*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Tiểu Vũ rất khó giải thích được tại sao chỉ bốn chữ bữa khuya tiện lợi đó lại thu hút người ta đến vậy.
Hình như Hứa Gia Lạc vẫn luôn có thứ năng lực kỳ lạ. Trước đó khi còn yêu nhau, Phó Tiểu Vũ trở nên ham ăn hơn bất cứ lúc nào.
Thứ Hứa Gia Lạc ăn trông rất ngon miệng, đến cả món ăn được hắn miêu tả thôi cũng khiến người ta cảm thấy rất ngon, điều này dường như không còn xuất phát từ cảm thụ vị giác nữa.
Mãi đến khi ngồi xuống chiếc ghế nhựa con con ven đường, Phó Tiểu Vũ vẫn còn sững sờ.
Hứa Gia Lạc đã chạy vào bên trong gọi Oden. Cách tấm cửa kính sáng loáng của cửa hàng tiện lợi, Phó Tiểu Vũ có thể nhìn thấy Alpha cao to đang cúi đầu nghiêm túc chọn nguyên liệu cho món lẩu.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Gia Lạc đã chạy ra, mỗi tay cầm một bát giấy đang tỏa hơi nóng.
Phó Tiểu Vũ chăm chú dõi mắt nhìn theo hai cái bát này, y cảm thấy đồ ăn trong bát đặt trước mặt mình hình như nhiều hơn một chút. Y không nhịn được mà tiến lại gần, chỉ thấy ngoại trừ phần nước dùng đậm đà, bên trong còn có mấy miếng củ cải trắng, tảo bẹ kombu, còn cả cá viên, chikuwa và xúc xích phô mai.
*Củ cải trắng, tảo bẹ, cá viên và chikuwa đều là những món không thể thiếu trong Oden. Chikuwa là món được làm bằng cách cuộn thịt cá xay nhuyễn quanh một cái que như que tre rồi hâm nóng.
Tảo bẹ kombu:
Chikuwa:
Mùi thơm đậm đà đượm vị ngọt của Oden cuộn lên theo hơi nóng, phả vào mặt Phó Tiểu Vũ, cực kỳ ấm áp. Cảm giác trống rỗng trong dạ dày ùa dậy không thể kiềm chế được nữa, y lập tức cảm thấy đói cồn cào.
Lúc Phó Tiểu Vũ cúi đầu dùng muỗng nhỏ chọc chọc vào bát Oden của mình, Hứa Gia Lạc đã chạy thêm một chuyến vào cửa hàng tiện lợi. Lần này hắn cầm hai lon bia ướp lạnh, sau đó thở phào ngồi đối diện với Phó Tiểu Vũ.
“Uống không?” Hứa Gia Lạc vừa bật bia vừa hỏi một câu.
“Uống.” Phó Tiểu Vũ dứt khoát nói.
Lúc mới ăn Phó Tiểu Vũ rất im lặng. Y rất tò mò, bèn nếm thử toàn bộ đồ ăn theo thứ tự, cuối cùng củ cải trắng mềm ngọt và cá viên thơm ngon là được y ưu ái nhất. Nhất là cá viên, lớp đậu hũ bên ngoài thấm đẫm nước dùng, mềm mại vô cùng, cắn một miếng, trứng cá bên trong vừa nhiều vừa tươi ngọt.
Phó Tiểu Vũ ăn xong mấy miếng cá viên, lúc y đang dùng đũa khuấy khuấy đáy bát, Hứa Gia Lạc ngồi đối diện ngửa đầu nhấp một hớp bia, bỗng nhiên nhanh chóng gắp hai miếng cá viên đặt vào bát Phó Tiểu Vũ.
Động tác của hắn thật sự quá nhanh, nhanh đến mức Phó Tiểu Vũ sửng sốt một lúc mới ngẩng đầu hỏi: “Anh không ăn à?”
Y liếc sang, thấy trong bát Hứa Gia Lạc vẫn còn đầy ắp, gần như hắn không hề động đũa.
“Bát này của anh là dự bị.” Hứa Gia Lạc lại gắp một miếng củ cải đặt vào bát Phó Tiểu Vũ: “Em thật sự chưa từng ăn Oden bao giờ à?”
“Chưa từng.”
Nhìn thấy ý cười không kìm được thoáng vụt qua mặt Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ bèn nói một cách khá cộc lốc.
Trong đêm khuya, đường sá ở đây rất yên tĩnh, thi thoảng có một hai chiếc xe lao vụt qua bên cạnh họ.
