Sau khi làm biểu đồ Gant xong, hắn ôm Hạ An hồi lâu, kết quả là trằn trọc đến hơn ba giờ sáng vẫn chưa ngủ được. Sáng ra lúc đang mơ màng đứng cạo râu và nhìn hình chiếu của mình trong gương, chẳng hiểu sao hắn lại nhớ đến cảnh tượng Phó Tiểu Vũ mặc đồ ngủ tiến lại gần ngửi cổ mình trong xe tối hôm qua.
Tay hắn giật một cái –
Hứa Gia Lạc cảm thấy phần da sau gáy lại nóng bừng lên. Hơi nóng lan thẳng xuống dưới, khắp mình mẩy đều không bình thường.
Con mẹ nó mới sáng sớm mà cứ mãi không dứt thế này.
Bởi vì hai người họ chia tay một cách vô cùng lúng túng, nên công tắc tình dục này cũng không dám mở ra một cách dễ dàng, dù chỉ là suy nghĩ thôi cũng không được.
Mặc dù Hứa Gia Lạc đã hoàn toàn lật ngược quyết định ngu xuẩn kia, thì trước khi giải quyết vấn đề triệt để, cũng như nhận được sự tha thứ của Omega, hắn cảm thấy dù chỉ tưởng tượng cảnh thân mật giữa hai người hình như cũng đều không nên, không thích đáng.
Nhưng mà, đương nhiên là hắn nhớ Phó Tiểu Vũ, sao có thể không nghĩ cho được.
Lúc ôm Hạ An, hắn nằm trên giường lén lút mở bức ảnh chụp chung duy nhất của hai người trước đây.
Nhìn thấy Phó Tiểu Vũ khoác chiếc áo lông màu trắng, tim Hứa Gia Lạc đã đập rộn ràng. Nhưng đi xuống nữa thì hắn không thể không kìm lại.
Có điều công tắc mà hắn cẩn thận và kiềm chế không chạm đến đó, tối hôm qua đã bị Phó Tiểu Vũ trực tiếp lấy chân gõ nhịp lộn xộn ngay bên trên rồi.
Điều đáng giận nhất là người chinh phục kia lại đánh chiếm một cách hững hờ thờ ơ. Còn kẻ bị chinh phục là hắn lại lâm vào cảnh hỗn loạn, lúc mê muội lúc tỉnh táo, vừa tỉnh vừa không nhịn được mà hồi tưởng hết lần này đến lần khác.
Đó là trải nghiệm hoàn toàn khác biệt so với bất cứ lần nào trước đây.
Công tắc của hắn đã hỏng rồi, suy nghĩ của hắn đã xảy ra vấn đề.
….
Hứa Gia Lạc ném dao cạo râu qua một bên, đoạn dùng nước lạnh vội vàng rửa mặt. Hắn bực bội nghĩ, thật sự phải bình tĩnh lại.
Nhưng rốt cuộc là tại sao phải bình tĩnh, và bình tĩnh như thế nào thì tạm thời hắn vẫn chưa nghĩ cẩn thận.
Trước khi ra cửa, hắn gửi một tin nhắn cho Phó Tiểu Vũ trước: Chỗ nào không thoải mái thì nói cho anh.
Hứa Gia Lạc cảm thấy tin nhắn này vẫn ổn.
Đúng thế, mặc dù vẫn là chủ động quan tâm, nhưng ít nhiều gì cũng có một chút quyền chủ động, dù sao chủ đề và phạm vi của lần đối thoại tiếp theo cũng bị giam chặt rồi.
Cho nên hắn cũng không còn gửi liên tục mấy tin nhắn báo cáo hành động của mình với Phó Tiểu Vũ như thường lệ.
Hôm nay đúng là hắn cũng rất bận, sáng ra phải lái xe đến Quân Nhã đón Nam Dật trước.
Cậu nhóc A Nhược xinh xắn đáng yêu nhà A Mông tổ chức sinh nhật vào hôm nay. Nam Dật thích A Nhược lắm nên đã sớm chuẩn bị quà sinh nhật, hôm nay còn ở lại nhà A Mông chơi một ngày.
