thấy đường bỏ vẫn chưa đủ nhiều. Làm việc bên cạnh Phó Tiểu Vũ, ai ai cũng cần cà phê thêm đường.
Hắn không định phản bác Omega này trước mặt mọi người, nhưng đương nhiên cũng không có ý định nghe lời. Hắn còn hẹn đám A Mông Ninh Tử đến khách sạn Shangri-La đi bơi đấy.
Sáu giờ tối vừa điểm, Hứa Gia Lạc chào hỏi những người khác trong công ty, sau đó lái xe rời đi mất.
Hắn hoàn toàn không có ý định để ý đến Phó Tiểu Vũ, thẳng thừng logout DingTalk, ngay cả lời nhắn cũng chẳng muốn xem.
Vừa bơi được hai vòng trong hồ bơi ở khách sạn, Hứa Gia Lạc đã cảm thấy hơi đói, bèn mặc nguyên quần bơi đến khu vực tự phục vụ cạnh đó chuẩn bị lấy chút bánh ngọt ăn. Nào ngờ, hắn vừa ngồi xuống thì có người đã gõ gõ ngón tay lên bàn thủy tinh.
Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên, lập tức tắt tiếng: “Cậu…?”
Đúng là Phó Tiểu Vũ – âm hồn không tan. Ai mà ngờ được y lại trực tiếp đến chỗ này, giọng nói Hứa Gia Lạc cũng đượm chút ưu sầu: “Sao cậu biết tôi ở chỗ này?”
“Anh Hứa ơi, là Hồ Hạ nói với bọn em là anh đi bơi đấy.” Vương Tiểu Sơn ở bên cạnh nói yếu ớt.
“Hứa Gia Lạc…” Phó Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Hứa Gia Lạc từ trên cao, trong đôi mắt to tròn kia đang bập bùng lửa giận. Y cương quyết hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi…”
Tôi làm gì đếch cần cậu quản.
Hứa Gia Lạc muốn nói như vậy.
Đã bắt đầu vào đông, mặc dù Omega vẫn vận chiếc sơ mi được là ủi phẳng phiu, nhưng trên bờ vai đã khoác chiếc áo khoác nỉ màu đen, trên cổ tay đeo đồng hồ kim cương xanh Rolex rất nổi bật, đây là bộ trang phục thu đông điển hình.
Lúc giận dữ, khóe miệng Phó Tiểu Vũ khẽ nhếch nom rất hung tợn, hoàn toàn không còn vẻ luống cuống và sợ hãi khi bị hắn đè xuống giường trước đó.
Nhưng mà trong đêm ấy…
Hứa Gia Lạc lại nhớ đến nốt ruồi son trên người y.
Cút mẹ đi, được rồi, lại cho cậu ta mặt mũi thêm lần nữa vậy.
Cuối cùng Hứa Gia Lạc chỉ đi đến ghế ngồi xuống lấy khăn ăn bên cạnh ra, đoạn ra hiệu cho Phó Tiểu Vũ và Vương Tiểu Sơn ngồi: “Muốn nói gì thì nhân lúc tôi ăn gì đó mà nói đi.”
“Anh à…”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vương Tiểu Sơn lộ ra vẻ khó xử, cậu ta cúi đầu nhìn Hứa Gia Lạc chỉ mặc quần bơi và vắt khăn lông trên vai, nói: “Hay là anh cứ mặc quần áo xong rồi mình bàn lại đi?”
Vương Tiểu Sơn không chỉ vì mình, mà cũng cân nhắc cho sếp nhà mình nữa. Phó Tiểu Vũ vốn nghiêm khắc, lại hơi mắc bệnh sạch sẽ, còn là một Omega, đương nhiên không thích hợp nói chuyện như vậy.
“Lần sau đừng để tôi lãng phí thời gian đến tìm anh.”
Nào ngờ Phó Tiểu Vũ lại cau mày ngồi thẳng xuống, đoạn ra hiệu cho Vương Tiểu Sơn lấy MacBook ra trình chiếu ppt.
Hứa Gia Lạc vừa ăn bánh bông lan phô mai vừa xem. Xem chưa đầy ba phút, A Mông và Ninh Tử cũng đi tới từ phía bể bơi, vừa lúc gặp cảnh Hứa Gia Lạc bị túm gọn.
“Anh Hứa… Ế, lại là cậu sếp này hả.” Hai người cùng tới chào hỏi, lại nháy nháy mắt ra hiệu mấy lần với Hứa Gia Lạc. Có điều Phó Tiểu Vũ hoàn toàn chìm đắm trong ppt, vốn không chú ý đến hai người họ.
“Phó Tiểu Vũ này.”
Hứa Gia Lạc dùng giấy ăn lau khóe miệng, hắn nhìn sườn mặt nghiêm túc của Omega bên cạnh, bỗng nói: “Bạn bè tôi đều lén lút hỏi, có phải cậu thích tôi không? Sao hễ cứ tan việc là đuổi theo tôi thế?”
“Shhh…”
Vương Tiểu Sơn suýt nữa là sợ đến vỡ òa tại chỗ.
“Cái gì cơ?” Phó Tiểu Vũ cau mày ngẩng đầu lên, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.
“Tôi nói, bạn bè tôi đều cảm thấy là cậu thích tôi, có thật không hả?” Hứa Gia Lạc nhún vai cười ruồi nói.