Trước cửa hàng giá rẻ khá nhiều người tới lui, thường xuyên có người sẽ liếc họ mấy lần, có lẽ là vì hình ảnh hai người mặc trang phục nghiêm trang đứng đắn lại ngồi trên ghế nhựa nhỏ ăn Oden thật sự quái dị.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Tiểu Vũ vẫn luôn rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, cũng bởi thế mà y rất ít khi làm những chuyện bất ngờ trong mắt người ta.
Nhưng kỳ lạ là, khi ngồi chung với Hứa Gia Lạc, khái niệm lỗi thời dường như sẽ biến mất, mà nơi chốn, thời gian, hết thảy đều trở nên không quan trọng.
Cứ thế, y nghiêm túc ngồi đó ăn sạch một bát Oden thật to, ăn đến độ đổ mồ hôi. Phó Tiểu Vũ còn không nhịn được mà cởi áo khoác ngoài ra để lộ chiếc áo len màu sữa bên trong để hứng gió, lại uống hai ngụm bia và cảm thấy thật sảng khoái.
Ánh mắt của Hứa Gia Lạc kìm chẳng đặng đừng mà dừng lại trên người Omega –
Một năm trôi qua, áo len và Phó Tiểu Vũ, Phó Tiểu Vũ và áo len, tổ hợp này vẫn khiến hắn không nhịn được như cũ.
“Ăn no rồi hả?” Hắn ho nhẹ một cái rồi hỏi.
“Ừm.” Phó Tiểu Vũ ngắm nhìn con đường rộng rãi, đoạn chầm chậm uống từng ngụm từng ngụm.
Hứa Gia Lạc lại cười, đoạn cúi đầu nhìn mặt bàn rồi bỗng nhiên nói: “Phó Tiểu Vũ, chiều nay anh đã nói chuyện một lúc với Cận Sở.”
Phó Tiểu Vũ không trả lời.
Phản ứng hoàn toàn trầm lặng của người đối diện khá đột ngột khiến Hứa Gia Lạc không khỏi ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy Omega đang cầm lon bia, đôi mắt tròn trịa của y nhìn hắn một cách chăm chú và nghiêm túc.
Hứa Gia Lạc hiểu được ý của Phó Tiểu Vũ –
Phó Tiểu Vũ không hỏi, nhưng không có nghĩa là hắn không thể đáp.
“Cũng chưa kịp nói những thứ khác, chủ yếu chỉ là vấn đề tài sản thôi. Hai người bọn anh nói chuyện không vui vẻ cho lắm, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cho dù Cận Sở có nghĩ như thế nào…”
Hứa Gia Lạc hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Anh sẽ rút lại toàn bộ những phần tài sản trước đó chưa phân chia rõ ràng. Từ nay về sau, anh sẽ nghiêm túc thực hiện theo phương án đã phán quyết.”
Thực ra đâu chỉ là không vui vẻ mà thôi.
Hắn nói rất đơn giản, gần như chỉ nói kết cục, bởi vì nhớ lại cuộc đối thoại lúc chiều thật sự rất khó khăn.
Buổi chiều lúc Cận Sở đến tìm hắn một cách bất ngờ giống như đột nhiên tập kích. Hứa Gia Lạc chỉ đành vừa truyền nước vừa nói chuyện tài sản với Cận Sở.
Sau khi ly hôn với Cận Sở, đại đa số tài sản trong hôn nhân, ba bất động sản và mấy chiếc xe đều thuộc về Cận Sở, đây là phương án mà Hứa Gia Lạc không tranh đoạt gì cả.
Nhưng trên thực tế dù có là vậy, phương án đó vẫn không được thực hiện nghiêm ngặt. Cận Sở vẫn thường xuyên sử dụng phòng trong mấy khu nghỉ dưỡng đứng tên hắn lúc đi nghỉ mát, bao gồm cả thẻ tín dụng, rất nhiều khoản chi tiêu hằng ngày vẫn do hắn chi trả.
Từ trước đến giờ, tất cả những khoản tiền này vẫn không được tính toán rõ ràng và còn kéo dài tới hiện tại. Giờ nhắc đến, bởi vì luật sư không có ở đây nên Cận Sở bỗng nhiên bật khóc, vừa khóc vừa hỏi hắn: “Thật sự phải phân chia rõ ràng đến thế sao? Từng phần một đều phải chia thật rõ?”
Khó mà nói được Omega kia đau lòng có phải chỉ vì tài sản hay không. Bất kể thế nào thì số tiền cấp dưỡng mà Hứa Gia Lạc đưa không phải là con số nhỏ, không để chất lượng cuộc sống của Cận Sở hạ xuống quá nhiều.