Hứa Gia Lạc cũng phải đến Thái Lan ngay, hai hôm tới hắn có rất nhiều chuyện lặt vặt cần giải quyết. Thế nên vừa lúc hôm nay đưa Nam Dật tới nhà A Mông chơi, hắn bớt thời gian mời các anh em ăn bữa cơm, cũng coi như tổ chức mừng sinh nhật cho A Nhược, nên đã đặt trước một bữa tiệc buffet trong một khách sạn lớn.
Cận Sở cũng đến.
Sau lần hai người họ nói chuyện không hề vui vẻ trong bệnh viện, Cận Sở và Hứa Gia Lạc không liên lạc nhiều.
Cận Sở bắt chuyện với A Mông, Ninh Tử và mấy người khá quen thuộc, sau đó y ngồi trên ghế ngoài sân thượng ngắm nhìn Hứa Gia Lạc đang dẫn A Nhược, Nam Dật và mấy cậu nhóc chơi máy bay mô hình trên bãi cỏ.
Ánh nắng ấm áp rọi xuống, khiến bầu không khí cũng đượm hơi ấm.
Alpha ấy trời sinh rất được trẻ con yêu thích. Hắn giống như một vị vua của trẻ con, mấy đứa bé vây quanh người nhảy nhót, mắt đứa nào đứa nấy lấp lánh ánh sáng.
Cận Sở ngồi đó vừa ăn vừa nhìn đến ngơ ngác.
Y ăn rất chậm, có lẽ dù trong tiệc có rất nhiều người, nhưng không có Hứa Gia Lạc làm kết nối thì y chẳng hề thân quen với họ. Nếu như không ăn, nom y có vẻ quá lạc lõng, không hợp với chốn này.
“Sao tự dưng lại mưa rồi?” Không biết ai hô lên một tiếng, cười nói: “Anh Hứa, mau đi vào đi.”
Cơn mưa này ào đến rất đột ngột, bên ngoài ánh mặt trời vẫn chói chang, thế mà từng giọt mưa lại rơi lốp bốp.
Hứa Gia Lạc dẫn một đám nhóc về, trên mặt lẫn kính mắt của hắn dính đầy nước mưa, nhưng mặt mày vẫn rạng ý cười.
“Lau qua đi.” Cận Sở đưa một chiếc khăn ấm qua.
“Cảm ơn.” Hứa Gia Lạc gỡ kính xuống, hắn nhìn Cận Sở một cái rồi bình thản nhận lấy. Nhưng hắn không lau cho mình ngay mà ngồi xuống cẩn thận lau sạch nước trên mặt cho Nam Dật và A Nhược trước.
Sau khi lau xong, Hứa Gia Lạc đặt khăn sang một bên.
Hắn đứng dậy nắm ngón tay Nam Dật chỉ ra ngoài: “Mau nhìn kìa, mưa bóng mây đấy!”
“Oa!” Nam Dật bị hấp dẫn chú ý, cậu nhóc bước tới ghé sát cửa kính nhìn một lúc, sau đó vội vã quay đầu lại hô lên: “Aiden! Ba nhìn kìa, đẹp quá!”
Cận Sở vội vàng cười với Nam Dật, nhẹ nhàng nói: “Đúng thế.”
Mưa bóng mây trong ngày thu khiến cả thế giới như được dát một lớp vàng lóng lánh ướt đẫm, vừa tráng lệ vừa huy hoàng.
Cận Sở nhìn một hồi lâu.
Sau khi ăn uống xong xuôi, A Mông gọi xe đưa mấy đứa bé về nhà mình tiếp tục chơi. Mấy người lớn cũng trò chuyện thêm một lúc, rồi ai cũng đi làm việc của người nấy.
“Anh đã gọi tài xế rồi, giờ sẽ đưa em về Quân Nhã.” Hứa Gia Lạc tiễn mấy anh em của mình về, sau đó trở lại bàn nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Chiều nay anh còn chút việc.”
“Được.” Cận Sở đáp, y ngẩng đầu lên nhỏ nhẹ nói: “Gia Lạc, chỗ này ngột ngạt quá, mình ra ngoài chờ đi. Em cũng có mấy câu muốn nói với anh.”
“Ừm.”
Hứa Gia Lạc nhẹ gật đầu. Hắn không nói thêm gì, chỉ đi cùng Cận Sở vào thang máy xuống đại sảnh khách sạn.
Bên ngoài vẫn còn mưa, nhưng Cận Sở vẫn khăng khăng muốn ra ngoài chờ.