Nhưng lúc khóc, trong mắt Cận Sở ngập tràn vẻ sợ hãi và bất an chồng chất. Dường như đây là lần đầu tiên y nhận ra, từ này về sau hai người họ sẽ phân chia cực kỳ rõ ràng, từ tình cảm đến tiền bạc đều sẽ như thế.
Hứa Gia Lạc nhìn dáng vẻ Cận Sở đang bụm mặt, hắn im lặng hồi lâu rồi vẫn kiên quyết nói: “Đúng thế. Trừ chi phí học hành của Nam Dật ra, anh sẽ ngừng hết số thẻ tín dụng đứng tên anh mà em đang giữ. Còn một số hóa đơn cá nhân của em, bắt đầu từ tháng này anh sẽ không tiếp tục thanh toán nữa.”
Chờ lúc Cận Sở khóc xong hắn vẫn ngồi trên giường bệnh, lẳng lặng nhìn từng giọt từng giọt nước rỏ xuống trong chai truyền nước.
Ban đầu những lời này nên để luật sư nói.
Nhưng cuối cùng vẫn là do hắn nói.
Quả thực, điều này tựa như một thứ nhân quả nào đó. Bởi vì ban đầu hắn mềm yếu và không nỡ lòng, cuối cùng đã tự tay xé nát tất cả những thể diện mà hắn cho Cận Sở.
Rốt cuộc Phó Tiểu Vũ cũng mở miệng: “Trước đó hai người không phân chia tài sản rõ ràng à?”
Hứa Gia Lạc thấp giọng nói: “Đúng. Khi ly hôn phán quyết của tòa rất rõ, là do Cận Sở không tuân thủ, mà anh cũng không để ý, nên cứ thế qua loa mãi. Cho đến bây giờ anh mới khóa thẻ tín dụng mà anh để ở chỗ người đó. Bước kế tiếp chính là xử lý chuyện với Nam Dật.”
Phó Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, y sắc bén nói: “Bây giờ anh nói cho tôi những thứ này để làm gì?”
Gương mặt của y nong nóng, có lẽ là bị chất cồn hun. Trong cái ngày đầu vừa được theo đuổi này, những nôn nóng phẫn nộ tựa lớp gai mọc trong lòng y rốt cuộc cũng bùng nổ.
Phó Tiểu Vũ không chờ Hứa Gia Lạc trả lời đã tiếp tục nói: “Hứa Gia Lạc, thực ra những chuyện này vốn chúng ta có thể cùng nhau đối mặt, đáng lẽ ra không khó khăn đến thế. Kết quả thì, con mẹ nó anh lại… Anh lại chọn cách quay đầu chạy mất. Vậy anh hãy nghe cho rõ đây, bây giờ tôi sẽ không ở bên anh nữa, cũng sẽ không sóng vai chiến đấu cùng với anh.”
Tôi sẽ không sóng vai chiến đấu cùng với anh.
Vừa thốt lên câu nói này khỏi miệng, mũi Phó Tiểu Vũ đã cay xè.
“Anh biết.”
Hứa Gia Lạc nhìn Omega trước mặt: “Tiểu Vũ à, anh biết. Đây chính là trận chiến của anh, là việc xử lý vấn đề gia đình hay là theo đuổi em – Đều là cuộc chiến của anh.”
Hắn dừng một chút mới nói: “Việc anh theo đuổi khiến em hơi tức giận đúng không Tiểu Vũ? Bởi vì suy nghĩ bị rối loạn, không biết nên ứng xử thế nào mới đúng, cho nên mới càng thêm tức giận.”
Phó Tiểu Vũ không chịu trả lời, y lại cúi đầu uống một ngụm bia thật mạnh, khiến mặt mình nhuốm màu đỏ thêm nữa.
“Thực ra ban đầu anh vẫn luôn do dự, rằng liệu bắt đầu theo đuổi em trước khi giải quyết xong chuyện gia đình có đúng đắn hay không. Nhưng hôm đó khi chờ em tới, anh đã gần như hạ quyết tâm rồi. Anh phải nói cho em tình cảm của mình, quyết định của mình. Anh không thể chờ nữa, thật sự không thể chờ đợi thêm được nữa.”
“Em có biết giáo sư của anh không? Ông ấy là một người mới nhìn cứ tưởng là có cuộc sống không tệ lắm – Học thức, trình độ, danh tiếng, tất cả các mặt đều rất xuất sắc. Ông ấy kết hôn với Omega mình yêu từ hồi đại học đã được mười năm, nhưng lúc đứa con trai của họ được sáu tuổi đã bị chẩn đoán mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên*. Từ đó về sau, thầy anh và bạn đời của mình chia nhau ra để mang con đi tìm chuyên gia điều trị ở khắp mọi nơi. Qua rất nhiều năm, tình trạng lúc tốt lúc xấu, nhưng họ cũng đã chấp nhận số mệnh rồi – Đó là bệnh nan y, không có cách nào chữa trị. Anh vẫn luôn cho rằng hai người họ gặp khó khăn lớn đến nhường ấy, lại đã cầm tay nhau hơn mười năm cùng vượt qua, như vậy hẳn phải yêu nhau đến cùng cực. Nhưng gần đây có một lần khi anh nói chuyện phiếm với thầy ấy, thầy ấy lại nói không phải…”
“Giáo sư của anh nói, họ đã không thể nói yêu nhau nữa. Khi ở nhà bên nhau, số lần họ nói chuyện ít ỏi đến mức đáng thương. Trừ chuyện liên quan đến đứa con, hai người họ chẳng nói thêm một lời dư thừa.”
“Anh hỏi giáo sư, tại sao lại như thế? Thầy ấy nói, khi đối mặt với một người cùng trải qua nỗi đau khổ dài đằng đẵng, con người ta rất khó để tiếp tục nảy sinh cảm giác yêu thương hạnh phúc. Cho dù trước đây có yêu nhau đến cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy người ấy thôi sẽ nhớ đến nỗi đau không thể nào né tránh đó. Dần dần, đau khổ và người ấy sẽ tự động liên hệ với nhau – Và như thế, sẽ không thể nào yêu được nữa. Không phải là không muốn, mà chỉ là không còn cách nào nữa rồi.”
*Bệnh xơ cứng teo cơ một bên (hội chứng ALS) là một bệnh lý liên quan đến hệ thần kinh, xảy ra khi một số tế bào nơron ở não và tủy sống dần chết đi. Người bệnh ban đầu gặp những vấn đề liên quan đến cơ bắp, rồi dần trở thành tàn tật, đến cuối cùng, cơ hô hấp ngừng hoạt động, dẫn đến tử vong.
Phó Tiểu Vũ im lặng siết chặt lấy lon bia, câu chuyện này bỗng khiến lòng y trống rỗng.
Y kinh ngạc nhìn Hứa Gia Lạc.
Người ấy thở một hơi thật dài, nhẹ nói: “Phó Tiểu Vũ à, lúc em nhìn thấy anh ở Việt Nam, phản ứng đầu tiên của em là đau lòng.”
“Cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ tới dáng vẻ đau đớn khi đó của em. Chỉ cần nhớ tới lần nào, anh sẽ sợ hãi lần đó, nên anh không thể chờ thêm được. Tiểu Vũ, anh không thể để mỗi lần em nhớ đến anh đều là những ký ức đau lòng. Càng lâu anh càng sợ em sẽ không còn nhớ cảm giác khi chúng ta yêu nhau nữa.”
“Mỗi một phút, mỗi một giây anh đều sốt ruột, nhất định anh phải tạo thêm càng nhiều ký ức, phải cập nhật ký ức, phải giành giật từng giây để sáng tạo ký ức vui vẻ, đẩy những cuộn phim đau lòng kia ra tít đằng sau. Đây vốn chính là cuộc chiến của anh chứ không phải của em.”
“Vậy nên em đừng nghĩ đến việc cùng sóng vai chiến đấu với anh nữa nhé. Lần này, em hãy làm trọng tài đi.”
“Làm trọng tài ư?”
Phó Tiểu Vũ cảm thấy mùi bia đang cuộn lên, y muốn ợ một cái, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống cho bằng được.
Y là chiến sĩ trời sinh, mỗi một trận chiến trong đời y vẫn luôn dốc hết toàn lực để chiến thắng.
Cho nên y hiểu rất rõ làm trọng tài có ý nghĩa thế nào.
“Đúng vậy, làm trọng tài.” Hứa Gia Lạc gằn từng chữ một: “Chẳng cần nghĩ gì hết, chỉ cần thả lỏng xem anh chiến đấu. Mãi đến một ngày anh lại có thể làm em bật cười, có thể làm em lần nữa vui vẻ, thì em có thể thổi còi –“
“Hãy cứ thả lỏng, hãy cứ hưởng thụ làm trọng tài một lần thế thôi, được không em?”