Hắn chỉ đành đến quầy lễ tân mượn hai chiếc ô, đoạn đưa cho Cận Sở một cái.
Động tác này rất bình thường, mà cũng lạ lẫm vô cùng. Đến mức lúc nhận ô Cận Sở còn sửng sốt một chút, thậm chí đến khi Hứa Gia Lạc đã bật ô đi ra ngoài, y mới phản ứng lại kịp, đoạn cuống quýt mở ô đuổi theo.
“Gia Lạc, hôn lễ của Văn Kha…”
Mưa rơi lộp bộp trên ô khiến Cận Sở không thể cao giọng hơn một chút.
“Hả?”
“Em đã nghĩ rồi, vé máy bay và hành trình đều đã đặt xong nên không hủy bỏ được. Vả lại Nam Dật cũng đã biết là trước khi vào học sẽ tới tham dự lễ cưới bên bờ biển của Văn Kha, đột nhiên thay đổi cũng không tốt.”
“Được.”
Hứa Gia Lạc gật gật đầu, không nói gì thêm.
Khi Văn Kha đưa thiệp mời cưới, Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đã chia tay nhau. Cận Sở và Nam Dật cũng ở thành phố B, thế nên đương nhiên sẽ đưa thiệp mời luôn cho hai người.
Trước đó Nam Dật lên cơn hen suyễn nên thường xuyên xin nghỉ hai tuần để nghỉ ngơi, nhưng ngay sau đó phải đi học lại rồi. Cho nên kế hoạch đã sắp xếp trước đó là ba người cùng đến Thái Lan chơi mấy ngày và tham dự lễ cưới, sau đó Cận Sở và Nam Dật sẽ bay từ Thái đến Mỹ luôn. Mà Hứa Gia Lạc còn chút việc vặt cần xử lý, nên sau khi kết thúc hôn lễ hắn sẽ về nước với Văn Kha và Hàn Giang Khuyết, mấy ngày sau lại sang Mỹ.
Nhưng tốc độ thay đổi của mọi chuyện lại nhanh hơn bất cứ kế hoạch nào. Đừng nói là người ngoài, đến cả chính Hứa Gia Lạc cũng không ngờ tới.
Hôm trước khi nói chuyện ở bệnh viện, Cận Sở kích động bảo mình không muốn đi Thái Lan, chẳng hiểu sao giờ lại thay đổi ý định.
Hứa Gia Lạc nghĩ một lúc, nhưng cũng không hỏi Cận Sở lý do.
Như thế cũng ổn, cũng không cần phải đổi vé máy bay hay gì hết.
Mặc dù Cận Sở không thân với Văn Kha lắm, nhưng Nam Dật lại rất thích chú Văn Kha, nên đương nhiên là Hứa Gia Lạc mong có thể để Nam Dật tới tham dự hôn lễ của bạn thân mình.
“Cái vị kia…”
Cận Sở lại không nhịn được mà mở miệng: “Cậu Phó kia cũng sẽ đi, đúng không? Hai người… Đã lại ở bên nhau rồi à?”
“Sẽ.” Hứa Gia Lạc dừng một chút: “Anh còn đang theo đuổi cậu ấy.”
Khi nói câu này xong, hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
“Chờ một lát…”
Hứa Gia Lạc nhìn cầu vồng hiện bên cạnh ráng mây, hình như hắn nghĩ đến chuyện gì đó, bèn vội vã lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
Vẻ mặt lúc chụp ảnh của hắn chăm chú đến mức… Khiến mũi Cận Sở cay xè.
Y chỉ đành cúi đầu xuống nhìn vũng nước nhỏ bên chân.
Ánh mặt trời phản chiếu xuống khiến gợn nước như được nhuộm vàng lấp loáng. Mỗi lần có giọt mưa ghé tới, vũng nước nhỏ kia như bị quấy nhiễu.
“Gia Lạc.” Cận Sở thì thào: “Chúng ta thật sự… Đã hoàn toàn chấm dứt, đúng không?”
Hứa Gia Lạc quay đầu lại. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của hắn chuyển từ kinh ngạc sang chần chừ muốn nói lại thôi.
Đương nhiên Cận Sở biết, bản thân mình đã nói một câu quá thời hạn rồi.
Nhưng đó là câu nói gần đây cứ không ngừng vần vũ trong đầu y.
Kỳ lạ thật, lúc yêu cầu ly hôn y hoàn toàn không có khái niệm gì với việc “Hoàn toàn chấm dứt”. Thậm chí mãi đến khi Hứa Gia Lạc nói với y rằng mình đã yêu người khác, dù có thấy đầu mình ong lên một cái, thì y vẫn tưởng hết thảy như đang trong ảo giác.
Cảm giác chân thật ập tới là sau khi Nam Dật lên cơn hen, và cảm giác đó càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Hôm nay, cuối cùng y cũng đã hiểu được nguồn gốc của cảm giác chân thực đó –
Rõ ràng hình ảnh cùng chơi đùa với lũ trẻ của Hứa Gia Lạc quen thuộc là thế, nhưng lại được ánh nắng bao quanh như phủ một lớp kính, giống câu chuyện trong phim.
Thứ mà y cùng có với Alpha ấy đã không còn là cuộc sống hiện tại, mà chỉ là ký ức đã từng có.
Cuộc sống bây giờ của Hứa Gia Lạc đã ở nơi khác.
Cuộc sống của hắn là cái người lòng hắn nghĩ đến khi giơ điện thoại lên chụp cầu vồng, khi nhìn thấy cầu vồng sau cơn mưa.
Hai người họ đã hoàn toàn chấm dứt rồi.
“Gia Lạc, em rất sợ. Có phải đề nghị ly hôn thật sự là sai lầm của em không, em…”
Cận Sở không đi về trước nữa, y siết cán ô thật chặt.
“Thực ra chúng ta đã kết hôn nhiều năm như thế, em biết là anh vẫn luôn bảo vệ, bao dung em. Anh vẫn luôn che ô cho em trong suốt thời gian qua, ở bên anh em chưa một lần dầm mưa. Nhưng mà…”
Trong tiếng mưa tí tách, giọng nói của Cận Sở cũng khe khẽ run.
“Từ nay về sau anh sẽ không còn đối xử như thế với em nữa. Tất cả bảo vệ của anh đều sẽ trao cho người họ Phó kia, đúng không.”
Mỗi một câu hỏi y đưa ra ngày hôm nay hình như vốn đã có đáp án của chúng rồi, bởi vậy đằng sau mỗi câu đều kèm theo hai chữ “Đúng không?”.
Rõ ràng trên đầu là vầng thái dương xán lạn rạng ngời, thế mà Cận Sở lại cảm thấy sợ hãi quá đỗi, giống như mình đang đứng trong bóng đêm rền vang mưa to gió dữ.
Thực sự y không hề biết, hóa ra đời người lại dốc ngược nguy hiểm là thế.
Y đứng dưới tán ô nhiều năm như vậy, rồi cảm thấy ghét bỏ vì ấm áp và bình an quá, thế nên mới thử thăm dò bước ra ngoài một bước.
Rõ ràng chỉ là đi nhầm một bước, chỉ một bước thôi.
Nhưng vừa quay đầu lại, dưới ô đã không còn chốn nương mình của y nữa rồi.
Hứa Gia Lạc nhìn Cận Sở hồi lâu. Có đôi khi hắn sẽ cảm thấy rất kỳ quặc, rõ ràng Omega này cũng đã sắp tròn ba mươi tuổi rồi. Thậm chí hắn không thể không hít sâu một hơi mới đáp lời được: “Đúng vậy, từ nay về sau toàn bộ bảo vệ, toàn bộ yêu thương, đều dành cho Phó Tiểu Vũ.”
Lúc nói ra câu này hắn mới bất chợt hiểu được nguyên do của sự kỳ quặc kia –
Cận Sở không hề nhắc đến tình yêu, chữ đó là chính bản năng hắn thêm vào.
Hứa Gia Lạc thở dài: “Cận Sở, nhiều năm qua anh vẫn một mực giữ vững chiếc ô này. Thi thoảng anh cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn không chịu buông xuống, là bởi vì trong lòng anh không dám nghĩ – nếu như anh không chịu đựng được, nếu như anh không ngăn lại bao gió mưa kia thì chúng ta sẽ biến thành cái dạng gì. Lúc ly hôn em nói mình không cảm nhận được tình yêu, thực ra lúc nghe thấy câu nói đó trong tim anh rất quạnh quẽ. Tình yêu thật sự sẽ khiến người ta mệt mỏi đến vậy sao?”
Hắn nói câu này rất chậm, giọng cũng trầm khàn hơn vì hình như đang nhớ tới những ký ức đó.
“Mãi đến khi yêu Phó Tiểu Vũ, anh mới hiểu được một đạo lý. Tình yêu, là thứ tình cảm chỉ có thể tồn tại giữa hai người trưởng thành. Bởi thế, thậm chí ai là người cầm ô cũng không phải là vấn đề…”
Hứa Gia Lạc đang nhìn Cận Sở, nhưng dường như đang xuyên qua y để nhìn về phía tầng mây xa xa.
Đương nhiên hắn đang nhớ đến đêm mưa đó.
Giữa cơn mưa mùa hè, hắn ném chiếc Tesla hết điện ở ven đường, sau đó cả hắn lẫn Phó Tiểu Vũ đều chạy về phía nhau, đoạn hôn nhau cuồng điên trong đêm mưa tầm tã.
Trong cuộc đời này, nếu có thể có được một tình yêu mãnh liệt như thế buông xuống, thì đó là một thứ may mắn hiếm thấy của con người.
Cho đến bây giờ hắn cũng mới hiểu được –
“Bởi vì gặp được chân ái, thế nên chẳng còn sợ gió mưa.”
Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng nói: “Cận Sở, em có còn nhớ trước đó khi đề nghị ly hôn, rốt cuộc là em muốn đổi một chiếc ô khác, hay là muốn thật sự được dầm mưa?”
“Em…” Cận Sở cầm ô lùi lại một bước. Câu hỏi này khiến y lâm vào hỗn loạn.
Ngay lúc này, chiếc Phantom màu đen kia chậm rãi dừng lại trước mặt hai người.
Chú Vu xuống xe mở cửa cho Cận Sở. Lúc Cận Sở gập ô định lên xe thì –
“Khi em băng qua bão táp, em sẽ không còn là người ban đầu nữa.”
Giọng nói trầm thấp của Hứa Gia Lạc truyền đến.
“Cái gì?” Cận Sở ngẩng đầu lên.
“”Kafka bên bờ biển”, còn nhớ chứ?”
“…Haruki Murakami.”
Đó là cuốn sách mà y đọc hồi đại học.
Cận Sở mịt mờ nghĩ, hồi còn trẻ hình như y từng thật sự thích câu nói này, nhưng tại sao càng lúc lại càng nhát gan nhỉ.
“Cận Sở, em có biết người thật sự cần chúng ta cầm ô che là ai không?”
Hứa Gia Lạc bỗng đè chặt cửa xe lại: “Là Nam Dật. Dù chúng ta có thế nào đi chăng nữa, thì Nam Dật là con của chúng ta. Thằng bé còn nhỏ, thằng bé mới là người cần chúng ta che gió chắn mưa.”
“Anh sẽ không trốn tránh nữa. Lần này sau khi hôn lễ của Văn Kha kết thúc, dù em có chuẩn bị sẵn sàng hay chưa thì anh cũng đã quyết định bay sang Mỹ nghiêm túc nói hết mọi chuyện cho Nam Dật. Anh cũng đã tìm chuyên gia tâm lý trẻ em rồi, để chuẩn bị cho việc sau này Nam Dật gặp bất cứ vấn đề tâm lý nào. Nhưng mà, chỉ một mình anh nói cho thằng bé thật sự không ổn…”
“Chúng ta đã ly hôn, nhưng chúng ta vẫn có thể làm hai ông bố Alpha và Omega cùng yêu thương Nam Dật. Nếu chúng ta có thể cùng kiên định nói với Nam Dật điều này, ít nhất thằng bé sẽ không sợ hãi và bất an.”
Hứa Gia Lạc nhìn chăm chú vào Cận Sở, trong mắt hắn là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Cận Sở, anh sẽ mãi mãi cảm ơn em vì đã sinh ra Nam Dật. Là em đã chịu trăm khổ vạn cực để thai nghén sinh nở một sinh mệnh bé bỏng, đó là chuyện mà một Alpha như anh dù có cố gắng thế nào cũng không làm được, là điều vĩ đại nhất trong thiên tính Omega. Cho nên vì Nam Dật, em hãy nghĩ thật kỹ một chút, kiên cường hơn một chút, có thể chứ?”